Chương 43: Sóng gió trong lòng Đại Đường 2
Chương 43: Sóng gió trong lòng Đại Đường 2
Nghe người thanh niên nói vậy, Hoa Nương lúc này cười vô cùng rạng rỡ. Nhìn về phía người thanh niên trước mặt, sau đó bà ta chắp tay nói rằng.
- Công tử xin yên tâm, ta tuyệt đối sẽ moi hết thông tin của tên Trần Thương Vũ kia giao cho ngày.
Nghe Hoa Nương nói vậy, người thanh niên này gật đầu. Hắn ta tên là Trưởng Tôn Trùng là con trai cả của Trường Tôn Vô Kỵ. Tất nhiên Bách Hoa Lâu này cũng là sản nghiệp của nhà Trưởng Tôn.
Mấy tháng qua Trần Thương Vũ bắt đầu sử dụng các thương đội của Đại Việt, xâm chiếm hoạt động làm ăn của năm đại thế tộc. Việc này khiến cho các đại thế tộc cũng nhìn chằm chằm.
- Có điều đều là những kẻ thông minh, họ cũng không điên dại đến mức vừa bắt đầu đã trở thành lực lượng tử địch của nhau. Các đại thế tộc vừa thăm dò, vừa t·ranh c·hấp, để muốn tìm ra mục đích thật sự của Trần Thương Vũ.
Dù sao trong lòng họ cũng hiểu rằng. Phía sau Trần Thương Vũ còn có một thân phận là hoàng tộc của Đại Việt. Hắn cũng đại diện cho một Đại Việt hùng mạnh đứng sau chống đỡ. Vậy nên việc hắn làm là thể hiện ý chí của Đại Việt. Mà Đại Việt sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ t·ấn c·ông họ.
Chính vì vậy trải qua một cuộc gặp mặt, bảy đại thế tộc của Đại Đường đã quyết định. Giao cho họ Trưởng Tôn đối phó Trần Thương Vũ trong thời gian này. Một phần vì Trần Thương Vũ lúc này đang ở thành Trường An, là địa bàn của nhà Trưởng Tôn.
Một phần khác đây chỉ là cuộc xung đột khởi màn. Cho nên các đại thế tộc cũng không đồng loạt xuất hiện, mà chỉ dùng hình thức thăm dò để tìm hiểu thông tin mà thôi.
Nhìn về phía Hoa Nương một chút, Trưởng Tôn Trùng lúc này cho bà ta rời đi. Bản thân lại tiếp tục uống rượu của mình. Không biết qua bao lâu, lúc này Hoa Nương lại một lần nữa đi vào. Nhìn thấy bà ta Trưởng Tôn Trùng lúc này lên tiếng.
- Tình hình thế nào.
- Bẩm công tử Trần Thương Vũ đã có vẻ say rượu, hắn lúc này đang rải tiền như rác.
Trường Tôn Trùng nghe vậy thì mỉm cười, bỏ chén rượu xuống. Sau đó hắn từng bước đi về phía phòng của Trần Thương Vũ. Nhìn thấy hắn đến, các hộ vệ của Trần Thương Vũ lập tức đứng ra ngăn cản. Có điều Trưởng Tôn Trùng nhanh chóng lấy ra thân phận của mình. Các hộ vệ nhìn nhau một chút, cuối cùng vẫn để hắn đi vào.
Trường Tôn Trùng vừa vào trong phòng, lúc này hắn thấy một cảnh, khiến hắn cảm thấy tên Trần Thương Vũ này thật là biết chơi. Đám kỹ nữ lúc này, có thể nói có 1/3 số người ở đây gần như đã không mặc đồ. Chúng đang không ngừng uốn éo thân hình, nhảy nhót trong phòng.
Còn Trần Thương Vũ thì dùng một ánh mắt mê ly nhìn kỹ nữa múa hát. Hai tay của hắn còn đang sờ vào những vị trí không nên sờ của mấy kỹ nữ, đang ngồi bên cạnh hắn lúc này đây.
Nhìn khung cảnh này một chút, Trường Tôn Trùng lúc này đi về phía Trần Thương Vũ. Sau đó hắn chắp tay nói rằng:
- Tại hạ Trưởng Tôn Trùng là con trai của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nghe nói Trần huynh đang ở đây uống rượu mua vui. Ta đến đây làm quen, không biết Trần huynh có đồng ý hay không.
Trần Thương Vũ nghe vậy thì lúc này một bộ mặt mơ hồ, nhìn về phía Trưởng Tôn Trùng một chút. Sau đó hắn mỉm cười nói rằng:
- Thì ra là Trưởng Tôn huynh mời ngồi.
Trưởng Tôn Trùng nghe vậy thì mỉm cười, sau đó ngồi xuống. Rồi hai người họ không ngừng bắt chuyện uống rượu với nhau. Đợi khi Trần Thương Vũ đã uống đến b·ất t·ỉnh nhân sự thì hộ vệ của hắn mang hắn rời đi.
