Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 7




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Cuộc sống giam cầm của Hàn Diệc chính thức bắt đầu.

Điện thoại của cậu bị tịch thu, cửa ký túc xá bị thay thế bằng cửa chống trộm cách âm trong lúc cậu còn đang hôn mê, ngay cả cửa sổ cũng được gia cố và lắp khóa tích hợp. Không có chìa khóa mà cơ hội trốn thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ cũng không còn.

Có vẻ như nếu bọn họ muốn thì việc giấu ai đó trong ký túc xá không phải chuyện gì khó.

Hàn Diệc bị Trần Minh trói vào đầu giường, dạng rộng hai chân ** suốt ba ngày.

Giọng nói của cậu khàn khàn đến cuối cùng còn không phát ra được âm thanh, toàn thân mềm nhũn. Trên vòng eo là một đôi bàn tay to lớn giam cầm cơ thể của cậu, nhéo nhéo bắp đùi đã in đầy dấu vết, hung ác đâm dương v*t nóng bỏng vào hoa huy*t phát ra tiếng phụt phụt.

Hai chân yếu ớt khụy xuống hai bên, giữa hai chân ướt đẫm tinh dịch hòa với nước dâm sau khi lên đỉnh, thậm chí còn có bọt trắng mịn nhớp nháp dính vào mép huyệt và xung quanh âm vật.

dương v*t thô to ** hoa huy*t đến khi sưng đỏ, nhưng lần nào hoa huy*t cũng cố gắng nuốt chửng cả dương v*t. Cậu run lên trong cơn sung sướng choáng ngợp, toàn thân đong đưa vì những cú thúc mãnh liệt, tử cung bị dòng tinh dịch nóng bỏng lấp đầy hết lần này đến lần khác.

Đôi khi hai anh em lần lượt thâm nhập vào cơ thể cậu, Trần Minh dang rộng hai chân của cậu ra rồi hung hăng nhấp dương v*t thô to của mình vào, Trần Túc ôm cậu từ phía sau cũng lần lượt đút dương v*t vào. Mỗi khi bọn họ cùng nhau làm, cậu đều sẽ khóc lóc cầu xin bọn họ buông tha và vùng vẫy, nhưng Trần Túc chỉ nói với cậu rằng làm nhiều sẽ quen thôi.

Miệng bị bịt chặt làm cậu chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở, hai tay đang cố gắng vùng vẫy tạo ra những tiếng vang, nhưng đổi lại bọn họ chỉ càng ** mạnh hơn và thậm chí còn không cho cậu cơ hội thở dốc.

"Hức hức... Đừng... Đừng mà..."

"Ưmm..."

"Nếu như em còn dám chạy, tôi sẽ đăng video sex của em lên trang web của trường, để cho mọi người nhìn xem em xoạc chân cho người ta *** thế nào..."

"Hu hu... Đừng... Làm ơn... Đừng..."

"Vậy em banh chân ra, ngoan ngoãn ăn dương v*t của tôi đi, đúng, ăn đi... "

Phốc phốc..

"A a... Ư ưm... Ha hưm..."

"Hỏng... Nó... Nó sắp hỏng rồi..."

hoa huy*t bị hai dương v*t khủng lấp đầy làm bụng dưới của cậu cũng trướng lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả hình dạng của hai cái dương v*t lồi lên. Tay chân của cậu bị trói, chỉ có thể thở dốc khi phóng tinh dịch đặc quánh vào cổ tử cung.

Trong người dường như có một dòng tinh dịch chảy mãi không cạn, ngay cả khi ngủ cậu cũng phải ăn dương v*t để chặn dòng tinh dịch đặc sệt trong tử cung chảy ra, rồi sáng hôm sau lại bị dương v*t cứng ngắc ** tiếp.

Hai chân cậu chưa bao giờ khép lại được, chỉ cần họ muốn hoa huy*t của Hàn Diệc có thể bị dương v*t thô bạo xâm phạm mọi lúc mọi nơi.

