Chương 36 rắc rối 2
Chương 36 rắc rối 2
Trần Thiên Ân ở lại thành Thái Bình, cùng với Trần Quốc Toản xử lý công việc của các bộ lạc tại Thảo Nguyên. Thì lúc này một tin tức khiến Trần Thiên Ân quan tâm xuất hiện.
Ngày mùng 8 tháng 6 năm Thiên Quân thứ sáu. Đại Hán và Đại Tùy vậy mà đều ra công bố, hai nước này chính thức liên minh. Bọn chúng cùng tiến cùng lùi trong thời gian tới.
Tin tức này vừa xuất hiện, khiến cho các nước tại Cửu Châu đều không ngừng bàn tán xôn xao. Có điều đối với Trần Thiên Ân, hắn cảm thấy việc này càng có hứng thú.
Bởi vì bất kể là Đại Tùy hay Đại Hán, Trần Thiên Ân đều muốn thông qua kế hoạch tiền tệ. Làm bọn chúng suy yếu, hoặc ít nhất gắn chặt kinh tế của chúng với Đại Việt trong thời gian tới.
Việc hai nước này liên minh với nhau, về lâu về dài và nói. Sẽ giúp cho Trần Thiên Ân càng dễ dàng sử dụng Đại Hán như một lưỡi dao hai lưỡi. Khiến cho Đại Tùy cũng bị tổn thất trong kế hoạch tiền tệ.
Tại trong phủ thành chủ thành Thái Bình, Trần Thiên Ân và Trần Quốc Toản cùng với lão tướng Nguyễn Trường Thanh và thành chủ Trần Anh Vũ đang gặp mặt, bàn bạc công việc với nhau.
- Tin tức Đại Hán và Đại Tùy liên minh các ngươi cũng đã biết rồi. Đối với việc này chúng ta tạm thời không cần quan tâm quá nhiều. Bởi vì chúng có liên minh đi chăng nữa. Cũng chẳng thể nào giúp Đại Hán vượt qua vô số âm mưu của các quốc gia đang hướng đến lúc này.
Trần Thiên Ân vừa nói vậy, những người có mặt tại đây đều gật đầu đồng ý. Nhìn bọn họ một chút Trần Thiên Ân lại lên tiếng:
- Anh Vũ mấy năm qua, làm thành chủ tại nơi xứ người. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào.
Trần Thiên Ân vừa nói vậy, Trần Anh Vũ lúc này đứng ra chắp tay nói rằng:
- Tam ca nói đùa rồi, ta thân là hậu duệ của họ Trần. Phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, làm quan nơi xa xứ đã là gì. Cho dù là đổ máu chinh chiến tại sa trường, ta cũng không một lời oán trách.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, xét theo vai vế hắn lúc này trong hệ thống hậu bối họ Trần có thể nói rất cao. Ngoại trừ hai người anh trai của mình ra, thì hắn gần như chính là lão tam của họ Trần.
Vậy nên các dòng chính họ Trần thường gọi hắn là tam ca, cũng không gọi là An Vương. Đối với việc này, hắn cũng đồng ý cách gọi này. Vì hắn cảm thấy cách gọi này, sẽ khiến cho quan hệ của các dòng dõi họ Trần trở nên gần gũi.
Nhìn về phía tên em họ này một chút, Trần Thiên Ân lúc này lên tiếng nói rằng:
- Lúc đầu ta định để ngươi rèn luyện tại vùng đất của Hung Nô một thời gian. Sau đó đưa ngươi về Đại Việt làm quan. Có điều bây giờ suy nghĩ của ta đã khác. Vùng đất của Hung Nô hay vùng đất nào đi chăng nữa, lúc này đều là của Đại Việt. Vậy nên ngươi làm quan ở đây hay làm quan ở nơi khác cũng không khác nhau.
- Và đây cũng là quan điểm của toàn bộ họ Trần lúc này. Khắp mọi vùng đất chúng ta đánh được đều là đất của Đại Việt. Dân chúng ở đây cũng là dân Đại Việt, không phân biệt dân tộc, không phân biệt giọng nói quốc gia.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Trần Anh Vũ lúc này chắp tay nói rằng:
- Tam ca người nói đúng, ta sẽ không bao giờ vì vấn đề này mà oán trách.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía tên thanh niên trước mặt . Hắn lên tiếng nói rằng:
- Hiện giờ đã là giữa tháng 7, năm Thiên Quân thứ sáu. Kế hoạch tiền tệ của chúng ta phát động với các nước Cửu Châu đã bắt đầu tiến hành.
- Có điều Đại Tần lại không phải là một quốc gia chúng ta hướng đến trong kế hoạch này. Thậm chí chúng ta còn phải cùng bọn chúng hòa hoãn qua hệ trong thời gian tới. Tránh để chúng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.
- Nhưng việc Đại Tần để cho Hô Hàn Tà thường xuyên quấy phá vùng đất của chúng ta, thật sự đáng ngại. Chính vì vậy lần này ta cử ngươi đi xứ Đại Tần để giải quyết việc này.
