Chiếm Trọn Con Tim: Tình Yêu Của Vợ Hờ

Chương 27: Em chán làm bạn rồi mình chính thức yêu nhau đi!




Đêm đến bất chợt đổ cơn mưa rào Dược Đan ở lại muộn khi về thì lại không về được.

Cô đứng dưới mái hiên nhà xe chờ cho cơn mưa ngớt mới có thể trở về.

“Mình không mang áo mưa bây giờ đứng chờ xem ra lâu đây”

Điện thoại cô hiện thông báo tin nhắn gửi đến.

Cao Hoàng Kiệt nhắn tin với nội dung như sau: “Tôi đang ở nhà khi nào cô mới chịu về đây?”

Bên dưới tin nhắn là một icon mặt dỗi.

“Tôi không thể về ngay được trời đang mưa”

Tin nhắn gửi đi rất nhanh thôi khoảng mấy giây sau đối phương phản hồi lại.

“Tôi đến đón cô ngay đây”

Dược Đan đọc tin nhắn nhìn trời tối mưa lòng não nề được nhen nhói chút ánh sáng bé tí tẹo.

Cao Hoàng Kiệt không bắt cô đợi lâu đã có mặt đứng cạnh Dược Đan.

Anh đi trong mưa thực sự nghĩ bản thân mình rất ngầu nhưng do chỗ nhà xe lụt nên hai ống quần ướt nhẹp dính cát.

“Đi về thôi”

Cao Hoàng Kiệt gập chiếc ô mở áo mưa mới tinh leo lên xe Dược Đan trước đó đã tranh thủ nàng không để ý lấy chìa khóa cắm vào khởi động.

“Anh đến bằng phương tiện gì?”

“Yên tâm đã có trợ lý lo rồi”

Dược Đan ngồi sau anh chở, hôm nay thực sự rất mệt mỏi cô vô ý tựa vào lưng rộng lớn.

Nếu có sự cho phép của anh cô muốn dựa vào một chút hai chân mỏi nhừ như được an ủi.

“Sao vậy? Mệt mỏi lắm hả?” - Cao Hoàng Kiệt lái xe qua con dốc cao, đi qua mấy nắp cống khiến cằm cô va vào gáy mình.

Sự mệt mỏi đến quên lời đã khiến anh có chút xót xa để cô dựa trong tư thế này.

“Xin phép anh một chút”

“Hôm nay trời mưa mới có cơ hội đón cô về đó!”

“Ừm… trời mưa làm dịu đi cái nắng oi ả ngày hè mà” - Nàng nhắm hờ mắt tựa trên vai vô tư nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì còn mệt hơn những ngày đi dạy bình thường nữa.

“Anh biết không hôm nay tôi căng hai con mắt tìm tài liệu của học sinh giấu đã lập mười mấy cái biên bản rồi… chứng tỏ tôi rất siêu đúng không?”

Anh không cười vì lời nói của cô mà vì chiếc tay đã ôm ngang eo thoải mái.

“Ừm cô giáo của tôi rất siêu đấy, tôi phải rất nể phục”

Đi qua quán kem gần đấy anh dừng xe mua bốn que kem dâu tây.

“Anh mua cho tôi chứ gì?”

“Tôi mua cho tôi”

“Ơ… anh thích kem dâu tây?”

“Sao? Con trai thì không được thích kem dâu tây hả?”

Dược Đan cười trừ,

“Của cô hai cây của tôi hai cây”

“Tại sao anh biết tôi thích kem dâu tây?” - Cô thắc mắc hỏi lại.

Cao Hoàng Kiệt không chịu nói trước đó anh đã thấy vỏ kem dâu tây trong thùng rác liền âm thầm ghi nhớ tên kem và bao bì.

“Tí nữa ăn nhà hàng nhé?!”

Cao Hoàng Kiệt hào phòng mời.

“Anh muốn chúng ta kéo gần khoảng cách hơn?”

“Tùy cô”

Thái độ của người đàn ông này rất lạ không chỉ quan tâm, hỏi han nhiều hơn trước còn đặc biệt chăm sóc như người yêu.

“Ừm… câu nói của anh ngày hôm đó hay thử xem sao?”

Anh hơi căng thẳng hỏi lại ý gì đây.

“Là sao?”

Dược Đan nhìn gáy anh đẹp quá! Vậy mà ngay ngày đầu tiên gặp mặt còn tưởng anh sẽ không có tính cách này. Đúng là… không thể nhìn tính cách của một người qua lần nói chuyện xã giao vài ba câu được.

“Kiểu như là… đó kìa!” - Cô chỉ tay vào cặp đôi tình nhân đằng xa đang trao nhau nụ hôn nồng say.

Anh đoán trước ý của cô nhưng vờ hỏi lại.

“Là em nói đấy nhé!”

Dược Đan mỉm cười ôm càng chặt Cao Hoàng Kiệt lao vào cơn mưa rào.

Trong không gian, thời gian, thời điểm của sự chấp nhận cơn mưa rào trở nên lãng mạn qua đôi mắt yêu đương của đôi trẻ.

“Chúng ta đừng nói “cô, anh, tôi” nữa nhé! Hãy gọi anh là “anh yêu” đi”

Dược Đan ngại ngùng dụi mặt vào áo anh, vỗ vỗ vai đánh yêu.

“Anh yêu, yêu em đi!”



Tôn Đức Chiến tìm lấy tình yêu của riêng mình gác lại công việc bận rộn, anh nhận ra người luôn quan tâm, chở che, không ngại anh nghèo khó mà yêu thương anh chính là cô nhóc phiền phức kia.

Crush thì mãi không với tới được vì người ta chỉ coi anh là bạn thân khác giới, chưa hề có tí tình cảm nào với anh cả.

Sự cô đơn, buồn chán mỗi đêm quấn lấy anh không buông tha. Cuối cùng, Tôn Đức Chiến anh đây trân trọng tấm lòng của Minh Trang tốn công tốn sức vì mình.

“Em yêu! Anh nhận ra trái tim mình đã chứa em trong đấy, anh phải làm sao đây?”

Đối phương cầm máy không phải Minh Trang mà là phụ huynh đang nghe thứ văn vở.

“Tối nay mình gặp mặt ở trước nhà em nhé?! Anh muốn gặp em để nói một số chuyện quan trọng”

“Cậu là ai? Có mối quan hệ gì với con gái của tôi?”

Anh nhận thấy là chất giọng nam trầm… nghe muốn trầm cảm khiến miệng lưỡi lảo đảo, bí ngôn.

“Cháu xin tự mình giới thiệu với bác cháu là một người có tình cảm với Minh Trang và cũng sẽ là người mang đến hạnh phúc sau này cho cô ấy”

Tút… tút… tút…

“Sao bố lại lấy máy của con”

“Là thằng ất ơ nào gọi đến này mày còn lưu tên ‘chồng yêu dấu’ nữa!”

Minh Trang xấu hổ cầm điện thoại nhắn lại.

“Nó còn tự xưng mình là người mang đến hạnh phúc cho con”

Minh Trang như không tin vào tai mình vì mọi ngày nhận lấy sự xua đuổi của anh nên cô cũng dần chán nản.

“Anh ấy còn nói gì thêm nữa hả bố?”

“Nó nói có tình cảm với mày đấy! Nếu được thì dắt về đây bố xem có duyệt được không?”

Minh Trang vui đến nhảy nhót tưng tưng.

“Ôi trời ơ!i Ôi trời ơi! Anh ấy nói yêu mình sao không ngờ sự chân thành của mình cũng đổi lại được tình yêu này rồi ôi trời ơi!”