Hoàng cung của gia tộc Diêu.
Khắp nơi được bày biện thiết kế, trang trí xa hoa vô cùng. Từ bên ngoài vào trong, đều đặt rất nhiều chậu hoa tươi đắt tiền và các bức tượng gỗ. Thời điểm này người bên ngoài canh gác rất nhiều, trải một tấm thảm trang trọng nối liền bước thẳng vào sảnh chính.
Khi Mặc Kỳ Dực bước vào, hàng loạt người bảo vệ lập tức cúi người chào. Cả gia tộc họ Diêu, thời khắc này đều tụ họp. Nhìn người đàn ông kiêu hãnh bước vào, mọi người không khỏi trầm trồ trước sắc vóc kiêu ngạo thu hút.
Lão gia Diêu nở nụ cười, nhìn Mặc Kỳ Dực cũng cúi người kính chào trước sự uy quyền và danh tiếng.
"Chào ngài Mặc, rất hân hạnh khi được chứng kiến ngài đây. Ông Mặc đã từng nói qua, mong rằng chuyến tham quan này có thể tạo mối quan hệ tốt giữa hai gia tộc.
Nói một đoạn, ông liền quay sang dặn dò Isabel đi giới thiệu khu vực hoàng cung này. Dẫu sao kiến trúc tiên tiến bắt mắt, vẫn luôn khiến người ta không khỏi tò mò.
"Isabel, một lát nữa giới thiệu với ngài Mặc về nơi đây. Đồng thời, cũng muốn giới thiệu khu vườn trồng loại nho để làm ra chất rượu thượng hạng. Không biết ngài Mặc có hứng thú không?"
Mặc Kỳ Dực cúi đầu kính nể đáp lại câu chào.
"Đây chính là vinh dự của tôi."
Nơi đây, bề ngoài phủ lên hoàng cung tao nhã, đi thẳng một dặm, lại đến với một vườn hoa rộng lớn, hầu như loại hoa nào cũng có. Phía sau, phủ lên nhiều gian biệt thự phụ nhưng rộng lớn. Suốt đoạn đường, Isabel không ngừng giới thiệu.
Mặc Kỳ Dực sải bước, trên con đường đi đều được rải một lớp đá sỏi dưới chân. Người đàn ông xuất hiện nơi đâu, đều vô hình chung thu hút ánh mắt.
Khi đi đến gian dãy cuối, cả một dãy trồng nho trải dài không thấy điểm dừng. Từ lâu gia tộc Diêu sớm đã vang danh với loại rượu vang nho thượng hạng, vì thế việc khai trồng đến các quy trình đều trải qua từng bước kĩ càng cho đến sản phẩm chất lượng tốt nhất.
Isabel dẫn tới đây, cũng không ngừng tự hào giới thiệu.
"Vườn nho này chỉ thiết kế công nghiệp dạng nhỏ ở trong hoàng cung để phục vụ. Tuy vậy quy mô hơi nhỏ nhưng công nghệ khoa học áp dụng chăm sóc đều tân tiến. Các loại nho đều bảo quản tốt nhất."
"Không hổ danh là gia tộc vươn tầm thế giới."
Đến lúc quay trở về, lần nữa băng qua dãy biệt thự nhỏ phía sau.
Isabel đảo mắt nhìn vào khu phòng luyện tập phía xa, lần nữa tiện tay giới thiệu, hiện giờ dưới lớp kính trong suốt từ xa, một cô gái nhỏ đang tận lực thực hiện các vũ đạo múa, bên cạnh là một nữ giáo viên trợ giảng.
"Căn phòng đó, là nơi tôi dùng để thực hiện luyện tập kĩ năng mềm..."
Mặc Kỳ Dực đảo mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp bóng dáng mảnh mai đang xoay một điệu tròn tao nhã, chốc lát gương mặt quen thuộc khiến hắn nhung nhớ năm năm trời xuất hiện, như đem toàn bộ ký ức vốn đã lắng đọng một lần nữa như cơn sóng mà trào lên.
Mặc Kỳ Dực còn cho rằng ảo giác, hắn nhớ cô đến điên cuồng rồi!
