Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 39 thương lượng




Chương 39 thương lượng

Chương 39: Thương lượng

- Dù sao theo như tin tức chúng ta nhận được, người con trai của Lạc Trưng Nhị chính là con trai của Trần Thiên Ân.

- Nói cách khác nếu như Trần Thiên Ân lần này đến phía bắc, đánh hạ nước Bách Tề. Sau đó cho con trai của hắn làm vua tại đây. Vậy thì chẳng khác nào họ Trần lấy sức mạnh của họ Lạc, để khống chế vùng đất này. Sau đó không ngừng đánh lấn lên phía Bắc, tiêu diệt các tiểu quốc khác.

- Mà thủ lĩnh của họ Lạc lúc này, lại không phải người họ Lạc. Mà là con trai của Trần Thiên Ân với một nửa dòng máu họ Trần. Buồn cười thay họ Lạc đánh xuống giang sơn nhưng họ Trần lại là người hưởng lợi.

Phòng Huyền Linh vừa nói vậy, Lý Thế Dân lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:

- Phòng ái khanh ngươi nghĩ quá xa rồi. Họ Trần cho dù có tính kế trời biển, nhưng một ngày quân quyền tại nước Bách Tề vẫn do họ Lạc cần giữ. Thì hoàng đế của nước Bách Tề này đơn giản chính là bù nhìn mà thôi.

- Ngoài ra họ Lạc đánh xuống cương vực càng mạnh mẽ tại phía Bắc. Thì bọn chúng chẳng khác nào gây dựng ra một đế chế mới. Với thù hận của họ Lạc và họ Trần, vậy thì một ngày họ Lạc mạnh lên. Chúng tuyệt đối sẽ quay lại Đại Việt, công đánh họ Trần để chiếm lại giang sơn của mình.

- Vậy nên ta càng hi vọng họ Lạc trở nên mạnh mẽ trong thời gian tới. Ít nhất phải cùng họ Trần có tư cách gây rối q·uấy n·hiễu.

Nghe Lý Thế Dân nói vậy, các đại thần trong triều của nhà Đường đều gật đầu đồng ý. Đối với việc này, Lý Thế Dân suy nghĩ một chút sau đó nói rằng:

- Trần Thiên Ân xuất quân lên phía Bắc, hệ thống vật tư của hắn có lẽ cũng không đủ. Vậy nên trong thời gian này, nếu như có thương nhân Đại Việt muốn gom góp vật tư c·hiến t·ranh. Thì các ngươi hãy từ trong bóng tối nâng giá lên, chúng ta cũng không thể nào buôn bán lỗ với chúng được.



Nghe Lý Thế Dân nói vậy, các đại thần đều mỉm cười. Vậy là rất nhanh phản ứng của Đại Đường được chấp hành. Hàng hóa các vật tư c·hiến t·ranh nhanh chóng được lên giá. Đối với việc này, Trần Thiên Ân cũng không có thái độ gì cả. Hắn vẫn cắn răng dùng giá cao mua lấy, để phục vụ cho c·hiến t·ranh trong thời gian tới.

Mà tại thời gian này, tại thành Hàm Dương kinh đô của Đại Tần. Hoàng đế Doanh Chính lại đang nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình, lên tiếng nói rằng:

- Trần sứ giả không biết Trần Thiên Ân vương gia của các ngươi. Lần này hắn dẫn quân lên phía bắc là định đánh ai.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì nhìn về phía Doanh Chính sau đó mỉm cười chắp tay nói rằng:

- Bẩm bệ hạ tam ca của ta lần này lên phía Bắc bình định một tiểu quốc tên là Bách Tề. Đồng thời tam ca của ta cũng nhân cơ hội này, dùng cuộc chiến để luyện quân.

Nghe tên sứ giả của họ Trần nói vậy, Doanh Chính lúc này cũng mỉm cười. Tin tức Trần Thiên Ân dẫn quân lên phía Bắc, khiến cho hắn cũng vô cùng quan tâm.

Nhưng đúng lúc này, sứ giả của Đại Việt lại đến. Việc này cũng khiến hắn cảm thấy khá thú vị. Nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt, hắn lúc này lại tiếp tục lên tiếng.

- Trần sứ giả lần này đến đây, không biết có việc gì.

- Bẩm bệ hạ lần này ta theo mệnh lệnh đến đây, chính là muốn cùng bệ hạ bàn bạc về việc. Có một nhóm mã tặc, thường xuyên xuất hiện trong vùng lãnh thổ của Đại Tần. Tiến hành c·ướp b·óc tại vùng đất địa phận người Hung Nô của Đại Việt.

Doanh Chính nghe vậy thì ồ lên một tiếng, sau đó nói rằng:

- Có việc này sao, tại sao Trẫm lại không biết.



