Nằm trong phòng bệnh, Austin thầm nghĩ chắc đây vẫn là đang mơ. Chỉ cần ngủ một giấc như hôm qua, thì mọi chuyện sẽ quay trở về đúng theo quỹ đạo của nó.
Nhưng cả đêm không tài nào ngủ được. Cho tới tận khi mặt trời sáng chiếu vào qua rèm cửa hé mở thì khi đấy anh mới ngồi bật dậy. Ra sức lấy tay vò đầu nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận hiện thực tàn khốc này. Trong đầu toàn những câu chửi thề vì những chuyện đã xảy ra.
Còn không chờ người mang đồ ăn sáng đến, anh đã rời khỏi phòng để qua thăm Y Giang. Cô vẫn thế, vẫn nằm im bất động trên giường bệnh mà không có tín hiệu khả quan gì.
Cô y tá lần trước đến kiểm tra sức khỏe cho Y Giang thì lại đụng phải anh. Nhớ lại hôm qua anh cứ như tên điên mà lao đến đây, vì thế nên cô liền lùi lũi ra ngoài để gọi thêm "viện trợ".
Ngồi trong phòng bệnh, Austin còn chốt cửa lại để không ai làm phiền hai người. Anh đang có cảm giác như Y Giang đang bơ vơ trong giấc mơ đó mà không có anh. Chỉ sợ rằng cô lại nghĩ không hay, sợ rằng cô nghĩ anh bỏ cô mà đi mất.
Cũng có thể nói trí tưởng tượng của anh rất phong phú. Nhưng cũng không hẳn là không đúng. Trong giấc mơ của anh đều chân thật đến vậy, cả hai đều có những khoảng thời gian mà cả kể khi tỉnh dậy cũng chưa chắc đã quên ngay. Vì thế nên Austin nghĩ Y Giang có lẽ cũng chung giấc mơ đó với mình, điều này có lẽ khoa học cần nghiên cứu thêm một chút. Nhưng tóm lại, anh chỉ mong Y Giang tỉnh dậy, nhớ ra một chút gì đó về anh thôi cũng được, anh không đòi hỏi quá nhiều thứ.
Đưa tay nắm nhẹ lấy bàn tay gầy có gắn ống truyền nước ở mu bàn tay của Y Giang lên. Anh sợ cô đau, càng không dám cử động mạnh.
Cả đêm hôm qua, anh cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh tai nạn chân thật mới xuất hiện lên. Không phải chỉ sây sát nhẹ, mà là đâm trực diện khiến cả hai xe đều lật ngược lên trên. Hơn nữa, trong xe cũng chỉ có mình Y Giang, không có Ánh Hoa xuất hiện ở đó. Đúng là hiện thực tàn khốc.
- Giang, tỉnh lại sớm một chút. Đừng ở trong giấc mơ đó lâu quá, anh sẽ không chịu được đâu. - Austin thâm trầm nhìn Y Giang, anh cũng nhẹ nhành hôn lên ngón tay của cô.
Nhưng lúc này, căn bản Y Giang không thể đáp lại anh.
Cả hai người giống như đang ở một thế giới song song, nhìn thấy nhau nhưng lại chẳng thế nói chuyện được với nhau.
Càng nhìn Y Giang im lặng bất động trên giường bệnh, Austin cuối cùng vẫn chẳng thế giữ được bình tĩnh. Liền dùng chân đạp bay chiếc ghế gần đó ra góc tường. Chiếc ghế gấp vì thế mà ngã lăn quay ra. Tiếng kêu khá to, vậy mà anh chẳng để tâm đến cô bệnh nhân đang nằm kia chút nào. Còn tiền tay gạt bỏ bình nước ở gần đầu giường.
Ba mẹ Y Giang bên ngoài vừa được thông báo có người gây loạn trong phòng bệnh của con gái thì liền tới đó. Họ đứng bên ngoài cố gắng đập tay vào cửa để bảo Austin dừng lại nhưng anh căn bản đang muốn trút bỏ hết những gì không tốt đẹp vào các đồ vật trong căn phòng.
Chẳng may, chiếc ghế anh đã lại va phải thành giường. Lúc này anh mới để ý đến Y Giang, liền đơ cứng lại mà không đập phá nữa.
Đi đến chỗ Y Giang thở dài vuốt tóc cô:
- Xin lỗi. Làm em sợ rồi. Anh chỉ hơi mất bình tĩnh chút thôi.
-...
