Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 57: Phân tích tình hình




Chương 57: Phân tích tình hình

Tại trong thư phòng, lúc này bốn vị tộc lão của họ Trần cũng đã ngồi đây. Có điều lần này khác với những lần trước, bọn họ vẻ mặt đã có chút sa sút, nguyên nhân là do tuổi tác đã lớn. Có điều đôi mắt của bọn chúng vẫn tràn đầy tinh thần.

- Mấy người các ngươi nghĩ rằng chúng ta còn sống được thêm mấy năm nữa đây. Ta cảm thấy ta sắp không được rồi.

Trần Quốc Khánh vừa lên tiếng, thì lúc này Trần Quốc Quân hừ lạnh sau đó nói rằng.

- Ta đã nói rồi, văn quan chính là một đám mèo hen. Các ngươi phải thường xuyên luyện tập giống ta, thì bây giờ mới có sức khỏe để chống đỡ cái giang sơn của họ Trần này. Ít nhất ta muốn nhìn thấy trước khi chúng ta ngã xuống, Đại Hán phải sụp đổ mới được. Dù sao Lưu Bị g·iết không ít họ Trần chúng ta, không nhìn thấy bọn chúng bị g·iết thì thù hận này ta nuốt không trôi.

Nghe Trần Quốc Quân nói vậy, mấy tộc lão của họ Trần đều mỉm cười. Bọn họ năm nay người ít tuổi nhất là Trần Quốc Quân cũng đã ngoài 80, Trần Quốc Khánh lúc này cũng đã đến tuổi 85. Có thể nói bọn họ bởi vì sinh ra trong các gia tộc quyền quý, được ăn nhiều thứ bổ sức khỏe, cho nên mới sống đến cái tuổi này.

Chứ nếu là các gia tộc bình thường hoặc các nhà thường dân mà nói, sống đến tuổi 70 đã là đại thọ, sống đến tuổi 80 tuyệt đối là có phúc khí được dân chúng quanh vùng ca tụng.

Ngoài ra Trần Quốc Quân vừa rồi nói cũng là tiếng lòng của họ. Cuộc chiến Lưu Bị lừa gạt chiếm lấy thành An Tỏa, khiến cho Trần Nghĩa Vinh cùng hơn 100 con em nhà họ Trần t·ử t·rận. Nỗi đau này khiến cho họ làm sao có thể nguôi ngoai.

Đặc biệt là quyết định sai lầm của Trần Nghĩa Vinh, lại dựa trên chính mệnh lệnh của họ. Đối với những lão già đã lớn tuổi, có một chút khó tính này mà nói. Thất bại của Trần Nghĩa Vinh là vết nhơ, nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời họ.



Chính vì vậy khi nhìn thấy Đại Việt ngày một mạnh, con cháu họ Trần khống chế đất nước ngày một tốt, họ thật vui mừng. Nhưng khi nghĩ đến kẻ thù, nỗi ô nhục của họ vẫn còn, thì họ càng cố gắng giữ lấy hơi thở mỏng manh của mình, để nhìn một ngày Đại Hán sụp đổ mỉm cười nhắm mắt ra đi.

Mà lúc này tại ngoài phòng, tiếng bước chân vang lên. Trần Thiên Khải và Trần Cảnh từ ngoài đi vào, nhìn thấy bọn họ thì hai người này hành lễ nói rằng.

- Bái kiến các vị tộc lão.

Nhìn thấy hai người họ đi vào, lúc này Trần Quốc Khánh cũng mỉm cười sau đó nói rằng.

- Được rồi đứng lên đi, Thiên Khải ta đã nói rồi. Ngươi lúc này là hoàng đế của Đại Việt, không cần phải làm lễ với chúng ta.

- Tộc lão nói gì vậy, các vị một đời vì họ Trần chống đỡ. Bây giờ ta cho dù làm hoàng đế, nhưng cũng không thể nào đánh mất đi lễ nghi của gia tộc, cũng càng không thể nào quên đi công lao của các vị. Vậy nên ta bái các vị là điều đúng đắn và các vị tộc lão cũng không thể nào bỏ đi sự mang ơn của thế hệ sau, cũng như công lao của mình được.

Nghe Trần Thiên Khải nói vậy, bốn vị tộc lão lúc này đều mỉm cười. Thầm khen Trần Thiên Khải lễ độ xứng đáng làm hoàng đế, cũng càng tin tưởng quyết định của họ khi chọn Trần Thiên Khải làm hoàng đế ngày đó là đúng đắn.

Có điều bọn họ lúc này vui vẻ bao nhiêu, lại không nghĩ đến có một ngày, bọn họ lại chính tay chôn cất vị hoàng đế mà họ cho rằng xứng đáng chọn lựa này.



- Thiên Khải tình hình Thiên Ân dạo này thế nào rồi. Có tin tức gì của nó hay không.

Nghe Trần Quốc Quân lên tiếng hỏi thăm, thì Trần Thiên phải lúc này mỉm cười . Sau đó hắn trình bày về cuộc chiến tại nước Bách Tề, cũng như các thông tin mà Đại Việt đã nhận được lúc này cho các vị tộc lão nghe.

Sau khi hiểu hết tình hình, lúc này Trần Quốc Chí trầm tư lên tiếng nói rằng.

