Cao Hoàng Kiệt đèo Dược Đan bằng chiếc xe máy mới nãy đi qua con phố chiếc xe ô tô lái một vèo qua làm nước mưa bắn vào người.
Tuy không ướt áo nhưng lại ướt quần.
“Ây ya…”
Về đến nhà, mưa đã tạnh trời quang gió mát.
Cao Hoàng Kiệt dường như biết tỏ tình lãng mạn dưới cơn mưa của mình đã bị dội một gáo nước lạnh ướt sũng lạnh người.
“Em có sao không?” - Cao Hoàng Kiệt dắt xe vào sân nhìn Dược Đan ướt đẫm tà váy, cả người run lên, hai tay nổi da gà.
Anh cởi áo khoác ngoài mỏng choàng vào người cô để cô vào nhà thay quần áo sạch sẽ tắm rửa.
“Em vào trước đi”
“Dạ, tí nữa… anh có ngủ không?”
Cao Hoàng Kiệt khó hiểu sao lại hỏi vậy?
“Ngủ? Nhưng mà ngủ ở phòng em hay anh á?!”
Dược Đan thật thà gật gật.
“Anh ngủ đâu cũng được miễn là có em”
Nghe thế Dược Đan vui hẳn ra quên đi trận ướt nước mưa hồi nãy làm suýt trầm cảm.
“Được rồi, em đừng đứng đây nữa gió lạnh thổi mạnh lại ốm nha ngoan ngoãn vào trong chờ anh nhé?!”
Anh nựng má cô, giọng nói nhẹ nhàng khiến Dược Đan bị thuyết phục đành một mình lủi thủi vào nhà.
Bên trong nhà đập ngay trước mắt là phòng khách tối om, xa xa có ánh đèn nhỏ trên cầu thang lên xuống luôn để một bóng đèn.
Dược Đan mang quần áo vào phòng tắm nghĩ suy đến hình ảnh hai đứa thân mật nằm ngủ đến đỏ mặt, trái tim đập loạn lên khó giữ được cảm xúc phấn khích, hồi hộp cô bật nhầm mức nước nóng vòi hoa sen trên cao dội xuống tóc, vai nóng bỏng da.
“Á…”
Theo bản năng Dược Đan rụt người lại sờ lấy cơ thể bị nóng che chắn lùi lại sàn nhà tắm trơn ướt trượt ngã cái bịch.
Cao Hoàng Kiệt đang ở ngoài uống nước vội chạy vào trong vì tiếng hét lẫn âm thanh va chạm to tiếng.
Anh chạy vù nhà tắm trong phòng ngủ cô không chút ngần ngại lấy khăn tắm khô ráo choàng lên cơ thể ướt đẫm.
“Em bị gì lị bất cẩn đến thế? Nào qua đây anh ẫm ra ngoài không tắm nữa”
Cao Hoàng Kiệt tắt vòi hoa sen nước nóng luộc chín mì tôm, ôm lấy cơ thể nhỏ trong lồng ngực.
Dược Đan vụng về xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mặt anh, tay nắm chặt khăn quện vào người.
“Em… em xin lỗi”
“Là do anh nên em mới bị thế”
Dược Đan ngước nhìn anh thắc mắc.
“Là tại anh phải trông chừng em kĩ hơn ngay cả đi tắm mới phải”
Cô không kìm nổi sự xấu hổ mặc cho anh đã nhìn hết những gì đã thấy.
“Em ngại, anh đừng nhìn nữa!” - Dược Đan nhẹ nhàng đắp chăn mỏng.
Cao Hoàng Kiệt quay mặt đi giờ mới nhận ra sự vô ý, vô duyên nhìn hết cơ thể con gái người ta không chớp mắt.
“Anh xin lỗi… em mặc quần áo, anh ra về phòng ngủ”
“Mới nãy… anh bảo sẽ ngủ với em mà!”
Một lần nữa Cao Hoàng Kiệt lại đỏ mặt, không dám quay lại nhìn thêm một lần nào đi thẳng ra cửa.
“Em mặc đồ rồi ra ngoài ăn cơm”
“Dạ…” - Dược Đan nói nhỏ dần chỉ bản thân nghe thấy,
cô úp mặt vào gối đập đầu trách móc chính mình mình mới là kẻ gây. Lúc đó đã tiếp xúc thân thể rồi làm sao đối mặt với anh ấy đây?
Bảy phút sau, Dược Đan bước ra ngoài với bộ quần áo chỉn chu, gọn gàng từ trên xuống dưới coi như chưa từng xảy ra chuyện đáng xấu hổ mới nãy.
Ở bàn ăn phòng bếp, Cao Hoàng Kiệt ngồi chờ nàng ăn cơm cùng.
Nhìn sơ qua có hai món ăn: canh sườn nấu bí và một bát dưa góp trông ngon và đẹp mắt. 𝘛ruуện chính ở { 𝘛 R u M 𝘛 R U Y e N.𝚟n }
“Ăn cơm thôi em”
Cao Hoàng Kiệt kéo ghế, cởi chiếc tạp dề màu hồng hình heo peppa vất tạm một chỗ, lấy trong tủ lạnh chai sữa đậu nành riêng cho cô.
“Em cảm ơn!” - Dược Đan không biết nói gì ngoài sự khách sáo lễ phép này nhẹ nhàng tiếp nhận những gì anh trao cho em.
Trước kia, Dược Đan cứ nghĩ anh là người yêu công việc bận rộn ít khi nấu ăn nên có lẽ không biết nấu nhưng những suy nghĩ thất thiệt về anh như thế đến hôm nay được cô xác nhận là không phải.
Cao Hoàng Kiệt biết nấu nướng mà lại nấu ngon, đẹp mắt hơn Dược Đan là đằng khác khiến bản thân xấu hổ lẫn tự ái.
“Em ăn xem có hợp khẩu vị không?” - Cao Hoàng Kiệt là người có khâu vị nhạt riêng hôm nay nấu ăn cho người yêu nên đã bỏ thêm nhiều thìa bột ngọt hơn bình thường.
Dược Đan lấy thìa múc một muỗng canh ra bát cùng thưởng thức tấm tắc khen ngon.
“Ngon lắm! Anh nấu siêu thật đó!”
Được khen Cao Hoàng Kiệt không hề kiêu lấy đũa gắp đầy thức ăn trên bát cơm trắng cho đối phương.
“Chuyện vừa nãy anh quên đi nhé?! Em… em sơ ý làm phiền đến anh rồi. Anh có thấy em phiền không?”
So với sự mong chờ của Dược Đan, Cao Hoàng Kiệt lại gay gắt.
“Phiền cái gì mà phiền, em mà nói vầy anh giận cho coi”
“Thôi mà em chin lũi mò anh đừng giận nha!” - Dược Đan lay lay cánh tay anh nũng nịu.
Cao Hoàng Kiệt bực dọc ăn cơm không thèm liếc nhìn Dược Đan đang làm trò mèo gây sự chú ý.
“Anh đừng ghét em mà! Em lần sau không thế nữa đâu”
Ai ghét ai chứ?
Cao Hoàng Kiệt yêu Dược Đan không hết sao mà ghét nổi đây?