Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 48 uy hiếp 3




Chương 48 uy hiếp 3

- Theo như đánh giá của vi thần, thì 25 vạn quân này có thể nói cực kỳ tinh nhuệ. Áo giáp v·ũ k·hí vật tư c·hiến t·ranh được chuẩn bị vô cùng đầy đủ, hơn nữa hiện giờ vẫn đang tiếp tục được bổ sung.

- Nếu nói đội quân này điểm yếu là gì thì vi thần cho rằng có ba điểm yếu. Thứ nhất là gồm nhiều bộ tộc quân lính kết hợp. Sự ăn ý trong chỉ huy, cũng như sự tin tưởng lẫn nhau, vẫn còn là vấn đề đáng để bàn luận.

- Thứ hai bọn chúng chiến đấu tại vùng đất xa lạ, địa hình, dân cư, thời tiết hoàn toàn là biến số ảnh hưởng đến kết quả của cuộc chiến.

- Thứ ba hệ thống tướng lĩnh chỉ huy của chúng có thể nói toàn là hệ thống tướng lĩnh trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm chiến trường. Lần này Trần Thiên Ân mang chúng đến chiến trường để rèn luyện là chính.

- Ba điểm yếu này nếu như nước Bách Tề có thể tận dụng một cách triệt để, thì tuyệt đối có thể đánh cho Trần Thiên Ân thua tan tác.

Uyên Cái Tô Văn vừa nói vậy, Jumong lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng.

- Nước Bách Tề tuy chỉ là một nước nhỏ tại phía Bắc. Nhưng thực lực của chúng cũng không yếu. Chẳng qua là bởi vì nước nhỏ, v·ũ k·hí trang bị cũng như vật tư chuẩn bị cho c·hiến t·ranh thiếu thốn, mới khiến cho hoàng tộc cũ Đại Việt họ Lạc lúc này lấn lướt chúng mà thôi.

- Vậy nên trận chiến này, Trần Thiên Ân có đánh thắng hay không rất khó nói . Nhưng cho dù có đánh thắng, nếu chỉ dựa vào số quân hiện giờ của liên quân hắn mang theo, thì tuyệt đối t·hương v·ong cũng rất lớn.

Nghe hoàng đế jumông nói vậy, Uyên Cái Tô Văn lúc này nhìn về phía hắn sau đó nói rằng.

- Bệ hạ Trần Thiên Ân vừa đến đây, thì một số quan viên của chúng ta thân cận với hắn lập tức đến đó gặp mặt hắn. Bọn chúng nói gì vi thần nghĩ rằng bệ hạ cũng có thể đoán được.



Jumong nghe vậy thì cười lạnh sau đó nói rằng.

- Bọn chúng thì có thể nói được gì, đơn giản chính là kêu khổ mà thôi.

Uyên Cái Tô Văn nghe vậy thì gật đầu, trầm tư nhìn về phía jumông sau đó lên tiếng nói rằng.

- Bệ hạ nếu như chúng ta không làm gì, vậy có ổn hay không. Trần Thiên Ân lúc này quân lính đã để ở ngoài thành, nếu hắn tiến công thì chúng ta phải làm sao đây.

Jumông nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng.

- Trần Thiên Ân chẳng phải đã nói rồi sao, hắn sẽ không can thiệp vào nội bộ của từng quốc gia phụ thuộc đại Việt. Lúc này chúng ta phân phối quan viên, cắt giảm quan viên, đấy là việc của Cao Ly, hắn có thể có ý kiến gì được chứ.

Uyên Cái Tô Văn nghe vậy nhìn về phía jumong rơi vào trầm tư. Jumong có thể nói là một hoàng đế được Uyên Cái Tô Văn đánh giá rất có tài năng. Nhưng hoàng đế jumông có một chút gì đó quá tự tin, trong mắt Uyên Cái Tô Văn lúc này là không tốt.

Bởi vì Uyên Cái Tô Văn thân là tướng lĩnh, hắn hiểu rằng Đại Việt lúc này rất mạnh. Đặc biệt các bộ lạc tại Thảo Nguyên phần lớn đã đầu hàng Đại Việt, việc cùng Đại Việt bây giờ trở mặt chẳng khác nào tìm c·hết.

Có điều khi nghĩ đến đề nghị của Đại Minh trong mấy ngày trước, thì Uyên Cái Tô Văn cũng rơi vào lưỡng lự. Mà trong lúc hắn còn đang suy nghĩ jumong lại lên tiếng.

- Đám người Đại Minh kia đã rời khỏi vùng đất của chúng ta hay chưa.



- Bẩm bệ hạ bọn chúng vẫn ở trong thành, có điều đã ẩn núp rất nhiều không dám lộ diện, có lẽ bọn chúng sợ bị Trần Thiên Ân phát hiện.

Jumong nghe vậy thì cười lạnh sau đó nói rằng.

