Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 53: Người con trai năm xưa




Vì lực lượng của Royal ít hơn, cuối cùng vẫn bị người của Austin bắt đem về.

Trên xe còn đang lôi cha mẹ mình ra để uy hiếp, vậy mà đến lúc đưa đến gặp Austin, cô lại ngoan ngoãn với hình mẫu một bé loli.

Nhưng Austin không để tâm điều đó, anh gạt cánh tay của cô khỏi người mình sau đó còn đưa vé máy bay cho cô:

- Anh đặt vé cho em rồi, tí nữa nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Royal bĩu môi, cô liền cầm lấy xé nó làm mấy mẩu vụn rồi còn hất hàm với anh:

- Em không về, trừ khi anh Austin về cũng, nếu không em sẽ không về. Anh Austin phải kết hôn với em.

Trước lời nói trẻ con của Royal, Austin vẫn là không nhịn nổi mà mắng cô:

- Em đừng có trẻ con như vậy. Cứ bình thường với anh như mọi người không được sao? Mà anh cũng nói rõ rồi, anh không thích em, cũng sẽ không kết hôn với em. Dù sao em vẫn xứng với người nào đó tốt hơn. Còn anh thì không đáp ứng được nhu cầu làm hoàng tử gì đó của em.

Lời nói làm Royal đang chu môi liền cau có mặt mày lại. Cô siết chặt nắm tay, hằm hằm nhìn anh. Sau đó liền lấy chân mình đạp mạnh vào bàn chân của anh.

- Anh là tên đầu lợn, vì vậy anh cứ đợi đi. Anh sẽ thấy anh chỉ được kết hôn với em mà thôi. Con nhỏ đó, em sẽ cho nó biến mất luôn.

Vừa nói dứt lời, Austin liền bịt miệng vô lại nhưng ngay sau nó liền nắm chặt hai bả vai cô để hỏi:

- Em lại định giở trò gì nữa?

- Em không nói, anh cũng sẽ không làm gì được em hết. Cứ chờ đi, em sẽ cho anh thấy con nhỏ đó sẽ như thế nào.

Nói rồi Royal hất tay Austin khỏi bả vai của mình. Cô hậm hực còn tự đi lên phòng đóng cửa lại, giống như đây là nhà của cô vậy.

Dưới tầng, Austin vuốt mặt không biết nên làm gì. Con nhỏ này lại bày trò gì rồi, anh phải tìm ra và ngăn chặn mọi chuyện trước khi nó gây hại đến Y Giang.

. . .

Về bên phía Y Giang, cô hiện tại lúc này vẫn đang vô tư ở nhà Nhất Thiên. Thi thoảng cũng sẽ nói chuyện với người làm trong nhà, dần dần họ cũng quen cô nhiều hơn.



Đang trong lúc cũng mấy người làm trong nhà thì có điện thoại gọi đến. Cô mở ra xem thì là Ôn Hoài Địch gọi tới. Vậy là liền ấn nghe.

- Dạ em nghe ạ.

-...

- Ồ, hiện tại em không có nhà mất rồi.

-...

Không biết đằng kia Ôn Hoài Địch nói gì nhưng vẻ mặt đang trầm ngâm suy nghĩ lại khiến người ta có cảm giác không an toàn.

- Vậy... để em đến đó cũng được ạ.

Tắt máy xong, Y Giang thay đồ để rời đi. Vệ sĩ trong nhà cũng ngăn cấm cô không cho cô ra ngoài bởi không có chỉ thị của Nhất Thiên hay Austin thì họ không dám để cô đi. Nhưng Y Giang lại lấy lí do là gọi cho Austin để bảo anh đưa cô đi, vậy là họ đành chấp nhận, mở cửa cổng để cô rời đi.

Ra tuyến đường lớn, Y Giang bắt taxi đến khu nhà của Ôn Hoài Địch. Là vì ban nãy anh nói bị ngã cầu thang từ trên cây xuống, hiện tại gọi trợ lý không được nên đã nhờ đến cô.

Đi đến nơi, Y Giang mở cổng vào bên trong. Cô đi ra sân vườn sau thì thấy Ôn Hoài Địch vẫn đang dựa lưng vào gốc cây, chân còn chảy máu khá nhiều. Vậy là liền chạy đến để hỏi thăm anh.

- Anh Hoài Địch, anh ổn chứ? - Y Giang vỗ nhẹ vai Ôn Hoài Địch để hỏi.

Lúc này thấy Y Giang đến, anh mới ngẩng lên hơi híp mắt nhìn cô. Sau đó kiền gật đầu còn đưa tay về phía cô:

- Đỡ anh dậy trước được không? Với lại gọi cả bác sĩ giúp anh nữa.

- À, vâng.

Y Giang nhanh chóng cho tay Ôn Hoài Địch khoác vai mình, mím chặt môi để dùng sức kéo anh đứng dậy. Có lẽ do chân của Ôn Hoài Địch có vết thương không nhẹ nên anh không có sức để đứng dậy.

Cô cố gắng đưa anh vào trong sofa phòng khách để ngồi. Sau đó liền gọi điện cho bác sĩ tư nhân để họ đến khám cho anh.