- Thiên Ân lần này có lẽ đã quá tự phụ. Ta nghĩ rằng nó có thể sẽ nếm thất bại đau đớn tại đây.

Nghe Trần Quốc Chí nói vậy, ba vị tộc lão khác đều trầm tư không lên tiếng. Còn Trần Thiên Khải lúc này lại sửng sốt một chút, hắn nhìn về phía Trần Quốc Chí sau đó chắp tay nói rằng.

- Bẩm tộc lão cháu thấy đến lúc này Thiên Ân nó bố trí quân trận vẫn rất tốt. Chiến sự tại phía bắc cũng ổn định, tại sao các tộc lão lại thấy có nguy cơ tại đây.

Trần Thiên Khải vừa nói vậy, Trần Quốc Chí lúc này thở dài sau đó nói rằng.

- Thiên Ân lần này đã phạm vào tối kỵ của binh gia, đó chính là khinh địch. Nó đúng thật đã mang 30 vạn quân, mà tất cả đều là quân tinh nhuệ. So với 40 vạn liên quân của đám tàn quân Đại Nguyên và nước Bách Tề mà nói, tuyệt đối là chỉ có hơn chứ không kém.



- Nhưng 30 vạn liên quân này lại tràn đầy biến số. Một phần bởi vì hệ thống tướng lĩnh chỉ huy vô cùng trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm. Một phần thái độ của Cao Ly lúc này lại khiến chúng ta lo lắng.

- Nói thật cách mà Thiên Ân chỉ đe dọa hoàng đế Cao Ly, mà không tiêu trừ hắn, đã vội vàng phát động tiến công nước Bách Tề thật sự là một sai lầm. Thậm chí ta có thể nói nó là lòng dạ đàn bà.

Nghe Trần Quốc Chí nặng lời nói như vậy, Trần Thiên Khải lúc này cũng chỉ biết im lặng. Hắn không ngừng từ các tộc lão để học hỏi tri thức cũng như phán đoán của họ.

Mà nhìn thấy biểu hiện của Trần Thiên Khải như vậy, các tộc lão đều hài lòng. Dù sao nếu là các thanh niên bình thường thì e rằng sớm đã phản bác, mà không phải im lặng ngồi đó lắng nghe. Trầm tư một lúc Trần Quốc Quân lúc này lên tiếng nói rằng.

- Thiên Ân đứa nhỏ này từ lúc tham gia vào trò chơi chính trị đến giờ, chỉ trừ trận chiến tại khu rừng Mê Lâm kia nếm thử thất bại, còn lại đều là một đường suôn sẻ. Cho nên nó cho dù rút kinh nghiệm và hạn chế sự tự phụ của mình. Nhưng khi đối mặt với một kẻ thù quá yếu, nó lúc này thật sự đã quá ngạo mạn.

- Nước Bách Tề là một quốc gia nhỏ yếu trong mắt chúng ta, nhưng điều này không đại diện cho nước Bách Tề không có nhân tài. Đã vậy cuộc chiến tại nước Bách Tề lại cách xa cương thổ của Đại Việt. Mà con đường rút lui của Thiên Ân lại là Cao Ly, vùng đất đang tràn đầy biến số về sự trung thành.

- Có thể nói nếu chẳng may Cao Ly phản bội, vậy thì con đường hậu cần phía sau bị cắt đứt. Thiên Ân lúc này một mình rơi vào trong vòng vây của kẻ thù. Tuy nói mạng sống của nó không đáng lo, nhưng 30 vạn liên quân dưới tay nó e rằng tổn thất là một con số trên trời. Thậm chí toàn quân bị diệt cũng không phải nói chơi.

Trần Thiên Khải nghe vậy thì lúc này đã hiểu ra vấn đề, thì ra các tộc lão đang lo lắng lúc này chính là sự trung thành của Cao Ly. Nghĩ đến đây Trần Thiên khải nói rằng.

- Bẩm các tộc lão mặc dù hoàng đế jumông đang tỏ thái độ với chúng ta. Nhưng việc hắn cho Thiên Ân dẫn dắt 25 vạn liên quân tiến vào trong lãnh thổ Cao Ly, lại đóng quân ngay ngoài thành Bình Nhưỡng, đã thể hiện thấy hắn cũng chưa dám phản bội chúng ta.

- Vậy nên lúc này khi chúng ta chuẩn bị tiến công nước Bách Tề, g·iết c·hết Jumong sẽ khiến cho Cao Ly hỗn loạn. Nếu như Bách Tề lúc này nhân cơ hội dẫn quân tiến công sang đó, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ thất bại càng nhanh.

- Dù sao Thiên Ân trong tay tuy nói có 30 vạn, nhưng thực chất năm vạn quân là của Cao Ly. Việc bọn chúng trung thành hay không rất khó nói. Mà nếu Cao Ly lại cùng Bách Tề liên hợp, lúc đó q·uân đ·ội của chúng có đến hơn 60 vạn quân. Với quân số gấp 2 lần, Thiên Ân cho dù điều quân tại Tây Hạ và Mông Cổ đến. Thì chắc chắn cũng chịu tổn thất không nhỏ, thậm chí phải b·ị đ·ánh chạy ra khỏi Cao Ly.