Nhìn về phía Trần Thương Vũ rời đi. Trưởng Tôn Trùng lúc này cho đám kỹ nữ ra khỏi phòng, rồi gọi Hoa Nương vào đây.
- Dò hỏi một chút, xem có thật là hắn hôm nay uống say hay không.
Hoa Nương nghe Trưởng Tôn Trùng nói vậy thì gật đầu. Sau đó ra khỏi phòng, qua một lúc bà ta đi vào nói rằng:
- Bẩm công tử thuộc hạ của ta nói rằng, hắn đúng thật là uống rất nhiều.
Trưởng Tôn Trùng nghe vậy thì gật đầu, trong lòng có một chút nghi ngờ. Dù sao một kẻ được Đại Việt giao trọng trách, đáng lẽ ra phải tránh nữ sắc và cũng không thể nào uống rượu đến b·ất t·ỉnh nhân sự được.
Đặc biệt cuộc nói chuyện vừa rồi, Trưởng Tôn Trùng cũng không dò hỏi quá nhiều tin tức từ phía Trần Thương Vũ. Mà họ chỉ như hai người bạn, ngồi tâm sự với nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Một phần vì hắn muốn tạo ra cảm giác thân quen với Trần Thương Vũ. Một phần chính là muốn thăm dò xem tên này có phải thật sự bị tửu sắc làm mờ mắt hay không.
Trầm tư một lúc lâu Trưởng Tôn Trùng lúc này cho Hoa Nương rời đi. Bản thân hắn lại trở về phủ Trường Tôn, cùng với phụ thân mình báo cáo việc này.
Mà cách Bách Hoa lâu một quãng đường khá xa. Lúc này trên xe ngựa Trần Thương Vũ một bộ mặt ửng đỏ do uống quá nhiều, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn về phía một người đàn ông trung niên trước mặt, hắn mỉm cười nói rằng:
- Mộc đại nhân, ta hôm nay thật sự đã làm phiền ngài.
- Đại nhân nói gì vậy, ta bất quá chỉ là một tiểu quan viên. Sao dám nhận hai chữ đại nhân này.
Trần Thương Vũ nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt không ngừng đánh giá hắn. Kẻ này tên là Mộc Thanh Khải. Hộ bộ thị lang của Đại Đường. Cũng là quan viên có quan chức lớn nhất được Đại Việt mua chuộc trong lòng Đại Đường.
Nhìn về phía hắn một chút, Trần Thương Vũ lúc này lên tiếng nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi, Mộc đại nhân cũng không cần nghĩ nhiều. Lần này ta tìm ngươi đến đây là có việc yêu cầu ngươi đi làm.
Mộc Thanh Khải nghe vậy thì nhìn về phía Trần Thương Vũ sau đó chắp tay nói rằng:
- Đại nhân không biết có gì căn dặn.
- Hiện nay chúng ta đang muốn phát triển kinh tế, chống lại lực lượng của bảy đại thế tộc trong lòng Đại Đường.
- Có điều đây chỉ là mặt ngoài mà thôi. Mục đích chính là từ trong bóng tối khống chế kinh tế của Đại Đường. Nhưng muốn khống chế kinh tế của Đại Đường, thì tất nhiên không thể nào sử dụng các thương nhân hay thế lực của Đại Việt được.
- Chính vì vậy thời gian qua, chúng ta đã mua chuộc rất nhiều trung tiểu thương nhân. Thậm chí một vài quan viên thế lực nhỏ của Đại Đường. Nhưng đám này thân phận quá thấp kém, bị các thế lực trong lòng Đại Đường chèn ép quá mạnh. Chúng ta lại không dám lộ liễu đứng ra giúp đỡ chúng.
- Vậy nên ta muốn ngươi trong thời gian tới nâng đỡ bọn chúng. Tất nhiên nhiệm vụ của ngươi cũng không phải là đối đầu với bảy đại thế gia kia. Mà là không ngừng phát triển kinh thương từ trong bóng tối, làm lớn mạnh các thế lực này. Còn ngươi sẽ trở thành người bảo kê cho chúng, không biết ý Mộc đại nhân thế nào.
Trần Thương Vũ vừa nói vậy, Mộc Thanh Khải cũng không dám nói nhiều. Hắn ta đã đi theo Đại Việt được mấy năm rồi, nguyên nhân hắn đầu hàng Đại Việt có nhiều. Nhưng phần lớn chính là bởi vì Đại Việt uy h·iếp hắn.
Dù sao thân phận gián điệp cũng không phải bởi sự trung thành, mà phần lớn đều bị uy h·iếp mà thành. Nghĩ đến đây hắn lúc này cũng đã như cá nằm trên thớt. Không nghe lệnh lệnh của Đại Việt thì cũng bị Đại Đường diệt tộc mà thôi. Vậy nên hắn cũng chỉ biết chắp tay sau đó nói rằng:
- Đại nhân yên tâm, trong thời gian tới ta tuyệt đối sẽ nâng đỡ các thế lực kia. Giúp bọn chúng phát triển nhanh chóng, hoàn thành mục tiêu của Đại Việt giao cho.