Bản thân hắn ta cũng từng bị Dương Thanh vả mặt ở nhà họ Tôn, nói gì đến Tào Khánh?
Sợ là Dương Thanh dám đánh Tào Khánh tàn phế thật.
“Dương Thanh, mặc kệ cậu và em tôi có xích mích gì, tôi cũng muốn xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho nó”.
Tào Trí đi tới trước mặt Dương Thanh, trầm giọng nói.
Hắn ta căm hận Dương Thanh đến mức muốn tự tay lấy mạng anh, nhưng cũng biết mấy gã vệ sĩ bên người mình không làm gì được anh.
Lần này tới Yến Đô, hắn ta vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm, không thể vì Dương Thanh làm hỏng chuyện lớn.
Cho nên dù không cam lòng, hắn ta cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước Dương Thanh.
“Sao anh lại xin lỗi thằng đó?”
Tào Khánh sững sờ, không ngờ Tào Trí, người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc lại cúi đầu xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, chắc chắn Dương Thanh có thân phận đặc biệt nên Tào Trí mới phải cúi đầu.
Nghĩ tới đây, mặt hắn thoắt cái trắng bệch.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao vừa rồi Tào Trí lại đánh mình.
Chỉ sợ nếu Tào Trí không làm vậy, Dương Thanh sẽ bắt hắn phải chịu hậu quả nặng hơn.
Dù sao hắn đã tự khoe thân phận nhưng Dương Thanh vẫn đánh gãy chân ông chủ quán bar.
“Người sai đâu phải anh Tào, anh xin lỗi làm gì?”
Dương Thanh cười nói: “Anh không biết vừa nãy em trai anh phách lối lắm đấy, dám bắt người phụ nữ của tôi hầu hạ hắn một đêm, còn đòi đánh tôi tàn phế”.
“Nếu có người uy hiếp anh như vậy, anh có đập chết kẻ đó không?”
Tào Trí bất giác run lên. Hắn ta biết ý của Dương Thanh là, nếu hắn ta không tỏ ra thành ý thì sẽ không tha cho Tào Khánh.
“Đồ chết tiệt, xin lỗi đi!”
Tào Trí quát Tào Khánh: “Nếu không được cậu Thanh tha thứ, tao đánh gãy chân chó của mày!”
Tào Khánh bị dọa sợ hết hồn. Tuy đoán được Dương Thanh không đơn giản nhưng hắn vẫn không thể xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô được.
“Anh ơi, nó chỉ là một thằng ranh con ở Yến Đô, có tư cách gì bắt em phải xin lỗi?”
Tào Khánh cả giận nói: “Anh cúi đầu với nó, nhưng em sẽ không cúi đầu trước một thằng ngu ở Yến Đô đâu”.
“Bốp!”
Tào Trí lại tát Tào Khánh, quát tháo: “Xin lỗi!”
Tào Khánh lập tức hoảng loạn. Dường như Tào Trí rất giận, nếu hắn không xin lỗi có lẽ sẽ bị đánh gãy chân thật.
“Xin lỗi!”
Tào Khánh đi tới nhìn Dương Thanh, cắn răng nói.
“Không có thành ý gì cả”.
Dương Thanh lắc đầu cười.
“Ranh con, mày đừng có quá đáng. Tao là người của Vương Tộc, xin lỗi mày là phúc tổ ba đời nhà mày. Mày còn dám đòi hỏi nữa à?”
Tào Khánh rất tức giận nhưng cũng biết Dương Thanh không đơn giản, nếu không Tào Trí cũng không e ngại như vậy.
Hắn lấy một thẻ ngân hàng ném xuống chân Dương Thanh: “Trong thẻ có mười triệu coi như tiền bồi thường tao cho mày!”
“Mau lấy tiền rồi cút đi!”
Dương Thanh khinh miệt nhìn Tào Khánh rồi lại nhìn Tào Trí: “Em anh hống hách như vậy, tôi rất khó nguôi giận!”
“Anh nói cho hắn biết đi, tôi thiếu chút tiền này sao?”
Tào Khánh nổi giận nói: “Mày chỉ có chút võ công thôi, làm như có nhiều tiền lắm ấy! Mười triệu đã đủ để mày tiêu xài cả đời rồi, đừng có được voi đòi tiên”.
Tào Khánh thấy anh mình cho Dương Thanh một tỷ lập tức giật mình khiếp sợ.
Dù hắn quen tiêu xài hoang phí nhưng cũng chưa từng được cầm một tỷ.