Chương 14: Thế cục Cửu Châu
Chương 14: Thế cục Cửu Châu
Doanh Chính cho rằng chỉ cần Đại Việt và Đại Đường có một lợi ích cùng phát triển. Thì hai quốc gia này, lập tức trở thành Đồng Minh. Bất kể bọn chúng đánh nhau c·hết bao nhiêu người.
Và việc Trần Thiên Ân rời khỏi lãnh thổ Đại Việt, tiến vào trong vùng đất của Đại Đường. Tuy nói chỉ là mang vợ con đi thăm nhà ngoại. Nhưng sự thật ẩn sau đó, thì chỉ có kẻ ngu mới không biết rằng có sự mờ ám.
Nghĩ đến những điều này, Doanh Chính lúc này lên tiếng nói rằng:
- Việc Trần Thiên Ân cùng Đại Đường định làm gì trong thời gian tới. Thì hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết được, cũng đoán không nổi.
- Nhưng chỉ cần chúng ta đề phòng nghiêm chỉnh tại biên giới. Cũng như tập trung phát triển kinh tế, ổn định tình hình của đất nước. Thì Đại Việt và Đại Đường có làm cái gì sau lưng chúng ta, cũng không quan trọng.
Doanh Chính vừa nói vậy, lúc này Lý Tư chắp tay nói rằng:
- Bẩm bệ hạ vấn đề của Đại Việt và Đại Đường liệu có bắt tay với nhau làm chuyện mờ ám hay không . Chúng ta rất khó nói . Nhưng vi thần có một ý nghĩ rằng. Liệu có phải mục tiêu của bọn chúng không phải là chúng ta, mà là Đại Hán hay không.
Lý Tư vừa nói vậy, những người trong đại điện đều ồ lên cảm thấy hắn nói rất có lý. Đại Hán vừa phát động c·hiến t·ranh với Đại Việt. Hơn nữa tiềm lực kinh tế của Đại Hán đã suy kiệt đến mức tận cùng.
Lúc này nếu không phải quân lính của Đại Hán quá tinh nhuệ. Uy h·iếp trực tiếp đến tổn thất về mặt binh lực của các quốc gia . Thì e rằng giờ này Đại Hán có lẽ đã bị các quốc gia dẫn binh đạp nát cương thổ rồi.
Mà hiện nay Đại Việt và Đại Đường đều là những quốc gia, có biên giới giáp với Đại Hán. Đặc biệt hai quốc gia này, tuy rằng mới xảy ra c·hiến t·ranh. Nhưng tiềm lực kinh tế và quân sự của họ, không phải là một Đại Hán có thể so sánh. Nghĩ đến những điều này, đại tướng quân Vương Tiễn lên tiếng nói rằng:
- Bẩm bệ hạ sau cuộc chiến với Đại Việt, quân lính Đại Hán thể hiện ra một sức chiến đấu tuyệt vời. Chúng có thể lấy thương thế tương đương với q·uân đ·ội tinh luyện nhất của Đại Việt lúc này. Chính là lực lượng Thiên Tử Quân dưới trướng Trần Thiên Khải . Đã thể hiện rõ sức mạnh của chúng.
- Nhưng số lượng quân lính của Đại Hán cũng chỉ có vậy. Sau thời gian dài c·hiến t·ranh nội loạn. Lực lượng tráng đinh của Đại Hán gần như đã không còn. Ít nhất thời gian từ 10 đến 20 năm tới, Đại Hán đừng hòng mà phát động quốc chiến.
- Đây thật sự là một cơ hội rất tốt. Nếu như có quốc gia nào tiến công Đại Hán lúc này. Nhưng nói thì như vậy. Muốn tiến công và xác nhập một vùng lãnh thổ, không đơn giản một chút nào.
- Bất kể là Đại Việt và Đại Đường có mạnh như thế nào. Đại Hán có suy yếu đến tận cùng đi chăng nữa. Thì một cuộc chiến muốn gặm nhấm hết một đại quốc như Đại Hán. Sẽ khiến cho hai quốc gia này, bỏ ra một cái giá t·hương v·ong nặng nề.
- Chính vì vậy mạt tướng cho rằng Trần Thiên Ân lần này đi đến vùng lãnh thổ của Đại Đường. Có thể sẽ nhắm đến mục tiêu chính là Đại Hán . Nhưng cũng không ngoại lệ hắn hướng đến vùng đất của chúng ta.
- Đặc biệt trong thời gian qua, Hàn Tín và Hạng Vũ. Được Trần Thiên Ân vô cùng coi trọng và đầu tư rất lớn. Từ tiền bạc, lẫn như chỗ dựa lưng làm chúng phát triển thế lực nhanh chóng.
- Đã thế Trần Thiên Ân vậy mà giao thành Tĩnh Khang cho thế lực của các cổ quốc này. Đặc biệt Trần Thiên Ân lại phong quan chức cho chúng. Từ nay chúng là người Đại Việt. Chúng ta lúc này muốn cử quân t·ấn c·ông chúng. Thì đồng nghĩa tuyên chiến với Đại Việt . Mà không làm gì chúng, sẽ khiến đám này không ngừng phát triển. Từ từ thẩm thấu vào trong lãnh thổ Đại Tần của chúng ta.
- Về lâu về dài mà nói. Đám này tuyệt đối sẽ khiến tình hình Đại Tần chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn.
