Y Giang cứ mải miết chạy ra đường lớn. Lúc này người qua đường cũng nhận ra cô. Y Giang hiện tại chỉ nghĩ về chuyện của ngày xưa, xung quanh cô đang là lời bàn tán về cô nhưng họ là nói ý tốt. Tuy vậy, qua tai của cô thì đó là những lời xỉa xói, còn đào bới sự tôn nghiêm của cô lên. Đưa tay bịt tai lại, Y Giang vẫn không tài nào tìm được cách để cho những lời nói đó biến mất đi.
Cô hét lên một tiếng sau đó lại chạy tiếp đi. Người qua đường cũng vì thế quay lại được cảnh cô hét mà đăng lên mạng.
Chạy được một lúc lâu, Y Giang mệt lả đến hơi thở cũng dồn dập. Cô yếu mà chân cũng mềm nhũn ra. Còn đang gắng gượng để đi thì cô đã ngã sấp mặt xuống dưới nền đường bê tông. Đầu gối tay và đầu gối chân đều bị xước lớn.
Cô đang cố gắng đứng dậy thì có một bàn tay đỡ lấy tay cô. Ngẩng đầu lên nhìn, Y Giang muốn cảm ơn, nhưng sau đó lời cảm ơn của cô liền bị cơn ám ảnh nuốt vào bên trong.
Lúc này Y Giang mới thật sự trở nên khó kiểm soát hơn, cô không tin vào mắt mình. Bàn tay cô vừa nắm, cô liền dụt tay lại ngay lập tức. Sau đó liền dùng quần áo của mình để chùi đi, như thể nó vô cùng bẩn.
Y Giang cố gắng đứng dậy, cô cố để chạy đi nhưng liền bị chặn lại. Lần này người đó nắm chặt cổ tay cô, Y Giang lúc này muốn hét lớn liền bị bịt miệng lại. Cô bị kéo vào trong xe tài, sau đó liền bị đưa đi.
Ngồi bên trong xe, Y Giang vùng vẫy giãy đạp. cô muốn nhảy khỏi xe nhưng gã đàn ông đã túm nắm tóc của cô kéo cô quay lại, sau đó liền ra tay khiến một bên má của cô hiện rõ vết ngón tay, khóe miệng còn ứ máu ra.
Cứ như vậy, Y Giang bị trói và đưa ra xa khỏi thành phố. Cô bị bịt miệng, tay chân đều bị trói. Nước mắt giàn giụa nhưng không thể phản kháng lại.
Đi được đến gần buổi chiều, chiếc xe cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cô bị kéo lết ra khỏi xe, xong đó là vào trong một căn nhà tồi tàn. Mái nhà làm bằng lá cọ cũng đã cũ nát. Gạch trên tường cũng đang bắt đầu có dấu hiệu muốn sập.
Trong căn nhà ba gian chỉ có mỗi chiếc bàn gỗ uống nước cũ kĩ và một tấm phản cũ đã phủ đầy bụi và mạng nhện trên đó.
Y Giang lúc này được tháo bỏ băng dính trên miệng ra. Cô nhìn gã đàn ông trước mắt, toàn bộ kí ức trước đây gây ám ánh cho cô lại ùa về. Những kí ức khiến cô đau khổ nhất, bây giờ lại xuất hiện trở lại.
Nhìn người đàn ông càng về phía mình, Y Giang càng cố thụt lùi về sau. Cô lùi đến tận chân tường, cuối cùng hết đường mới chịu dừng lại. Nhưng người đàn ông đó thì không. Ông ta ngồi xuống còn đưa tay vuốt ve gương mặt của Y Giang. Nụ cười quỷ dị của ông ta còn đang sợ hơn là trong lúc ngồi nhà tù.
Giọng nói biến thái của ông cất lên làm Y Giang sợ khóc thành tiếng lớn.
