Vậy mà bây giờ Tào Trí cho người ngoài một tỷ chỉ vì hắn muốn ngủ với người phụ nữ của đối phương.
Hạ Hà nghe thấy một tỷ cũng sợ ngây người.
Cô ta biết Dương Thanh rất giàu nhưng không ngờ một người ngoài lại bồi thường anh tận một tỷ.
Thực ra bọn họ không hề bị tổn hại gì, Dương Thanh còn đánh bại nhiều người như vậy, đánh gãy chân ông chủ quán bar.
Nói thế nào cũng không phải bọn họ chịu thiệt.
“Anh điên rồi à? Sao lại cho nó một tỷ?”
Tào Khánh không nhịn được nói: “Nhiều tiền như vậy đủ để thuê sát thủ đứng đầu thế giới tới giết nó!”
“Mày câm mồm lại đi!”
Tào Trí nổi giận gào lên, tát vào mặt Tào Khánh.
Lần này hắn ta đánh rất mạnh, khóe miệng Tào Khánh rỉ máu.
Tào Trí biết Dương Thanh rất khủng bố, nếu không vì giữ an toàn cho Tào Khánh, sao hắn ta có thể cho Dương Thanh một tỷ?
Mới một tiếng trước, Dương Thanh đã cướp một trăm tỷ của nhà họ Tôn.
Người như anh sao có thể bị thuyết phục bởi mười triệu?
Cho dù là một tỷ cũng chưa chắc có thể khiến Dương Thanh dao động.
“Cậu Thanh, em tôi ăn nói không suy nghĩ, mong cậu đừng chấp”.
Tào Trí chân thành nói: “Nhiều bạn nhiều cơ hội. Tôi hi vọng có thể làm bạn với cậu”.
Dứt lời, hắn ta lại lấy thêm một thẻ ngân hàng đưa cho Dương Thanh: “Trong này có mười tỷ, hi vọng cậu Thanh sẽ nhận. Tôi cũng mong xóa bỏ được thù oán trước kia”.
Dương Thanh lắc đầu cười.
“Ranh con, mày đừng có quá đáng. Tao là người của Vương Tộc, xin lỗi mày là phúc tổ ba đời nhà mày. Mày còn dám đòi hỏi nữa à?”
Tào Khánh rất tức giận nhưng cũng biết Dương Thanh không đơn giản, nếu không Tào Trí cũng không e ngại như vậy.
Hắn lấy một thẻ ngân hàng ném xuống chân Dương Thanh: “Trong thẻ có mười triệu coi như tiền bồi thường tao cho mày!”
“Mau lấy tiền rồi cút đi!”
Dương Thanh khinh miệt nhìn Tào Khánh rồi lại nhìn Tào Trí: “Em anh hống hách như vậy, tôi rất khó nguôi giận!”
“Anh nói cho hắn biết đi, tôi thiếu chút tiền này sao?”
Tào Khánh nổi giận nói: “Mày chỉ có chút võ công thôi, làm như có nhiều tiền lắm ấy! Mười triệu đã đủ để mày tiêu xài cả đời rồi, đừng có được voi đòi tiên”.
Tào Trí không lên tiếng, chỉ lấy một thẻ ngân hàng khác đưa cho Dương Thanh: “Trong này có một tỷ, coi như xong chuyện nhé?”
“Một tỷ?”
Tào Khánh thấy anh mình cho Dương Thanh một tỷ lập tức giật mình khiếp sợ.
Dù hắn quen tiêu xài hoang phí nhưng cũng chưa từng được cầm một tỷ.
Vậy mà bây giờ Tào Trí cho người ngoài một tỷ chỉ vì hắn muốn ngủ với người phụ nữ của đối phương.
Hạ Hà nghe thấy một tỷ cũng sợ ngây người.
Cô ta biết Dương Thanh rất giàu nhưng không ngờ một người ngoài lại bồi thường anh tận một tỷ.
Thực ra bọn họ không hề bị tổn hại gì, Dương Thanh còn đánh bại nhiều người như vậy, đánh gãy chân ông chủ quán bar.
Nói thế nào cũng không phải bọn họ chịu thiệt.
“Anh điên rồi à? Sao lại cho nó một tỷ?”
Tào Khánh không nhịn được nói: “Nhiều tiền như vậy đủ để thuê sát thủ đứng đầu thế giới tới giết nó!”
“Mày câm mồm lại đi!”
Tào Trí nổi giận gào lên, tát vào mặt Tào Khánh.
Lần này hắn ta đánh rất mạnh, khóe miệng Tào Khánh rỉ máu.
Người như anh sao có thể bị thuyết phục bởi mười triệu?
Cho dù là một tỷ cũng chưa chắc có thể khiến Dương Thanh dao động.