- Dù sao chúng vốn là người gốc Đại Tần . Lại có nhiều vùng đất thế gia ủng hộ. Việc để bọn chúng phát triển, e rằng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của Đại Tần trong thời.
Vương Tiễn vừa nói vậy, những người trong cung điện đều trở nên trầm lặng. Không ngừng bàn tán về việc này, qua một lúc Lý Tư lúc này thở dài nói rằng:
- Mặc dù mối uy h·iếp của đám người cổ quốc kia rất đáng quan tâm . Nhưng lúc này thân phận của chúng lại là quan viên của Đại Việt . Đặc biệt tại thành Tĩnh Khang có đến 15 vạn quân. Đây là lực lượng quân lính cực kỳ tinh nhuệ. Một phần là lực lượng tư binh của đám người các cổ quốc kia. Một phần chính là quân lính Đại Việt.
- Đã thế Trần Thiên Ân vì đề phòng Đại Tần chúng ta tiến công từ nơi này. Cho nên tại thành Bách Quỷ, Trần Thiên Ân cũng sắp xếp thêm 15 vạn quân nữa tại đây. Lực lượng 15 vạn quân này, có thể nói là cực kỳ tinh nhuệ và
trong đó có cả một chi thần cơ doanh.
- Nói cách khác chúng ta tiến công thành Tĩnh Khang. Thì một khi thành Tĩnh Khang nguy cấp, quân lính thành Bách Quỷ sẽ lại tiến lên chi viện như cuộc chiến lần trước.
- Chúng ta trừ khi phát động một cuộc tiến công lớn. Với số quân lên đến vài chục vạn, bằng không còn lâu mới có thể đánh hạ nơi này được. Mà cho dù đánh hạ được nơi này, thì đám người cổ quốc kia e rằng cũng đã cao chạy xa bay vào trong nội thổ của Đại Việt.
- Tất nhiên chờ đợi chúng ta những ngày sau đó, chính là cuộc phản công của Đại Việt c·ướp lại thành Tĩnh Khang này.
- Có thể nói chúng ta lúc này, thật sự rơi vào tình thế khó khăn. Muốn g·iết c·hết đám người kia không được . Mà t·ấn c·ông vùng đất của Đại Việt thì tổn thất mà Đại Tần ta gánh lấy lại càng lớn.
Lý Tư vừa nói vậy, lúc này các đại thần cũng chỉ biết thở dài. Mà nhìn thấy khung cảnh này thân là hoàng đế, Doanh Chính lúc này lên tiếng nói rằng:
- Vấn đề của người của các cổ quốc tạm thời để qua một bên. Bởi vì bọn chúng chỉ là chuột bọ cho dù được Trần Thiên Ân đầu tư . Thì trong thời gian ngắn, đừng hòng gây sự được với Đại Tần ta.
- Có điều nhắc đến thần cơ doanh của Đại Việt . Trẫm muốn hỏi một chút, các ngươi rốt cuộc đã tìm hiểu ra cách chế tạo loại súng hỏa mai kia hay chưa.
Doanh Chính vừa lên tiếng, lúc này Chương Hàm đứng ra nói rằng:
- Bẩm bệ hạ súng hỏa mai là một loại v·ũ k·hí mà quân Đại Việt bảo quản cực kỳ kỹ lưỡng. Cho dù lực lượng thần cơ doanh, nắm giữ súng hỏa mai trong tay. Nhưng ngoài lúc tập luyện mang súng thảo người. Còn thời gian khác bọn chúng đều cất súng vào các kho phủ, có trọng binh canh gác. Người của chúng ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay c·ướp những v·ũ k·hí này.
- Còn đối với nơi sản xuất của nó, thì theo thông tin chúng ta điều tra được. Chính là từ quận Ninh Khải, thành Ninh Sơn của Đại Việt. Nhưng nơi này là một căn cứ điểm sản xuất v·ũ k·hí của họ Trần. Lực lượng q·uân đ·ội đóng ở đây lên đến 15 vạn. Lực lượng thám tử của ta thật sự không có cách nào chui vào lấy những v·ũ k·hí này.
Chương Hàm vừa nói vậy, Doanh Chính lúc này nhíu mày lên tiếng nói rằng:
- Vũ khí không lấy được, vậy có điều tra ra được cách thức sử dụng . Cũng như điểm yếu của loại v·ũ k·hí này hay không.
Doanh Chính Vừa lên tiếng thì Chương Hàm lúc này thở dài một hơi. Sau đó chắp tay nói rằng:
- Bẩm bệ hạ theo những gì chúng ta điều tra. Loại v·ũ k·hí này sản xuất cực kỳ khó khăn. Bởi vì nó có nhiều bộ phận cấu tạo, tất cả lại làm bằng sắt. Cho nên chỉ một sai sót nhỏ sẽ khiến chúng không sử dụng được.
- Ngoài ra muốn khai hỏa loại súng này thì các binh lính thần cơ doanh của Đại Việt . Phải mang theo lượng lớn thuốc nổ. Nói cách khác trong điều kiện mưa gió hoặc ẩm ướt. Thì chi thần cơ doanh này, sẽ không phát huy ra hiệu quả tối đa trên chiến trường . Bởi vì chúng dễ dàng làm ướt thuốc nổ và không thể nào bắn trúng được.