Doanh Chính vừa nói vậy, lúc này Vương Tiễn cười lạnh sau đó đứng ra nói rằng:

- Bẩm bệ hạ theo như tin tức thần nhận được. Thì nhóm mã tặc này rõ ràng là người Hung Nô. Bọn chúng đánh c·ướp địa phận người hung nô, sau đó lại chạy về phía địa phận Đại Tần chúng ta đánh c·ướp. Thời gian qua quân lính của ta nhiều lần truy quét, nhưng không tìm được hang ổ của chúng.

Doanh Chính nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Trần Anh Vũ sau đó nói rằng:

- Trần sứ giả ngươi nghe thấy không, nhóm mã tặc này chúng ta cũng muốn tiêu diệt. Nhưng mà thật sự không tìm thấy hang ổ của chúng, ta cũng bất lực à.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì cười lạnh trong lòng hắn không ngừng phỉ nhổ Doanh Chính. Nhưng mặt ngoài hắn vẫn phải cười tươi nói rằng:

- Nếu như bệ hạ cũng có ý tiêu diệt nhóm mã tặc này, thì ta hi vọng trong thời gian tới. Hai bên sẽ tích cực hợp tác, để tiêu diệt chúng. Đảm bảo cho hệ thống kinh thương của hai bên không bị gián đoạn bởi nhóm mã tặc này.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Doanh Chính lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Nếu chỉ là việc này thì Trần sứ giả yên tâm, ta sẽ hạ lệnh cho các quan viên tướng lĩnh tại biên giới. Cố gắng tăng cường tuần tra bắt giữ bọn chúng.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng có quỷ mới tin lời Doanh Chính nói. Hiện giờ hắn biết rằng phải ngửa bài thương lượng với Doanh Chính. Mới có thể để Doanh Chính ngừng lại hoạt động p·há h·oại tại phía tây. Nghĩ đến những điều này, Trần Anh Vũ lên tiếng nói rằng:



- Bẩm bệ hạ ta nghe nói gần đây, hai vị Tử Tước của chúng ta là Hạng Vũ và Hàn Tín. Thường xuyên cùng với các tướng lĩnh Đại Tần tại thành Tĩnh Khang xảy ra xung đột.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Doanh Chính lúc này nhìn về phía hắn một chút. Rồi ông ta dùng một bộ mặt lạnh nhạt sau đó nói rằng:

- Việc này cũng không đáng quan trọng, dù sao là biên giới thì chắc chắn sẽ có xung đột giữa hai bên.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhưng hắn lại tiếp tục lên tiếng.

- Bệ hạ có lẽ không biết, Đại Việt chúng ta có quy định. Cách mấy năm chúng ta sẽ đổi tướng lĩnh tại các thành trì một lần. Vậy nên sắp tới hai vị Tử Tước này, sẽ được chúng ta hoán đổi vị trí trấn giữ thành trì biên giới.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Doanh Chính nhìn về phía hắn một chút, sau đó mỉm cười nói rằng.

- Đây là việc của nội bộ Đại Việt, tại sao sứ giả lại nói cho ta đây.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì sửng sốt một chút. Lời hắn nói đã quá rõ ràng, đó chính là chỉ cần Doanh Chính ngừng lại hoạt động quấy phá tại phía Tây. Thì Đại Việt có thể từ trong bóng tối yêu cầu hai người Hàn Tín và Hạng Vũ. Cũng đồng thời hạn chế quấy phá Đại Tần trong thời gian này.

Thật ra Trần Anh Vũ vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm đàm phán chính trị của hắn vẫn còn non kém. Cho nên lời hắn nói quá bộc trực, lại trở thành điểm yếu khiến cho Doanh Chính nắm bắt.

Mà lúc này vẻ mặt có vẻ bối rối của hắn, khiến cho những vị quan viên đứng đầu Đại Tần lúc này. Họ cũng đều nhìn về phía hắn nở nụ cười lạnh lùng. Thậm chí trong lòng họ còn giễu cợt, Đại Việt tại sao lại để một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ đến đây đàm phán.

Có điều Trần Anh Vũ cũng là một kẻ thông minh, rất nhanh hắn nhận thấy sự thiếu sót của mình. Nên hắn vội vàng chỉnh lại tư thái, cũng như sắc mặt sau đó bình tĩnh nói rằng.

- Bệ hạ chỉ điểm rất đúng, vừa rồi là ta ngẫu hứng nói bừa. Có điều đã nói đến đây, không biết bệ hạ có hứng thú nghe một chút. Đại Việt chúng ta muốn chuyển hai vị Tử Tước này đi đâu trấn thủ hay không.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Doanh Chính lúc này cười lạnh, sau đó tỏ vẻ không quan tâm nói rằng:

- Đây là việc của Đại Việt, Đại Tần chúng ta cũng không có hứng thú quan tâm. Dù sao nếu như hai tên đó dám x·âm p·hạm vào lãnh thổ Đại Tần, vậy thì g·iết là cùng.