Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 130: Si tình hóa cuồng dại




Trình Thâm siết chặt chiếc điện thoại, sự bất lực của Mặc Kỳ Dực thể hiện qua giọng nói, anh cũng phần nào tưởng tượng được. Bộ dạng si tình hóa cuồng dại này, khiến người ta thật đau lòng.

"Em nghĩ, vẫn là nên tiếp tục để quên đi."

Trình Thâm nhàn nhạt đáp lời, giọng nói tràn đầy đầy bất lực dù biết khó mà thành.

Không thể, Mặc Kỳ Dực thử rồi, không cách nào quên được.

Thời gian năm năm, rốt cuộc có thể thay đổi một người đến mức nào?

Vết thương tưởng chừng đã lành nhưng vẫn còn in hằn ở đó, chỉ cần chạm vào là sẽ bắt đầu nhói đau đến mức chẳng tài nào mà ngờ được.

Trong khoảng thời gian này, Mặc Kỳ Dực đã ảo giác về sự xuất hiện của Lộ Tĩnh nhiều vô cùng. Bất kỳ khoảnh khắc chìm vào cơn mơ hoặc ảo mộng đều trông thấy. Để rồi cứ như thế, lần nữa khơi gợi.

Trình Thâm muốn giúp đỡ Mặc Kỳ Dực, thậm chí đã mời bác sĩ tâm lý, nhưng căn bản hoàn toàn vô dụng. Một khóa chữa trị, rơi vào cơn mơ, lại nghe người đàn ông thì thầm văng vằng bên tai.

"Xin em... đừng rời đi được không... Tôi xin em."

Khi đó, Trình Thâm vô cùng bất lực.

Đây, căn bản khắc sau vào trong tiềm thức. Căn bản muốn quên làm sao được, đã là tâm bệnh, chỉ có thể chữa trị khi bắt nguồn từ mục tiêu.

Mặc Kỳ Dực từng rơi vào trạng thái khó ngủ và không thể ngủ kéo dài hơn một tháng liền, khi đó người đàn ông đã điên cuồng dùng đến thuốc ngủ. Nhưng, đối với bản chất của hắn, loại thuốc được sử dụng nhiều đến mức dẫn ra kháng thể, để rồi lần nữa cho dù nốc hết một hộp, vẫn không thể nào mà ngủ được.

Trình Thâm lẫn Cẩn Nghiêm khi ấy thật sự rất hoảng.

Nhìn người anh từng cứng rắn hiểu chuyện giúp đỡ bên cạnh, hỗ trợ họ bài học để thành đạt trở thành người đứng đầu, từng bước từng bước một dần suy sụp.

Để rồi, hơn ba năm, rồi bốn năm, năm năm trôi qua.



Mặc Kỳ Dực đã trở nên trầm mặc vô cùng, cũng không hề nhắc đến cô gái đó nữa. Nhưng mọi người hầu như đều biết, đây là vết sẹo, là vết thương mãi chẳng lành, không một ai có lá gan nào mà nhắc đến.

Quãng thời gian dài, Mặc Kỳ Dực vùi đầu vào công việc đến mức điên cuồng, ra tay cũng trở nên tàn bạo hơn ban đầu. Không còn lấy cuộc vui thâu đêm, cũng không hứng thú nhúng tay vào máu me.

Lộ Tĩnh sợ thế giới của hắn, Mặc Kỳ Dực cũng vì thế dần dần ghét cái thế giới này. Nhưng đã là thế giới của hắn, căn bản không thể nào thay đổi được. Vốn từ lâu, đã là một phần của bản tính của hắn.

Hai hôm sau.

Khi này Mặc Kỳ Dực nhận được tin nhắn từ phía Isabel, người đàn ông nhíu mày nhìn vào, lại nhận ra là lời nói của ông nội Mặc đã căn dặn.

Duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa hai gia tộc. D

Trên tin nhắn, buổi tiệc mời các vị khách thượng lưu của Diêu Isabel, cô nàng cũng được căn dặn y hệt từ các bậc trưởng bối. Vì thế chỉ có thể thuận theo.

Isabel gửi tin nhắn xong, liền bước xuống khu vực phòng tập nhỏ bên cạnh vườn hoa ngay tại khu hoàng cung xây dựng thiết kế dựa trên này.

Bao quanh nơi đây, phủ bên ngoài tương đối các loài hoa đặc trưng của xứ sở. Diện tích vô cùng rộng lớn, cấu trúc kết hợp giữa sự truyền thống và hiện đại. Kiến trúc tân trang thuộc dạng cổ điện bắt mắt. Cho dù có qua chục năm nữa, loại kiến trúc này vẫn không khiến người khác ngừng việc trầm trồ bởi vẻ bắt mắt và lạ lẫm.

Phía bên dưới, Dao vừa mới xuất hiện. Căn phòng tập nơi đây xây ở gian biệt thự sau, rộng lớn vô cùng, là địa điểm Isabel vẫn hay dùng để luyện tập. Khi này, bên cạnh cũng có một diễn viên múa đến.

Isabel nhìn vào giáo viên hỗ trợ múa, lại nhìn qua Dao, cân nhắc lên tiếng.

"Thời gian bốn ngày nữa với em có quá ngắn không?"

"Không thưa chị, em chắc chắn sẽ cố gắng để hoàn thành vai diễn đóng thế của chị tốt nhất."

Isabel gật đầu đầy hài lòng, sau đó giao toàn bộ quyền lại cho nữ diễn viên múa.



Gần như một buổi đêm, Dao ở lại luyện tập để kịp tiến trình. Các động tác nhảy khó khăn nhất của một người không thuần thục, khiến đôi chân không trụ được cũng vì vậy mà té liên tục đến mức trầy xước.

Nữ giáo viên hỗ trợ cũng không khỏi xót xa lên tiếng an ủi.

"Em cứ bình tĩnh là được, đừng cố quá, rồi sẽ được thôi."

"Vâng."

Dao mỉm cười đáp lời, nhìn lên đôi chân vì xoay chuyển linh động theo nhịp điệu mà không ngừng trầy xước chảy máu đến mưng mủ. Thời gian luyện tập, đã kéo dài từ sáng đến tối, vết thương có vẻ nặng hơn, nhưng dần dần khiến cô điêu luyện hơn.

Isabel nghe điều này, bản thân cũng thật sự hài lòng. Sự nỗ lực của Dao, luôn khiến cô nàng khá ngưỡng mộ. Bản thân cũng đã từng khuyên Dao thực hiện đóng phim, cô nàng chắc chắn sẽ hỗ trợ để nổi tiếng.

Chỉ có điều, khi đó Dao kiên quyết từ chối, với lý do không muốn quá nhiều người biết đến.

Một tài năng trẻ như thế, bị chôn vùi chỉ để đóng thế khiến Isabel không khỏi luyến tiếc.

Nhưng chỉ có chính bản thân Dao mới hiểu một điều rằng, cô cần sự yên bình, cô không muốn những rắc rối như lúc trước kéo đến. Cô sợ thế giới tầng lớp thượng lưu.

Khi kết thúc trở về, Dao vội vã trở về. Vừa đẩy cửa đã thấy cha Lộ ngồi trên bàn mong ngóng chờ đợi.

"Con về rồi sao, dùng bữa thôi."

Lộ Tĩnh nhìn cha, khẽ nở nụ cười.

"Vâng."

Căn nhà nhỏ vừa vặn lại ấm cúng ở khu thành thị nhỏ nơi đây, với toàn bộ số tiền lớn gom góp, Lộ Tĩnh đã thật sự mua được một căn nhà, diện tích tuy nhỏ nhưng cả hai chưa bao giờ lên tiếng.

Cứ như thế, cuộc sống như một vòng lặp dần trôi qua yên bình.