Austin vốn thể trạng đã rất khỏe, vì vậy nên liền được xuất viện. Nhưng mỗi ngày anh đều dành nhiều thời gian để đến thăm Y Giang. Chỉ cần có khoảng thời gian trống, anh sẽ ngay lập tức tới bệnh viện để gặp cô bạn gái trong mơ của anh.
Nhưng Y Giang mãi không có tiến triển gì mới. Austin cũng vì tính chất công việc mà phải quay về Mỹ. Chỉ những khi nào anh hoàn thành công việc thì sẽ bay đến Trung Quốc để gặp cô.
Vòng lặp cứ vậy trôi qua. Đã qua khá nhiều thời gian, cụ thể bao lâu thì Austin dường như đã quên mất. Anh bận bịu với công việc của tổ chức, còn phải nhờ những vị bác sĩ có kinh nghiệm giỏi trên toàn quốc để đến giúp đỡ Y Giang. Họ cũng chăm sóc vô cùng nhiệt tình, đã vậy còn nói Y Giang đã tốt lên, chỉ là việc bao giờ cô "muốn" tỉnh lại thì họ đều không đoán trước được.
Việc của tổ chức ngày càng nhiều. Austin vậy mà chỉ có thể theo dõi Y Giang giống như trong giấc mơ cô bị bạo lực, theo dõi qua camera.
Đang ngồi vừa làm việc vừa theo dõi Y Giang thì người của anh đi vào báo cáo:
- Lão đại, lô hàng bên phía Aberdeen vừa cập bến. Ngài ấy nói lão đại trực tiếp tới đó để giao hàng.
- Cậu ta không đi được à? Cái gì cũng tôi. - Austin càu nhàu với thuộc hạ của mình.
- Thuộc hạ không rõ, hình như... là đưa phu nhân "nhỏ" tới... bệnh viện thì phải.
Nghe được thuộc hạ báo cáo như vậy, Austin cũng đau đầu nối tiếp đau đầu. Tên điên đó, hành hạ cho cố vào rồi lại đưa đến bệnh viện.
- Mẹ kiếp. Con bé là đồ vật hay sao mà cứ "hỏng" là lại đem đi "sửa"? - Austin phẫn nộ đập tay xuống bàn rất mạnh.
Tên thuộc hạ đứng đó cũng im lặng không nói gì. Dù sao đây là chuyện của chủ nhân, anh cũng không nên lên tiếng thì tốt hơn.
- Không có chuyện gì thì thuộc hạ xin phép ra ngoài trước.
Thấy tên thuộc hạ chuẩn bị đi, Austin liền vẫy tay gọi hắn dừng lại.
- Khoan đã... Cho người đến xem tình trạng của Kaylin rồi báo lại cho tôi ngay.
- Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.
'Cạch'
Tiếng đóng cửa cũng khiến Austin cảm thấy nặng nề. Hết chuyện này lại đến chuyện khác, nếu anh là thần thánh, thì có lẽ mọi chuyện đã không phải rắc rối thế này rồi.
Ngồi trong phòng làm việc cũng không lâu, Austin đã phải điều động người của mình để đến cảng để kịp nhận hàng.
. . .
Những ngày tháng lâu dần qua đi, hiện tại không có Y Giang bên cạnh, cuộc sống của cũng vô cùng nhàm chán. Suốt ngày quanh quẩn súng đạn, còn cả những trận đụng độ. Có những khi anh còn ôm người mình đầy vết thương mà nằm trên giường không muốn nghĩ ngợi gì nhiều. Mẹ anh cũng phải gọi bác sĩ tới để điều trị tâm lý cho đứa con trai của mình.
Dù là ở hiện tại, cả gia tộc Mahone cũng đã chấp nhận việc hủy hôn ước cho Austin. Nhưng cảm giác như anh vẫn còn muộn phiền gì đó. Người làm mẹ như bà Scarlet đương nhiên nhìn nhận ra con trai mình đang sầu não thế nào.
