Chương 47 uy hiếp 2
A Sử Cát vừa nói vậy, những người trong phòng đều rơi vào trầm tư. Họ thật không nghĩ đến Jumong vậy mà từ lúc bọn họ đến đây đã bắt đầu
có tính toán.
Có điều trong mắt đám người ở đây, đặc biệt là những tướng lĩnh có nhiều kinh nghiệm. Họ cho rằng cho dù Cao Ly có thật sự giấu đi một tay, nhưng nếu như Trần Thiên Ân quyết tâm muốn đánh hạ quốc gia này, thì bọn chúng đơn giản chính là cá nằm trên thớt, chống cự cũng chả có tác dụng gì.
Mà nhìn thấy thái độ của các tướng lĩnh Trần Thiên Ân lúc này mới lại lên tiếng phân tích tình hình.
- Vấn đề Cao Ly dấu một tay và sự trung thành của chúng, khiến chúng ta đắn đo thì hiện giờ mọi người có lẽ cũng đã biết. Nhưng có một điều nữa các ngươi hãy nhớ phía ngoài biển của Cao Ly lúc này, tại mấy hòn đảo trong mấy năm trước chúng ta c·hiến t·ranh, Đại Minh đang để ở đó 20 vạn quân.
- Đây là lực lượng quân bách chiến tinh nhuệ của Đại Minh, với mục đích sẵn sàng tiến công Cao Ly, mở ra một con đường đả thông với phía bắc.
- Ngoài ra theo tin tức ta nhận được, thì Chu Hậu Chiếu một vị thân vương của Đại Minh, đang cạnh tranh ngôi vị hoàng đế của Đại Minh lúc này được phái cử đến Cao Ly, có ý định lung lạc Hoàng đế jumong nghiêng về phía Đại Minh.
- Việc này có ý nghĩa như thế nào, ta tin tưởng tất cả các vị ở đây đều hiểu. Vậy nên dùng sức mạnh tiến đánh Cao Ly lúc này chẳng khác nào đẩy chúng ta vào một cuộc chiến trực diện với Đại Minh. Chẳng qua chiến trường là ở vùng đất Cao Ly mà thôi.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, những người trong phòng lúc này cũng đã hiểu rằng, tại sao Trần Thiên Ân lại đắn đo trong vấn đề Cao Ly lúc này. Suy nghĩ một lúc Thiết Mộc Chân lại lên tiếng nói rằng.
- Vương gia ta nghĩ nếu không dùng vũ lực thì có thể trực tiếp thông qua đàm phán, hoặc uy h·iếp hoàng đế Jumong là được rồi.
- Dù sao hắn đã cho chúng ta dẫn quân xâm nhập đến nội địa của Cao Ly, thậm chí đóng quân ngoài kinh đô của chúng tại thành Bình Nhưỡng. Thì chứng tỏ Jumong cho dù có chút kháng cự, nhưng đây chỉ là phản kháng thông thường của một vị Đế Vương, lo lắng bị người khác c·ướp ngai vàng mà thôi.
- Ta tin rằng chỉ cần Vương gia thể hiện rõ sức mạnh của chúng ta, uy h·iếp jumong một chút. Thì hắn ta cho dù có sự ủng hộ của Đại Minh đi chăng nữa, cũng không dám trực tiếp đương đầu với chúng ta lúc này.
Trần Thiên Ân nghe Thiết Mộc Chân nói vậy, thì hắn cảm thấy rất có lý. Nhìn về phía Thiết Mộc Chân, Trần Thiên Ân lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
- Thiết Mộc Chân trong lòng của ta ngươi luôn là con cáo già đáng sợ nhất của Thảo Nguyên. Có điều nếu như Thảo Nguyên không có nhiều con sói như ngươi, thì sợ rằng đã sớm bị các nước Trung Nguyên làm thịt hết rồi.
Thiết Mộc Chân nghe vậy thì cười lớn, mà đám tướng lĩnh của các bộ lạc Thảo Nguyên ở đây cũng đều nở nụ cười. Bọn họ có một chút tính cách của người thảo nguyên đó là bộc trực. Vậy nên Trần Thiên Ân nói chuyện thẳng thắn như vậy, nghe thì như đang châm chọc Thiết Mộc Chân. Nhưng đối với người Thảo Nguyên thì đây chẳng khác nào là một trò đùa mà thôi.
Mà khi Trần Thiên Ân nói xong, thân là người bị nói xấu Thiết Mộc Chân lúc này vẫn vui vẻ đáp lời Trần Thiên Ân.
- Vương gia người nói đùa rồi, các nước tại Trung Nguyên không những có dân số đông đúc, tài nguyên phong phú, mà lòng tham của họ cũng như sói đói không khác gì. Người Trung Nguyên bọn chúng luôn luôn có ý định muốn bắt người Thảo Nguyên làm nô lệ cho chúng.
