Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 59




dit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Mỗi ngày mẹ Lương đều gọi điện thoại làm Lương Nhạc bị thúc giục đến mức nóng cả mông, cuối cùng cô vẫn phải quyết định ngày trở về.

Một ngày trước khi rời đi, mọi người quyết định tụ họp một bữa.

Hứa Tiếu Nam không trốn trành vì đây là bữa tiệc chia tay, ngoài dự đoán là Hứa Lộ không đến.

Đến giờ mặt trời lặn như mọi ngày, cuối bờ biển dài mênh mông là những rặng mây tím. Mọi người quen thuộc mượn cái bếp nướng BBQ, thậm chí còn bày ra một vại bia.

Lương Nhạc cười tôn sùng ca ngợi Hứa Tiếu Nam: “Hứa Lộ không đến là vì sợ cậu à?”

Hứa Tiếu Nam trừng mắt: “Có mà mình sợ ấy.” Ngay sau đó mới lẩm nhẩm: “Mình nghĩ chắc cậu ấy và Lưu Hựu cãi nhau…”

Lương Nhạc nhìn hai người ngồi xổm trên bãi bùn cách đó không xa, hai dáng người cao 1m8 mấy cuộn tròn người lại, quỳ rạp trên mặt đất đào cái gì không biết.

Lương Nhạc vừa định mắng thì hai người đó lần lượt đứng dậy, chạy về phía cô và Hứa Tiếu Nam.

Lương Nhạc và Hứa Tiếu Nam cùng nhăn mày lại, nhìn đối phương không hiểu gì.

Lương Nhạc nheo mắt nhìn Chúc Úy Hàng —

Hình như anh đã bắt được cái gì đó.

Qua vài giây, anh đứng trước mặt cô. Cô thấy rõ ràng, trong tay anh là một con cua nhỏ còn đang bò.

Anh chìa ra trước mặt cô như là đang khoe vật gì quý hiếm, gương mặt tươi cười, tóc bị gió biển thổi đến mức rối bời, đôi mắt bị tóc che lại mà vẫn rất sáng. Anh nhìn cô mong chờ: “Đáng yêu không? Tặng cậu làm thú cưng đấy.”

Lương Nhạc thu lại lời mắng bên miệng, cô nhìn dáng vẻ anh chờ được khen thì thật sự không nỡ giội nước lã, thế là chìa tay ra.

Chúc Úy Hàng bỏ con cua vào tay cô, nhưng tới khi nó vào tay cô thì nằm im thin thít, như là đã chết rồi.

Cô nghi hoặc nhìn Chúc Úy Hàng.

Chúc Úy Hàng còn chưa mở miệng thì Lưu Hựu phía sau cười “phì” một tiếng, chỉ vào con cua: “Chết rồi, bị mày bóp chết rồi.”

Lương Nhạc cúi đầu nhìn nó, không đành lòng.

Lưu Hựu giơ vỏ sò lúc nãy cậu đào được đến trước mặt cô: “Lấy cái này đi, cái này xinh đẹp mà còn không thể chết nữa.”

Chúc Úy Hàng lanh lẹ giật lấy vỏ sò màu trắng, ném qua một bên: “Khùng hả? Muốn tặng thì tặng cho bạn gái mày ấy.”

Lưu Hựu đá anh, xong rồi tìm cái vỏ sò kia như tìm thứ gì đó quý giá.

Hai người diễn kịch làm Lương Nhạc và Hứa Tiếu Nam ở một bên cười không ngừng.

Được lót bụng sơ sơ rồi, bốn người uống một chút bia.

Nhưng mà lần này thì không có người đẹp nào đến gần Chúc Úy Hàng nữa, bởi vì Lương Nhạc đã dính vào người Chúc Úy Hàng luôn rồi. Cô uống đến mức hôn mê không biết trời đất, đầu óc nhức mỏi, kéo cánh tay Chúc Úy Hàng làm cái gối đầu.

Chúc Úy Hàng rất vui lòng, còn Hứa Tiếu Nam nhìn thấy vậy đành kéo Lương Nhạc lại, cô ngã vào lòng Hứa Tiếu Nam. Lương Nhạc cọ trên vai Hứa Tiếu Nam, nói: “Cậu thơm quá đi.” Cái mũi hít hít như con vật.

Đôi mắt Hứa Tiếu Nam vẫn còn sáng tỉnh táo, vỗ lên gương mặt nóng hổi của Lương Nhạc: “Cậu say rồi hả?”

Lương Nhạc mạnh miệng nói không có.

Hai cô gái phải xa nhau vào ngày mai rồi, họ đều luyến tiếc. Tuy rằng không nói gì nhưng ôm nhau không buông tay.

Chúc Úy Hàng và Lưu Hựu tự giác để lại không gian cho hai người.

Ngày hôm sau có kết quả trúng tuyển, bốn người đều rất may mắn đạt được nguyện vọng một. Hứa Tiếu Nam được vào trường đại học tốt nhất ở địa phương như mong muốn, đáng lẽ hôm nay phải làm tiệc chúc mừng nhưng hai người buồn rầu vì sắp phải chia tay.