Nhưng dù có gọi bác sĩ tâm lý đến để điều trị nhưng dường như chẳng có tác dụng gì nhiều. Cuối cùng bà chọn cách ngồi nói chuyện riêng với con trai của mình. Có lẽ anh cũng sẽ mở lòng ra mà nói cho bà nghe chuyện gì đó cũng nên.
- Austin, con có chuyện gì à? - Ngồi trong phòng khách, bà Scarlet hỏi nửa đùa nửa thật để xem thằng con trai của bà có nói gì không.
- Chuyện gì là sao mẹ?
- Mẹ thấy bây giờ con lạ lắm. Chẳng giống như trước đây một chút nào.
Austin hơi ngẩn người ra. Anh có khác trước sao? Chắc có lẽ đúng là vậy, chỉ là anh không nhận ra điều đó. Chỉ cười nhạt rồi lại cắm mặt vào điện thoại:
- Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi mẹ. Có gì lạ đâu chứ.
- Nhưng mẹ thấy rất lạ. Rõ ràng trước đây con muốn hủy hôn ước nhất, giờ hủy rồi sao mẹ thấy con vẫn chẳng vui lên chút nào.
- Dù hủy hay không thì hiện tại con cũng đâu thể kết hôn được ngay đâu.
- Sao không được? Chỉ còn người con gái con chọn nhân phẩm với tư chất không tồi, ngoài ra các nhược điểm khác mẹ sẽ đều bỏ qua. Có gì mà phải suy nghĩ?
- Vì cô ấy chưa muốn rời khỏi giấc mơ đó, con cũng không có cách nào đều khiến cô ấy tỉnh lại ngay được. Cũng đành vậy thôi. - Austin buông bỏ điện thoại, anh ngả người về đằng sau nhìn lên đèn chùm pha lê trên trần nhà cười khờ.
Bà Scarlet suy nghĩ một hồi, tìm lại các dữ kiện cuối cùng mới hỏi Austin:
- Vẫn là cô minh tinh con đụng xe phải sao?
- Cô ấy có tên mẹ à. Đông Phương Y Giang là tên của cô ấy.
Thấy Austin khi nhắc đến tên của người con gái này, mắt anh lại hiện tầng tầng lớp lớp mây mù. Bà Scarlet cũng dần đoán ra một chút. Bà im lặng, không phải không biết nói gì, mà là bà đang nghĩ lại một số chuyện.
- Cô bé đó vẫn chưa tỉnh lại, nhưng không phải là không có khả năng tỉnh lại. Con còn nhớ cha con lúc trước không? Ông ấy đã bị thương nghiêm trọng, thậm chí bác sĩ còn nói chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cuối cùng bây giờ lại đang đi chơi cờ ở nhà bạn của ông ấy rồi đấy thôi.
Austin lúc này người như được tiếp thêm sức lực mà ngồi thẳng dậy nhìn mẹ mình.
- Phải rồi. Khi đó cha nguy kịch, nhưng lại hồi phục nhanh đáng kể. Mẹ đã nhờ được bác sĩ nào sao?
- Không. Mẹ nhờ đến tình cảm. Mỗi ngày đều nói chuyện để níu kéo ông ấy ở lại. Con người ta dù trong trạng thái hôn mê vẫn có thể nghe được lời của những người bên ngoài mà. Có lẽ ông ấy xúc động quá mà ở lại với mẹ cũng nên. - Bà Scarlet nở nụ cười chuẩn mực, nhưng giọng nơi có phần trêu đùa.
- Phải rồi nhỉ. Chậc, quả thực không nghĩ đến. Thôi được rồi, con phải đi đây. Cảm ơn mẹ. Quý bà Scarlet của con là tuyệt với nhất.
Austin hôn lên tay mẹ mình rồi phóng xe vù vù đi. Anh đang nghĩ liệu rằng Y Giang đang chờ anh đến đón cô cũng nên. Có lẽ cô đang lạc đường, vậy thì anh sẽ làm người chỉ đường giúp cô.
Thời gian tới đây chắc sẽ còn rất nhiều chuyện hay ho để anh làm cho Y Giang đây.