Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 58




Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Một tay anh cầm điện thoại, tay kia xoa mặt cô, ngón tay chấm chấm lên chóp mũi cô. Lương Nhạc chụp tay anh lại, cắn một cái làm cho anh đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn đáp lại tiếng mẹ anh đang hỏi.

Lương Nhạc thấy anh chịu đựng như vậy thì càng thêm vui vẻ, cúi đầu hôn anh.

Anh như bị bất ngờ, hai giây sau mới nói vào điện thoại: “Vâng vâng.” Đáp cho có lệ.

Lương Nhạc thấy như thế này mới có hiệu quả, thế là càng thêm hưng phấn, còn chuyện gì hả giận hơn chuyện gậy ông đập lưng ông chứ?

Anh đưa tay búng lên trán cô một cái.

Cô sửng sốt, tức giận đấm vào ngực anh hai cái, làm anh ho khù khụ vào điện thoại.

Lương Nhạc thấy anh vẫn còn thảnh thơi như cũ thì đầu cô nóng lên, học theo cách của anh vào buổi sáng, tới gần bên sườn mặt anh, ngậm lấy vành tai, nghe được tiếng hít thở của anh run nhè nhẹ thì cô cười đến mức run cả người, đột nhiên biết được vì sao anh lại thích trêu cô rồi.

Cô cũng rất thích hưởng thụ quá trình trêu anh.

Đang định trêu tiếp thì Chúc Úy Hàng nói: “Mẹ, đột nhiên có chút việc, để con xử lý xong rồi sẽ gọi lại cho mẹ. Vâng vâng… Được ạ.” Nói xong liền lưu loát cúp máy.

Lương Nhạc chưa kịp phản ứng lại thì trò chơi nhỏ đã kết thúc.

Mà cô chỉ mới nếm được chút ngon ngọt, còn chưa há mồm cắn một cái thật to thật mạnh mà miếng thịt bên miệng đã bay đi mất rồi. Định oán trán tức giận thì người nào đó dưới thân cô ném điện thoại sang một bên, ôm cô, đè cô nằm xuống.

Cục diện bị đảo ngược, cô nằm dưới thân anh.

Lương Nhạc đỏ mặt, đẩy anh như đẩy ngọn núi, không mảy may gì.

Anh ngăn cô lại, cười cười cọ vào mặt cô: “Vui không?”

Lương Nhạc nghiêng đầu cắn anh: “Mình còn chưa sử dụng hết năng lực đâu?”

“Sử dụng hết năng lực thì thế nào?” Anh rất có hứng thú.

Lương Nhạc trừng anh: “Không nói cho cậu.”

Anh thầm thì bên tai cô: “Hay là cậu thử xem?” Giọng điệu cười cười, hơi thở nóng ướt làm Lương Nhạc muốn bùng cháy.

Mặt cô nóng không chịu được, “Đừng mơ, tưởng mình không biết à, mình càng khiêu khích thì cậu càng hưng phấn, mình đã hiểu thông suốt rồi… Chúng ta phải buông tha cho đối phương thôi.”

Chúc Úy Hàng nhéo cằm cô hôn một cái: “Cũng không ngốc lắm nhỉ.”

Môi Lương Nhạc bị anh hôn đến mức ửng đỏ, cô dúi đầu vào anh: “Cậu mới ngốc ấy!”

Cuối cùng, cuộc trả thù này kết thúc với thất bại hoàn toàn của Lương Nhạc –

Cô bị anh đè bẹp bắt nạt rõ lâu.

Nửa đêm, hai người tắm thêm một lần nữa.

Lương Nhạc đột nhiên nhớ ra gì đó, đỏ mặt chần chừ đề nghị: “Hay là… Hôm nay tụi mình làm đi?” Mỗi lần hai người thân thiết cũng chỉ dính vào nhau, chỉ thực hiện hành vi có giới hạn, lúc nãy cũng thế —

Anh hôn khắp người cô, lấy cả thứ đó ra rồi, hai người thở hồng hộc đến mức sắp phát nổ nhưng anh chỉ đè cô cọ cọ, cuối cùng cũng chỉ bắn ở bên ngoài.

Chúc Úy Hàng sửng sốt khi nghe thấy vậy, hỏi cô: “Cậu có ý gì?”

Lương Nhạc lạnh mặt: “Làm tình đó.”

Tay Chúc Úy Hàng che mặt cô lại, xoa xoa lung tung: “Cậu có còn tỉnh táo không thế?”

Lương Nhạc không ngờ anh có phản ứng này, tự hỏi trong chốc lát rồi hỏi nhỏ: “Cậu mệt à?”

Chúc Úy Hàng vừa giận vừa buồn cười: “Không hề mệt, còn trụ lâu được nhé.” Anh cắn răng gằn từng chữ một.