Biết rõ Y Giang sẽ không đáp lại, nhưng anh vẫn chân thành mà xin lỗi cô.
Trong phòng bây giờ cũng đã yên tĩnh hơn. Bên ngoài có tiếng đập cửa khiến Austin nhìn ra bên ngoài. Phụ huynh của Y Giang đang lo lắng nhìn vào bên trong để kêu Austin mở cửa. Anh cũng nhanh chóng đứng dậy để đi ra mở cửa cho họ.
Vừa mở cửa ra, bà Đông Phương liền đi tới chỗ con gái để kiểm tra xem cô có bị sao hay không. Còn bấm nút gọi bác sĩ tới để khám cho cô.
Còn ba của Y Giang đã kéo Austin ra ngoài để tránh việc anh làm loạn trong đó một lần nữa.
Ra bên ngoài, khi này hành lang cũng ít người qua lại. Chỉ còn mình Austin với ông Đông Phương Dực là ngồi trong dãy ghế dài.
- Này chàng trai, con gái tôi gây chuyện gì với cậu sao?
Đột nhiên người lớn lên tiếng, Austin cũng hơi ngơ. Nhưng sau đó liền lấy lại phong độ mà nói chuyện với ba của Y Giang:
- Không phải, chỉ là cháu đang có chuyện không vui nên mới vậy.
- Vì là không vui nên qua phòng con gái tôi để đập phá?
- Không, không. Đương nhiên không phải như vậy. Khi đó cháu bức xúc quá nên mới vậy. Cháu nào dám để Y Giang mệt mỏi.
Nhìn kĩ Austin một lượt, Đông Phương Dực cuối cùng liền đúng dậy để chốt hạ câu chuyện:
- Dù thế nào thì cũng mong cậu đừng đến làm phiền con gái của tôi nữa. Mà cũng không phải mình phòng của con bé, mà phòng của các bệnh nhân khác cũng vậy. Mong cậu giữ ý một chút.
Nói xong ông liền chầm chậm để rời đi.
Austin liền đứng dậy chặn ông lại. Dù sao cũng nói chuyện rồi, vậy thì tới luôn đi. Anh xin phép ba Y Giang để ông đồng ý cho hai người luôn cũng được. Đợi sau này Y Giang tỉnh lại, chẳng cần biết là nhớ hay không thì anh cũng sẽ tổ chức đám cưới với cô luôn.
- Cho cháu chút thời gian để nói chuyện với chú.
Đông Phương Dực nghe vậy mà lông mày hoa dâm bụt đã nhăn lại. Nhưng ông vẫn gật đầu mà ngồi lại để nghe Austin nói.
Hít mộ hơi sâu, cuối cùng Austin lấy hết dũng khí để nói:
- Cháu và Giang đều đang trong mối quan hệ. Cả hai đều tính đến chuyện kết hôn từ hai tháng trước, nhưng chuyện không may này tự dưng diễn ra khiến cho ba mẹ cháu không thể nói thưa chuyện với hai bác ngay được. Mong bác có thể chấp nhận cho cháu với Giang đến với nhau.
Ông Đông Phương nghe vậy mà há hốc miệng. Con gái ông trước nay đâu có yêu ai, đến ngay cả kết thân với bạn là nam giới con ít, mà là hiếm có. Vậy mà bây giờ đùng một cái có người nước ngoài đến nói với ông rằng con gái ông và hắn ta yêu nhau. Có phải chuyện một nắng một chiều đâu mà có thể đột ngột tới vậy. Ông vẫn chưa tin lắm với lười của Austin.
Mà cũng đúng thôi, Austin cũng đâu nói đúng hết đâu. Anh vẫn là thêm mắm thêm muối để câu chuyện tăng thêm vị đậm đà.
- Chuyện của hai đứa trước lúc xảy ra thế nào, cười làm ba như tôi đây vẫn chưa được biết. Nhưng hiện tại, chuyện qua lại để nói chuyện gần gũi hơn thì tôi thấy cậu cứ từ từ. Dù sao Tiểu Gang vẫn chưa tỉnh lại, chưa nói lên được bất cứ điều gì.
- Cháu chỉ là...
Austin đang muốn nói thêm thì thuộc hạ của anh đi tới để báo rằng cha mẹ anh vừa đến. Mà lúc này anh cũng cảm thấy không thích hợp để cho hai bên phụ huynh gặp nhau. Vì vậy liền đứng dậy chào Đông Phương Dực một tiếng rồi quay về phòng của mình.