Bình thường Lương Nhạc không như thế này. Cô tùy tiện, thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng trên thực tế cũng là vậy. Khi vừa kết thúc kì thi đại học cô cũng chưa cảm giác được sự đau khổ khi phải chia tay. Có thể là vì uống bia vào hay là vì Hứa Tiếu Nam đặc biệt đối với cô hay không, cô không hiểu, chỉ cảm thấy cảm xúc tràn ngập trong trái tim mình, hốc mắt nóng hầm hập.

Hai người ôm nhau trong chốc lát mà vẫn chưa nói ra những lời sến súa gì.

Chỉ là khi chia tay, Hứa Tiếu Nam nói với cô: “Hè năm sau gặp lại nhé.”

Là một lời hứa của một tình bạn trong mùa hè.

Miễn là mùa hè đến đúng như lịch trình, tình bạn của họ sẽ tồn tại mãi mãi.

*

Hai người đặt vé xe về vào buổi trưa hôm sau.

Tối qua Lương Nhạc uống hơi nhiều nên buổi sáng vẫn còn ngây người, không dậy nổi, rầm rì nói đau đầu.

Chúc Úy Hàng đứng bên cạnh nhéo mũi cô: “Yếu còn ra gió.”

Lương Nhạc đá anh một cái rồi tiếp tục ngủ.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã trưa, mơ màng nhìn qua đồng hồ thì thấy còn hai tiếng nữa là xe chạy, nhớ ra mình chưa thu dọn đồ đạc, cô nhảy lên khỏi giường.

Ngủ nhiều đến mức mơ hồ, giữa cơn hỗn độn, cô nghe thấy tiếng cười nho nhỏ ở phía sau. Quay đầu nhìn lại thì Chúc Úy Hàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế chơi điện thoại, dường như đang chờ cô tỉnh dậy.

Cô không có thời gian để chơi với anh, xuống giường mang dép lê vào, đi đến tủ quần áo, mở ra thì thấy đồ đạc đã được thu dọn sạch sẽ.

Không biết Chúc Úy Hàng đứng phía sau cô từ lúc nào, đôi tay đáp trên vai cô, tiếng cười trêu chọc vang lên bên tai cô: “Công chúa, đồ đạc đã được thu dọn hết rồi, chờ nàng đi đánh răng xong là có thể xuất phát.” Nói xong, anh đẩy vai cô đi vào nhà vệ sinh.

Trên mặt Lương Nhạc ra vẻ tận hưởng như điều hiển nhiên, trong lòng thì có chút ngọt ngào: “Cảm ơn Tiểu Hàng Tử.”

Hai người cầm theo hành lí xuống lầu. Đến lầu 1 thì không thấy bà nội đâu, trên bàn cơm có một bao đỏ to bự.

Hai người vào sân mới thấy bà nội đội mũ rơm, đang thu nho khô trên sân vào.

Thấy hai người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, bà đứng dậy, chỉ cái túi ở trên bàn: “Nho khô cho hai đứa đó, thích ăn lắm đúng không.” Mặt trời chói chang, nhưng nụ cười của bà còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.

Lương Nhạc chạy vào lấy nho khô.

Chúc Úy Hàng nhìn bà nội chằm chằm, trong lồng ngực ngổn ngang cảm xúc, yết hầu lăn lên xuống vội vã, cuối cùng chỉ nói một câu: “Con xin lỗi bà nội.”

Bà nội Chúc sửng sốt, sau đó lập tức nhíu mày: “Xin lỗi cái gì?” Như là không biết anh đang nói điều gì.

Chúc Úy Hàng định giải thích thì bà nội Chúc liền vẫy tay cắt nhang: “Đi nhanh đi, lát nữa trời sẽ nóng hơn đấy, Lương Nhạc lại than.”

Lương Nhạc cầm nho khô ra, thấy hai bà cháu là lạ nên biết điều không hỏi chuyện, chỉ ngoan ngoãn đứng chờ một bên.

Chúc Úy Hàng thở dài một hơi, quay đầu nói với Lương Nhạc: “Đi thôi nào.”

Bánh xe của hành lí lộc cộc trên con đường lát đá, giống như lúc mới đến đây vậy. Lương Nhạc đi được nửa đường thì quay đầu nhìn lại —

Bà nội đang đứng ở cửa, dõi theo hai người.

Cô hoảng hốt, cảm thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chưa từng thay đổi. Trước mắt bỗng hiện ra cảnh tượng lúc cô và Chúc Úy Hàng mới đến đây, cảnh tượng trùng lặp nhau một cách đáng kinh ngạc, bà nội cũng đang mỉm cười nhìn họ từ vị trí đó.

Mùa hè đã kết thúc thật rồi sao?

Lương Nhạc không biết.

Nhưng cô biết là mình sẽ không cảm thấy u buồn, bởi vì nó sẽ lại trở về.