Chương 34 lại đến Thảo Nguyên
Chương 34 lại đến Thảo Nguyên
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, Đợi đến cuối tháng 5 năm Thiên Quân thứ sáu. Trần Thiên Ân lúc này lại một thân một mình, cùng với mấy trăm hộ vệ. Cưỡi ngựa phóng vào vùng đất Thảo Nguyên.
Tại trong doanh trại nghỉ ngơi, Trần Thiên Ân lúc này đang đọc báo cáo của Trần Trọng Giang gửi đến. Nội dung báo cáo cũng không có gì, chỉ là báo cáo về việc vào giữa tháng 5. Trần Trọng Giang và Đại Minh rốt cuộc đã hoàn thành nốt thủ tục cuối cùng, chính thức thức Đại Việt kết minh với Đại Minh.
Nhìn báo cáo một chút, Trần Thiên Ân lúc này lại nhìn về phía Trần Dần sau đó nói rằng:
- Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến vùng đất của A Sử Na.
- Bẩm vương gia theo dự kiến 7 ngày cưỡi ngựa nữa, chúng ta sẽ đến đó.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu. Sau đó hắn cùng đám thuộc hạ nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục thu dọn lều bạt lên đường.
- 7 ngày sau Trần Thiên Ân rốt cuộc đã nhìn thấy A Sử Na. Tên này dạo gần đây có vẻ mập lên, đồng thời trên người hắn còn có không ít mùi rượu.
Trần Thiên Ân đoán rằng tên này thời gian qua, không phải lo lắng vấn đề bộ lạc thiếu thốn lương thực vật tư. Cũng như không xảy ra c·hiến t·ranh, khiến hắn buông lỏng rất nhiều.
- An Vương không biết cơn gió nào lại mang ngài đến đây.
- Công việc mà thôi, giờ mấy giờ mà ngươi lại uống rượu say.
- Ta chỉ uống một chút, dù sao người Thảo Nguyên chúng ta không làm việc, thì chính là uống rượu ăn tiệc.
Trần Thiên Ân nghe vậy chỉ thở dài lắc đầu, sau đó theo tên này đi vào trong đại sảnh. Trong phòng lúc này ngoài A Sử Na, còn có A Sử Đức. Nhìn hai tên này một chút Trần Thiên Ân lên tiếng nói rằng:
- Thời gian qua con đường kinh tế của Đại Việt và Thảo Nguyên bị cắt đứt. Cho nên hàng hóa đưa cho các ngươi cũng bị thiếu thốn.
- Có điều ta đã đạt thỏa thuận với Đại Đường, thời gian tới hàng hóa sẽ lại tiếp tục được vận chuyển đến Thảo Nguyên. Các ngươi cũng không cần lo lắng vật tư cho mùa đông nữa.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy A Sử Na và A Sử Đức đều mỉm cười gật đầu, sau đó họ chắp tay nói rằng:
- Đa tạ An Vương quan tâm. Chúng ta cho dù có khốn khó, vẫn luôn một lòng trung thành với Đại Việt.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, nhìn hai tên này một chút, sau đó hắn đánh mắt ra hiệu cho chúng. Nhận thấy ánh mắt của Trần Thiên Ân A Sử Na lúc này lập tức hiểu ý. Hắn nhìn xung quanh còn mấy tên hộ vệ đang đứng trong lều chướng thì đều cho chúng ra ngoài hết.
Đợi khi trong phòng chỉ còn 3 người, Trần Thiện Ân lúc này mới lên tiếng nói rằng:
- Lần này ta đến đây giao cho các ngươi một nhiệm vụ. Đó chính là trong thời gian tới, chỉ tập trung phát triển kinh tế với Đại Đường. Các ngươi phải hạn chế hết mức tối, đa xung đột vũ trang tại biên giới.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy A Sử Na và A Sử Cát cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Vương gia xin yên tâm, mệnh lệnh ngài ban ra chúng ta sẽ chấp hành một cách cẩn thận.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, nhìn hai tên này một chút hắn lại lên tiếng nói rằng:
- Các ngươi có làm ăn với bảy đại gia tộc lớn nhất của Đại Đường lúc này hay không.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, A Sử Na lúc này chắp tay nói rằng:
- Bẩm vương gia chúng ta làm ăn với họ tất nhiên là có. Nhưng không biết vương gia hỏi việc này có việc gì không.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, nhìn hai tên này một chút sau đó hắn nói rằng:
- Ta và Đại Đường đã có một thỏa thuận. Lý Thế Dân sẽ nâng đỡ hoạt động kinh thương của Đại Việt trong lòng Đại Đường. Đồng thời chúng ta phải đổi lại, đó chính là hạn chế sự phát triển của bảy đại thế tộc trong lòng Đại Đường lúc này.