Giọng nói cất lên, mang theo sự trầm lắng thổn thức, cùng nỗi nhớ mong tràn ngập trong trái tim.
"Đó là... ai?"
Người đàn ông nhíu mày nhìn kĩ lại, đến khi xác định vẫn là gương mặt quen thuộc không thay đổi, chỉ là sau cú xoay vòng không điêu luyện ấy đã bị ngã xuống, gương mặt nhỏ xinh đang nhăn nhó vì đau. Mặc Kỳ Dực cuối cùng không chịu đựng được, bàn tay siết chặt kiềm nén cảm xúc càng lúc càng dâng lên.
"Cô ấy là Dao, diễn viên đóng thế của tôi. Bởi vì gương mặt cô ấy ở vài góc tương đồng nên rất được tôi trọng trách, khả năng cũng tương đối tốt. Hiện giờ bọn họ đang thực hiện để học tập vũ đạo đóng vào phân cảnh của tôi."
Mặc Kỳ Dực đứng lặng, bàng hoàng, hơn năm năm trời, đây thật sự là người con gái khiến trái tim hắn không khỏi thổn thức.
Trong lúc không thể chịu đựng được, Mặc Kỳ Dực lập tức sải bước đi về hướng đó. Khiến Isabel bất ngờ vì hành động này.
...
Bên trong phòng tập, sau cú xoay tròn khiến Lộ Tĩnh ngã đau đớn, nữ trợ giảng nhìn cô, khẽ cúi người bôi lên vết thương trên đôi chân đang rỉ máu mưng mủ.
"Cố lên, em đang làm tốt lắm."
Khi này, cửa phòng được mở ra. Lộ Tĩnh cùng nữ trợ giảng theo tiếng động. Chốc lát liền xoay đầu ngước nhìn.
Khoảnh khắc gặp lại người đàn ông, trái tim tưởng chừng tĩnh lặng lần nữa đập liên hồi. Lộ Tĩnh vội vàng đứng dậy, đôi chân vừa được bôi thuốc khiến cô đau mà hơi loạng choạng, sự nhăn nhó trên gương mặt khiến Mặc Kỳ Dực nhíu lại.
Chỉ có nữ trợ giảng là như bị cuốn hút trước gương mặt đầy vẻ thu hút kia.
Isabel nhận thấy tình hình và động thái kỳ lạ của Mặc Kỳ Dực nhưng vẫn không muốn nói quá nhiều. Trước mắt quy tắc vẫn là điều nên làm.
"Hai người mau chào, đây là chủ tịch tập đoàn Đế Đô, ngài Mặc Kỳ Dực."
"Xin chào ngài Mặc, rất hân hạnh khi được gặp."
Cả hai người đồng thanh nói.
Lộ Tĩnh lập tức cúi người chào, đôi môi nhỏ cắn vào nhau chịu nén lại cơn đau. Trong vô thức ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sâu thẫm như muốn nuốt trọn cô lại.
Trong lòng, một loạt cảm xúc dần dần nảy sinh.
Cô đối với người đàn ông từng hận từng yêu này, lại chẳng thể dùng từ ngữ nào để nói ra. Gặp lần nữa, toàn bộ sự thù hận cũng bị khoảng thời gian kia đem đi đốt cháy bỏ, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung vô hạn dâng trào.
Mặc Kỳ Dực uy lực tiến lên, nhìn cô gái nhỏ mặc chiếc váy xòe thoải mái để thuận tiện thực hiện điệu múa. Từng bước một áp bức, di chuyển về hướng Lộ Tĩnh. Chỉ tập trung duy nhất vào cô, cất giọng nói trầm lắng.
"Rất hân hạnh được gặp."
Căn phòng bốn người, nhưng hai người còn lại như thể dư thừa. Bọn họ phần nào nhận ra sự kỳ lạ giữa hai con người trước mặt.
Sau cùng, vẫn là Isabel lên tiếng cắt đứt.
"Ngài Mặc, chúng ta đi thôi, mọi người bên ngoài đều đang đợi. Còn Dao lẫn nữ trợ giảng, hai người cứ tiếp tục."