- Người Trung Nguyên nói rằng người Thảo Nguyên chúng ta thường xuyên c·ướp b·óc người Trung Nguyên, nợ máu vô số và gọi chúng ta là man di bộ tộc.
- Nhưng đấy là c·hiến t·ranh, mỗi một lần c·hiến t·ranh qua đi. Ngươi Thảo Nguyên chúng ta bị g·iết cũng vô số, đặc biệt người Thảo Nguyên chúng ta tiến vào vùng đất Trung Nguyên có thể tàn sát tráng đinh, nhưng không bao giờ g·iết hại trẻ em hoặc phụ nữ.
- Nguyên nhân chính là vì chúng ta cần những người này, để duy trì nhân khẩu, cũng như hoạt động sinh nở cho các bộ lạc. Nhưng người Trung Nguyên thì không có khái niệm này.
- Bọn chúng cho rằng dân tộc chúng ta đều là man di mọi rợ. Mỗi một lần bọn chúng tiến công các bộ lạc chúng ta, thì bộ lạc nào thất thủ không những đàn ông chiến sĩ trong bộ lạc bị g·iết hết, mà phụ nữ trẻ con cũng bị bọn chúng c·hặt đ·ầu.
- Đây chính là c·hiến t·ranh, đây chính là thứ đạo đức mà bọn chúng nói. Vương gia nói ta là sói thì ta sẽ là sói. Nhưng nếu như nói đám người Trung Nguyên kia là dê, thì ta không đồng ý. Bởi vì tay bọn chúng cũng nhúng đầy máu tanh người của các bộ lạc chúng ta.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì hắn lúc này mỉm cười gật đầu, nhìn về phía thủ lĩnh các bộ lạc có mặt tại đây hắn nói rằng.
- Đại Việt chúng ta trước kia cũng giống như mọi người, đều chỉ là những tiểu quốc xuất thân, bị các thế lực người Trung Nguyên gọi là man ri mọi rợ. Nhưng đây là cách gọi của chúng, mà không phải chúng ta là những kẻ thiếu hiểu biết.
- Đại Việt chúng ta từng bước tiến lên, dùng máu tanh của chiến sĩ, dùng tiếng khóc nức nở của gia đình họ tiễn con em lên chiến trường, mà có được thành quả ngày hôm nay.
- Để xây dựng một đất nước hùng mạnh, máu và nước mắt của người dân là thứ không thể thiếu. Nhưng c·hiến t·ranh thật sự đã kết thúc sao. Đại Việt lúc này đã lớn mạnh, trở thành một quốc gia khiến các quốc gia còn lại tại Cửu Châu đều run sợ nhưng c·hiến t·ranh chưa hề kết thúc.
- Nguyên nhân chính là vì Đại Việt chúng ta còn có kẻ thù. Vậy nên một ngày Cửu Châu chưa thống nhất chiến loạn chưa ngừng lại.
- Còn các bộ tộc Thảo Nguyên lúc này, các ngươi thử nghĩ một chút. Thời gian trước khi các ngươi trở thành quốc gia phụ thuộc Đại Việt, hàng năm các ngươi có cuộc sống như thế nào, là đói khổ hay là giàu có, là c·hiến t·ranh vẫn là hòa bình.
- Nói tóm lại ta muốn nói chỉ là một vấn đề, Đại Việt chúng ta không xem xét thân phận của các ngươi. Đại Việt chúng ta chỉ mong muốn các dân tộc đều được sống tốt, mọi người đều có cơm ăn áo mặc. Nhưng muốn làm được điều này, không thống nhất Cửu Châu chúng ta không làm nổi.
- Vậy nên ta lấy thân phận là thân vương của Đại Việt, đại diện cho Đại Việt lúc này cam kết với các vị. Chỉ cần một ngày các vị cùng Đại Việt chúng ta sánh vai chiến đấu, thì con dân của Đại Việt được sống trong nhung lụa, thì các dân tộc của các vị cũng sẽ được hưởng cuộc sống như vậy, không hơn, không kém.
Trần Thiên Ân vừa nói vậy, tướng lĩnh và các thủ lĩnh của các bộ lạc có mặt tại đây đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay với hắn nói rằng.
- Chúng ta thề c·hết đi theo Đại Việt chinh chiến đến hơi thở cuối cùng.
Trần Thiên Ân thấy vậy thì gật đầu, sau đó hắn để cho đám người này rời đi, chỉ giữ lại Thiết Mộc Chân cùng hắn đi vào hoàng cung gặp mặt jumong.
Mà tại trong hoàng cung lúc này, Hoàng đế jumong cùng với đại tướng quân của hắn là Uyên Cái Tô Văn đang nói chuyện với nhau.
- Bẩm hoàng thượng Trần Thiên Ân dẫn theo 25 vạn liên quân, hiện nay đang rải rác đóng quân tại phía tây thành Bình Nhưỡng.