- Chu Hậu Chiếu bản thân hắn là một vị thân vương của Đại Minh, nếu xét về địa vị không thua kém Trần Thiên Ân lúc này. Đã thế hắn cũng là một trong những kẻ tranh đoạt ngôi vị thái tử của Đại Minh. Một kẻ như vậy lúc này lại lẩn trốn không muốn gặp Trần Thiên Ân e rằng trong đó có trá.

Uyên Cái Tô Văn nghe jumong nói vậy thì lúc này hắn chỉ lắc đầu sau đó nói rằng.

- Vấn đề tranh đoạt hoàng vị của các đại quốc vô cùng thảm khốc, vậy nên những kẻ này có vô số âm mưu trong đầu, chúng ta cũng khó lòng phán đoán được.

- Nhưng việc hắn chưa rời đi có lẽ là đang đợi câu trả lời của chúng ta.

Jumong nghe vậy thì gật đầu, lần này Chu Hậu Chiếu đến đây mở ra vô số ưu đãi, muốn Cao Ly trở thành một tiểu quốc phụ thuộc Đại Minh trong thời gian tới.

Thậm chí Chu Hậu Chiếu nói rất rõ rằng, 20 vạn quân tại các hòn đảo ngoài biển của Đại Minh đang c·hiếm đ·óng lúc này, có thể trở thành lực lượng q·uân đ·ội bảo vệ cho Cao Ly trước các hướng tiến công của Đại Việt vào Cao Ly trong thời gian tới.

Jumong cho rằng có 20 vạn quân này trong tay, cộng với quân bản bộ của hắn. Cao Ly hoàn toàn có thể đương đầu với các cuộc t·ấn c·ông đáp trả của Đại Việt khi hắn phản bội. Nhưng nghĩ là như vậy, jumong vẫn rất đắn đo.

Dù sao đi theo Đại Minh hay đi theo Đại Việt, vẫn là thân phận phụ thuộc, hàng năm không những phải cống nạp, mà ngôi vị thái tử của Cao Ly vẫn phải do nước khác sắp đặt, hoặc ít nhất là phải được nước khác chấp nhận, mới có danh chính thức làm hoàng đế.



Nghĩ tới những điều này, thân là một kẻ ngạo mạn, lại có niềm tự tin vào bản thân mình, jumông làm sao có thể chấp nhận. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, lúc này từ bên ngoài một tên thái giám đi vào nói rằng.

- Bẩm bệ hạ An Vương Trần Thiên Ân và công tước người Mông Cổ Thiết Mộc Chân đến đây bái kiến.

Jumông nghe vậy thì gật đầu, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Uyên Cái Tô Văn đứng sang một bên, rồi cho thái giám mời Trần Thiên Ân vào trong điện.

Đợi khi hai người Trần Thiên Ân đi vào, jumông lúc này từ trên ngai vàng đi xuống, mỉm cười chắp tay với đám người Trần Thiên Ân nói rằng.

- An Vương không biết hôm nay đến đây là có việc gì, là Cao Ly chúng ta tiếp đón ngài không tốt hay sao.

Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười, hắn lúc này cũng không vội trả lời mà là trước ánh mắt hững hờ của jumông, từng bước đi lên ngai vàng của Cao Ly ngồi xuống.

Hành động này của Trần Thiên Ân khiến cho Jumông sững sờ, sau đó vô cùng tức giận. Hắn nhìn chăm chăm về phía Trần Thiên Ân không nói một lời. Mà đứng bên cạnh Uyên Cái Tô Văn lúc này trong lòng lửa hận bộc phát. Ngai vàng của Cao Ly bọn họ đại diện cho toàn bộ mặt mũi của người cao ly, há lại để cho một ngoại tộc ngồi lên . Cho dù Cao Ly lúc này đang phụ thuộc Đại Việt, thì hoàng đế Đại Việt đến đây vẫn chỉ có thể là khách ngồi ở phía dưới mà thôi.

Nghĩ đến điều này, Uyên Cái Tô Văn lúc này không nghĩ nhiều hắn lập tức hét lên.

- Trần Thiên Ân ngươi làm gì, nơi đó không phải chỗ của ngươi ngồi.

Uyên Cái Tô Văn vừa nói vậy, Trần Thiên Ân lúc này không trả lời nhưng Thiết Mộc Chân đứng bên cạnh lại bình tĩnh nói rằng.

- Bất quá là một cái ghế mà thôi, các vị tại sao lại hùng hổ như vậy, lẽ nào các ngươi định phản sao.

Thiết Mộc Chân dùng một giọng điệu khinh thường, nhìn về phía Uyên cái tô văn sau đó lại đánh mắt về phía jumong, cảm giác như đang nhìn hai tên đần. Mà hành động này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, lúc này jumông không nói nhiều hắn hét lên.

- An Vương xin mời đi xuống, nếu không đừng trách ta vô lễ.