Trong lúc ngồi đợi, Y Giang cũng đi lấy khăn ướt lau mồ hôi lấm tấm trên gương mặt của anh.



- Anh việc gì mà phải trèo lên cây vậy cơ chứ. Có gì nhờ người chặt bớt cành cây cũng được mà. - Y Giang lèm bèm nói anh.

- Cây này ra quả đầu mùa, anh là cha đẻ của nó, đương nhiên muốn chăm sóc nó từng chút một rồi. Mà anh ổn, em cũng không cần phải lo lắng đến vậy đâu.

- Không lo sao được ạ, dù sao anh cũng như anh trai của em vậy. Bất cẩn như này là không tốt đâu ạ.

Trước mắt nhìn Y Giang lo lắng cho mình như vậy, trong đầu Ôn Hoài Địch lại lóe lên suy nghĩ, nếu anh ngã đau hơn một chút nữa chắc cũng không sao. Để được cô lo lắng như vậy, anh bị thương một chút cũng có đáng là gì. Cũng cảm thấy cây táo này khá thú vị, vì nó nên Y Giang mới lo lắng cho anh như này. Nếu không phải hôm nay anh thấy mấy quả táo trên cây đã chín đỏ thì anh sẽ không trèo lên mà ngã như vậy đâu.

Đợi một lúc sau thì bác sĩ cũng tới. Ông cắt bỏ một bên ống quần của Ôn Hoài Địch, hiện tại chỉ dài tới đùi. Sau đó kiểm tra một lượt, cuối cùng kết luận anh bị gãy cổ chân. Vì không có mang theo dụng cụ sơ cứu về vấn đề này, nên đã nhờ Y Giang đi tìm cuộc băng chỉnh hình và một chiếc que thẳng dài.

- Trên phòng anh, trong ngăn kéo tủ ở đầu giường, ngăn thứ hai có băng chỉnh hình. - Ôn Hoài Địch nhớ ra liền nói ngay cho Y Giang.

Cô gật đầu, sau đó liền chạy lên để lấy giúp anh.

Nhưng lại quên không hỏi phòng anh là phòng nào. Cô cứ đi lên dãy tầng hai, sau đó thấy cửa phòng cuối dãy nên đi vào trong đó.

Cánh cửa mở ra cũng khiến cô ngỡ ngàng vô cùng. Trong đó toàn là những bức ảnh của cô, tất cả, từ khi học trung học cho tới đại học và hiện tại bây giờ. Những tin tức liên quan về cô đều được để ở đây.

Nhưng có một thứ đặt trong tủ kính khiến Y Giang ngã khụy xuống. Cô nhìn thấy bức ảnh hồi nhỏ của Ôn Hoài Địch, nhìn anh khi đó là cậu bé 13 tuổi, chụp cùng với một người phụ nữ mà trên cổ anh còn có đeo chiếc còi thổi tự tay làm. Y Giang liền run run nhớ lại hình ảnh trước đây, cô dần dần khó thở đến đứng cũng không vững. Nhớ đến chiếc còi đó, Y Giang bất giác rơi nước mắt. Cô cứ nghẹn ứ lại không biết nói gì, người gần ngay trước mắt, vậy mà cô lại không hề hay biết, vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu. Nhưng những kí ức đen tối ùa về khiến cô bị nỗi sợ bao vây, không còn chút tâm tư vào cậu bé năm đó nữa rồi.

Người ngồi dưới phòng đợi mãi không thấy cô quay lại, vậy là bác sĩ đành đi lên để xem. Thấy cánh cửa phòng cuối dãy đang mở, ông đi vào thì thấy Y Giang đang ngồi gục dưới sàn ôm ngực mà nước mắt cứ tuôn ra.

Còn vừa đi đến để hỏi cô thì Y Giang liền đẩy ông thật mạnh. Ánh mắt của cô nhìn ông như nhìn kẻ nào đó rất ghê tởm vậy.

Ông bác sĩ thấy vậy đi đến lần nữa nắm vai cô để định hỏi, ai ngờ Y Giang lùi về sau còn gào lớn hơn:

- Đừng... đừng có động vào tôi.

- Đừng mà...

Nói rồi cô lấy khung ảnh đặt trên bàn ném về vị bác sĩ, sau đó liền chạy ra khỏi phòng. Cô chạy xuống dưới, nhìn thấy Ôn Hoài Địch thì cô cũng không để tâm. Liền chạy một mạch ra ngoài.

Thấy Y Giang chạy nhanh như vậy, còn đang khóc thì Ôn Hoài Địch cảm thấy không đúng lắm. Anh muốn đuổi theo nhưng chân anh lại không cho phép. Cho đến khi vị bác sĩ đi xuống, kể cho anh nghe việc ông thấy. Ôn Hoài Địch lúc này có cảm giác lo sợ, liền gọi cho Ánh Hoa để đi tìm Y Giang ngay lập tức. Anh cũng nhờ bác sĩ băng bó cho mình sớm, để anh phải đi giải thích với cô nữa.