Lương Nhạc: “Hay là không có hứng thú với mình?”

Chúc Úy Hàng xoay người chặn cô lại, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Rốt cuộc thì cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

Tuy rằng Lương Nhạc cảm thấy nếu cô nói ra việc này thì không đúng cho lắm, nhưng đối phương là Chúc Úy Hàng, không có gì phải xấu hổ cả: “Mình nghĩ là, mẹ mình thì thúc giục mình về nhà, tụi mình sống ở tầng trên tầng dưới nhưng ở dưới mắt của ba mẹ thì tụi mình phải giữ khoảng cách, nắm tay còn chưa chắc đã được chứ đừng mơ đến chuyện thân mật.”

Chúc Úy Hàng gật đầu: “Thì sao?”

Lương Nhạc: “Cho nên chi bằng tụi mình làm nhanh nhanh ở chỗ này đi, nếu không sau này yêu xa… Gặp nhau còn không được.”

Chúc Úy Hàng nghe cô giải thích xong không khỏi bật cười, biết mạch não của Lương Nhạc kỳ quái nhưng không ngờ cô lại nghĩ như vậy, anh hỏi: “Làm nhanh ở chỗ này? Không phải cậu sợ đau à?”

Lương Nhạc khẽ cắn môi: “Sớm hay muộn gì cũng phải làm thôi mà, chẳng lẽ trốn tránh mãi à?”

Chúc Úy Hàng hỏi: “Hay là cậu thèm thịt mình?”

Lương Nhạc nhìn ánh mắt chế nhạo của anh, nhẹ “hứ” một tiếng, hơi thở khiến Chúc Uý Hàng chớp mắt.

Lương Nhạc véo bên hông anh: “Thế có làm không?”

Chúc Úy Hàng cúi đầu cắn cô một cái: “Không làm.”

Nghe thấy rõ hai chữ đó của anh, Lương Nhạc trợn to mắt: “Đồ thần kinh, không làm thì biến đi.” Nói xong liền đẩy anh ra.

Chúc Úy Hàng cười đến mức run cả người, quay qua cô và tiếp tục cười với cô: “Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì vậy hả?”

Lương Nhạc quấn chặt chăn lại: “Không phải mình vừa mới giải thích xong rồi hả?”

Chúc Úy Hàng ôm lấy cô từ phía sau: “Không hợp lý.”

Lương Nhạc: “Vậy với cậu thì như thế nào mới là hợp lí? Rằng mình thèm thịt cậu mới hợp lý hả? Cái thân người cậu cùng lắm chỉ có thế thôi mà.”

Chúc Úy Hàng: “Đó là tại cậu chưa thử thôi, thử rồi cậu sẽ biết.”

Lương Nhạc: “Cho mình thử xem?”

Chúc Uý Hàng cười, nhẹ nói: “Không làm.”

Lương Nhạc mắng anh: “Cậu thật sự thần kinh đấy!”

Cố ý đến gây chuyện với cô rồi lại không làm, sau khi nói xong cũng cảm thấy xấu hổ, lo lắng lúc sau cô sẽ bị anh giễu cợt nên chỉ muốn quay ngược thời gian lại, khỏi nói những lời này ra để khỏi phải rước lấy nhục.

Chúc Úy Hàng bị cô đẩy ra rồi lại tiếp tục bò lại ôm cô, không chịu buông tay, không cười nữa mà nghiêm túc giải thích: “Mình không muốn chuyện này xảy ra trong vội vàng.”

“Không muốn là bởi vì sợ chậm trễ mà làm tuỳ tiện.”

Trái tim Lương Nhạc co thắt, mặt vẫn còn nóng như cũ: “Cậu có ý gì? Nói rõ ra xem?”

Chúc Úy Hàng: “Không phải bây giờ.”

Lương Nhạc hừ một tiếc, cũng không định để ý đến anh nữa, nhưng lại nghe thấy Chúc Úy Hàng nói nhỏ bên tai mình: “Tin mình đi mà, mình thật sự rất thích cậu.”

Bỗng nhiên tim đập nhanh, cô không thể không nghe thấy lời tỏ tình bên tai mình, chỉ một cậu nhẹ nhàng đơn giản thế thôi mà có thể đánh cô tơi bời, ngã xuống đất chịu thua.

Nhưng mà, giây tiếp theo, cô lại chỉ muốn lấp kín miệng anh lại mà thôi.

“Cũng rất muốn nện cậu.”

Logic của Chúc Úy Hàng rất kì quá, rất muốn nện cô mà không chịu làm.

Cuối cùng Lương Nhạc chỉ có thể giải thích hành vi của anh bằng câu “Save the best for last”, nhưng không phải là cô không để tâm, bởi vì… Cô vẫn rất sợ đau.