- Ngươi uy h·iếp Đại Tần cũng được, thương lượng với Đại Tần cũng tốt. Chỉ cần giải quyết việc này, coi như ngươi lập công lớn.
- Có điều ngươi phải nhớ kỹ không được khúm núm trước Đại Tần. Ngươi luôn luôn phải nhớ kỹ trong đầu, Đại Việt lúc này không sợ bất kỳ quốc gia nào hết. Nếu như chúng muốn ép người quá đáng thì chúng ta phát động c·hiến t·ranh.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Trần Anh Vũ lúc này chắp tay với hắn sau đó nói rằng:
- Tam ca người yên tâm, ta cho dù có bị Đại Tần đ·ánh c·hết. Cũng tuyệt đối ngẩng cao đầu, không làm mất mặt Đại Việt, không làm mất mặt họ Trần.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Trần Thiên Ân gật đầu, sau đó lên tiếng:
- Được rồi, ngươi từ bây giờ hãy chuẩn bị đi. Mấy ngày sau đợi khi thời tiết tốt lên một chút thì lên đường.
-Vâng.
Nhìn tên này rời đi, Trần Thiên Ân lúc này lại nhìn về phía Trần Quốc Toản và Nguyễn Trường Thanh sau đó nói rằng.
- Nguyễn tướng quân tuổi ngươi đã lớn. Đáng lẽ ra lúc này theo như cách hành sự của Đại Việt. Thì ngươi sẽ được cho một chức tướng lĩnh tại vùng nội địa an hưởng tuổi già.
- Có điều lúc này Đại Việt đang cần những lão tướng nhiều kinh nghiệm như ngài trên chiến trường. Mặc dù cũng chưa chắc đã cần ngài chỉ huy q·uân đ·ội xung phong chiến trận. Nhưng kinh nghiệm chiến trường của ngài, có thể giúp cho các tướng lĩnh trẻ tuổi của chúng ta ổn định thế cục. Cũng như nếu cần thiết thì cần những lão tướng như ngài, đích thân chỉ huy chiến trường.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Nguyễn Trường Thanh lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- An Vương nói gì vậy, ta thân là tướng lĩnh. Cho dù đã lớn tuổi, cũng sẵn sàng vì Đại Việt mà lên trận. Hơn nữa lúc này ta cảm thấy sức khỏe mình vẫn tốt. Ít nhất trong vài năm tới, ta vẫn có thể cầm quân đánh trận.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía vị lão tướng này một chút. Sau đó hắn thâm ý lên tiếng nói rằng:
- Nguyễn tướng quân ngài an tâm, họ Trần chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ phụ đãi công thần. Đồng thời chúng ta cũng không để cho các lão tướng các vị không có công lao mà về nghỉ ngơi.
- Trận chiến diệt Đại Hán, sẽ là trận chiến cuối cùng họ Trần chúng ta nhờ các vị chinh chiến. Tất nhiên công lao của các vị, sau đó tuyệt đối sẽ được ghi vào sử sách. Ta tin tưởng lúc đó các vị cũng sẵn sàng về nghỉ hưu, bế cháu được rồi.
Trần Thiên Ân vừa nói vậy, Nguyễn Trường Thanh lúc này vẻ mặt bên ngoài của hắn vô cùng bình tĩnh. Thậm chí có thể nói là vui mừng nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Hắn năm nay đã qua tuổi ngũ tuần, có thể nói là lão tướng của Đại Việt. Mặc dù sức khỏe vẫn còn rất tốt, do là người từ nhỏ đã luyện võ. Nhưng hắn hiểu rằng họ Trần sẽ không để các lão tướng của các đại gia tộc, cầm nắm binh quyền quá lâu. Trong thời buổi họ Trần phát triển vùng lãnh thổ quá nhanh như lúc này.
Mà qua lời nói của Trần Thiên Ân thì Nguyễn Trường Thanh hiểu rằng. Có lẽ Đại Việt đã sắp sửa phát động c·hiến t·ranh, tiêu diệt Đại Hán. Có điều thời gian e rằng cũng không nhanh như vậy. Ít thì phải năm sau, lâu có thể năm sáu năm. Nhưng về cơ bản chắc chắn lúc hắn còn sống cuộc chiến này sẽ bùng nổ.
Ngoài ra Trần Thiên Ân nói đến đây thì hắn cũng hiểu. Sau cuộc chiến này, hệ thống các lão tướng của các gia tộc, sẽ giành lấy chiến công to lớn mà họ Trần ban cho. Sau đó họ Trần sẽ trực tiếp giải ngũ cho họ, không còn nắm giữ quân quyền nữa.
Thậm chí các chức nhàn tản tướng quân, e rằng cũng không được giữ lại mà là hoàn toàn cáo lão về quê. Đối với cục diện như thế này, thân là một tướng lĩnh già tuổi. Nguyễn Trường Thanh có thể không vui mừng.
Nhưng nếu xét về chính trị, hắn cảm thấy vậy cũng rất tốt. Dù sao các thế gia cầm nắm quá nhiều binh quyền trong tay. Vậy thì họ Trần sẽ đối phó với bọn họ như thế nào, thật sự cũng khiến họ lo lắng.