- Tiểu Giang, lâu rồi không gặp. Sao bây giờ hư vậy, gặp liền không chào hỏi người lớn một câu nào.
- Hức...
Đáp lại lời ông chỉ là tiếng khóc nấc của Y Giang.
Gã ta thấy thế liền vung ta vả mạnh vào một bên má của cô. Y Giang lúc này run bần bật, cô ngước mắt nhìn ông, cuối cùng cố nuốt nước bọt có vị tanh mà nghẹn giọng nói:
- Chú... Chú Trọng.
Nghe được lời nói của Y Giang, Lý Trọng liền nở nụ cười hài lòng. Ông ta cười khà khà, nụ cười càng sâu, nhìn vết sẹo trên mặt ông ta càng dữ tợn.
Đi đến gần hơn, ông ta áp sắt mặt mình đến chỗ Y Giang. Lấy đầu mũi cọ trên gò má của cô. Ông ta hít một hơi sâu, rồi lại đưa tay vuốt má cô.
- Sao lại phải khóc? Ta đã làm gì con đâu?
- Huhu... xin chú... hức. Chú tha cho con đi.
Trước nước mắt ngắn nước mắt dài của Y Giang, Lý Trọng càng cười lớn. Sau đó ông lại xoa đầu cô.
- Giống hệt mẹ con, đều không biết nghe lời. Ta cũng nên uốn nắn một cây non để nó trưởng thành mới được chứ nhỉ?
Nói rồi liền đưa tay sờ đến cổ của Y Giang, sau đó lại đi xuống dưới ngực cô, bàn tay chai sạn của ông ta liền bóp mạnh một bên ngược cô khiến cô hét lớn còn sợ hãi không ngừng kêu gào sự giúp đỡ. Nhưng không có ai đáp lại lời cứu giúp của cô.
Trong nháy mắt, nhìn đôi mắt gã ta đang đỏ ngầu lên. Đưa tay xuống bụng của cô, rồi lại xuống dưới vùng kín. Cả cơ thể cô, ông ta đều đưa tay sờ một lượt bên ngoài.
- Chà, Tiểu Giang của chúng ta bây giờ đã lớn quá rồi. Có phải tất cả đều chuẩn bị cho chú đúng không? Nào, nói cho chú nghe xem nào.
Gương mặt Y Giang đẫm lệ, còn sưng lên vì hai phát tát của Lý Trọng. Nhất thời, cô đã nảy ra một ý định. Liền cố ngưng khóc, nhìn Lý Trọng còn tỏ ra yếu đuối hơn:
- Chú... hức... chú có thể cởi trói cho cháu được không? Như này... thật khó để làm...
Nhìn vẻ mặt của Y Giang đỏ lên, ông còn tưởng do cô ngại ngùng. Dáng vẻ cô lại quá yếu đuổi, ông không phòng bị liền gật đầu cởi trói cho cô.
Sau đó bế cô lên tấm phản cũ, liền cúi xuống liếm láp lên cổ cô.
Lúc này cảm giác ghê tởm trào dâng khiến Y Giang buồn nôn nhưng cô phải cố nhìn lại. Liếc mắt nhìn về bộ pha trà sứ hồi xưa, cô đưa tay lên với nó. Lập tức liền đầu vào đầu Lý Trọng.
Gã ta trong chốc lát hét lớn, đưa tay ôm lấy đầu mình. Y Giang nhân cơ hồi lấy chân đạp vào giữa háng ông, sau đó liền chạy ra ngoài. Cô không có định hướng sẵn, cứ vậy mà chạy theo linh tính mách bảo.
Một tên đồng bọn khác với Lý Trong đang nằm ung dung trên xe tải, còn đang đợi ông ta làm xong để đến lượt mình. Không hề biết Y Giang đã chạy đi.
Cho đến khi Lý Trọng đi ra, vả vào đầu hắn thì lúc bấy giờ cả hai mới đi tìm Y Giang.