- Tất nhiên ta cũng không bảo các ngươi lập tức cắt đứt quan hệ với bảy thế lực này. Mà là theo thời gian, từng bước một giảm bớt các hoạt động làm ăn với chúng.
- Đồng thời tăng cường hoạt động làm ăn, buôn bán với các trung tiểu thế lực tại Đại Đường lúc này.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, A Sử Na và A Sử Đức đều lập tức gật đầu đồng ý. Bọn chúng thân là thủ lĩnh các bộ lạc, mưu trí có thể nói thua kém Trần Thiên Ân. Nhưng sự thông minh và khôn ngoan, tuyệt đối cũng không quá tồi tệ.
Chính vì vậy chỉ cần nghe Trần Thiên Ân nói qua, chúng lập tức hiểu vấn đề. Đơn giản chính là Lý Thế Dân muốn tăng cường quyền lực của mình. Cũng như hạn chế sự phát triển của các đại thế lực mà thôi.
Đồng thời chúng cũng hiểu rằng lúc này buôn bán với các đại thế lực. Chắc chắn sẽ bị Đại Đường để mắt tới. Thậm chí có thể bị Đại Đường giở trò trong các cuộc mua bán này.
Nhưng nếu nghe lời Trần Thiên Ân buôn bán với các trung tiểu thế lực tại Đại Đường. Thì bọn chúng chẳng những không hạch sách bọn họ, thậm chí có thể giúp đỡ họ phát triển trong thời gian tới. Nghĩ tới đây A Sử Đức lúc này lên tiếng nói rằng:
- Bẩm vương gia chúng ta thật sự giúp Đại Đường dẹp bỏ đi các u nhọt, trong lòng lãnh thổ của chúng hay sao. Việc này chẳng phải giúp chúng tăng thêm sức mạnh, uy h·iếp đến Đại Việt hay sao.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng sau đó nói rằng:
- Việc này các ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều. Chỉ cần theo mệnh lệnh của ta làm việc là được. Nhớ kỹ nếu người bảy thế lực kia đến đây, muốn dò hỏi lý do các ngươi và bọn chúng lạnh nhạt trong thời gian tới. Thì các ngươi cũng không cần phải lộ diện ra việc Đại Việt và Đại Đường đang muốn cấm cản chúng. Mà cố gắng từ trong bóng tối, gợi ý cho chúng rằng Lý Thế Dân đang muốn hãm hại chúng là được.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, hai người A Sử Na và A Sử Đức đều gật đầu đồng ý. Thấy vậy Trần Thiên Ân lại nói đến vấn đề khác.
- Thời gian qua, Trần Quốc Toản quản lý khu vực Thảo Nguyên. Hắn có khiến các ngươi bất mãn điều gì không.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, A Sử Cát lúc này mỉm cười sau đó nói rằng :
- Việc này An Vương yên tâm. Trần Văn Toản đại nhân đối với chúng ta rất tốt, cũng không làm gì khiến cho chúng ta bất mãn. Có điều dạo gần đây, bên phía người Hung Nô xảy ra một số vấn đề. Trần Quốc Toản đại nhân có lẽ đang khá đau đầu.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì ồ lên một tiếng, sau đó nói rằng :
- Địa phận người Hung Nô chẳng phải đã bị khống chế từ lâu hay sao. Nơi đó có thể phát sinh ra cái gì chứ.
- An Vương vậy không biết rồi. Ngài còn nhớ đến Hô Hàn Tà, con trai của Mặc đốn hay không.
Trần Thiên Ân nghe A Sử Na nói vậy thì hắn lúc này cũng sực nhớ ra, sau đó lên tiếng nói rằng :
- Kẻ này còn chưa c·hết sao.
- Bẩm vương gia Mặc Đốn thì đ·ã c·hết, đám thuộc hạ của hắn gần như cũng bị chúng ta đánh cho tàn bại. Nhưng tên Hô Hàn Tà này vẫn còn sống. Hiện giờ đang là chó săn của Đại Tần, thường xuyên tổ chức các nhóm mã tặc c·ướp phá khu vực tại Hung nô.
- Trần Quốc Toản đại nhân đang rất mệt mỏi chống cự, các cuộc t·ấn c·ông chớp nhoáng này mà không có đối sách.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn trầm tư nói rằng:
- Được rồi xem ra ta phải đến đấy một chuyến. Các ngươi cử người thông báo cho Thiết Mộc Chân, bảo hắn đến vùng đất Hung Nô gặp ta.
- Tuân lệnh.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, sau đó cùng hai tên này nói chuyện phiếm một chút. Đồng thời hắn cũng chỉ ở thêm địa phận của người đột quyết thêm hai ngày. Sau đó hắn lại cùng các thân vệ của mình, một đường đi qua Đại Liêu gặp gỡ Gia luật Hồng Cơ một chút. Rồi tiến vào địa phận của người Hung Nô.