Từ giường, bàn làm việc đến phòng tắm và sàn nhà, tất cả mọi nơi đều trở thành nơi cậu bị cưỡng hiếp. Đôi khi chỉ cần dạng hai chân của Hàn Diệc đặt lên trên tay vịn của ghế thôi, cũng có thể khiến Trần Minh phấn khích ** cậu cả buổi chiều.


Ngày qua ngày, Hàn Diệc bị hai anh em ** đến nỗi đầu óc đờ đẫn. Trong miệng ăn một dương v*t, trong hoa huy*t ăn một dương v*t khác, bị rót đầy tinh dịch cả trước lẫn sau nên dần dần cho dù không bị kích thích thì hoa huy*t vẫn chảy nước dâm tràn lan.

Cậu thường khóc sướt mướt đưa tay che lại hoa huy*t bị ** sưng đỏ của mình, cố gắng ngăn Trần Minh ngắm nghía và đùa bỡn nó. Bởi vì hắn rất thích ** Hàn Diệc đến cực khoái, sau đó dang rộng hai chân của cậu ra để xem hoa huy*t run rẩy phun ra nước dâm tung tóe.

Hắn còn dùng ngón tay moi nước dâm ra nên mỗi lần như thế đều làm phía dưới của Hàn Diệc ướt đẫm, sau đó hắn lại thô bạo dâm dương v*t vào rồi bắn tinh dịch vào tử cung.

Ngược lại Trần Túc sẽ không làm thế với cậu, mỗi khi y muốn làm tình đều sẽ nói trước với cậu, ngay sau đó chen vào giữa chân của cậu rồi mạnh mẽ đút dương v*t vào trong hoa huy*t mềm mại.

hoa huy*t non nớt càng trở nên mềm mại và đầy đặn dưới sự chăm sóc ngày đêm của hai anh em, chứ không còn khô khóc nhỏ hẹp như trước nữa. Giống như hai mép thịt tròn trịa ôm trọn âm vật mềm mại, chỉ cần dang rộng hai chân là có thể nhìn thấy hoa huy*t sáng bóng và chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể chảy ra nước dâm lênh láng.

Trần Minh dường như rất thích hoa huy*t của cậu, mỗi lần làm xong đều cố tình đút ngón tay vào quấy nhiễu tinh dịch sền sệt trộn lẫn nước dâm phát ra âm thanh phụt phụt, sau đó hắn mới mỉm cười hỏi cậu: "Bạn học nhỏ, ăn nhiều tinh dịch của tôi như vậy chắc tử cung đã mang thai rồi đấy?"

"Nếu có thai thì sinh con cho tôi."

Mỗi lần Trần Minh nói điều này đều sẽ khiến Hàn Diệc run lên vì sợ hãi, da đầu trở nên tê dại.

Cũng vào lúc này Hàn Diệc mới thực sự nhận ra rắc rối lớn nhất mà cơ thể song tính mang lại cho mình. Cậu có hoa huy*t và tử cung của phụ nữ nên rất có khả năng cậu đang mang thai.

Nhận thức được điều này khiến cậu vô cùng sửng sốt, suốt mấy ngày tiếp theo đều nhất quyết không cho bọn họ bắn tinh vào trong nhưng đổi lại chỉ bị bắt nạt càng dữ dội hơn. Họ không chỉ bắn tinh dịch vào tử cung mà còn lấp kín hoa huy*t suốt đêm, mãi đến ngày hôm sau cậu mới được bế vào phòng tắm moi hết tinh dịch trong bụng ra.

Kể từ lần đó, cậu luôn bí mật dùng tay moi tinh dịch ra khỏi người. Cậu cắn môi chịu đựng cơn đau để thọc ngón tay vào trong, vừa rơi nước mắt lã chã vừa moi tinh dịch ra bên ngoài.

Cậu thực sự sợ mình sẽ mang thai như một con quái vật.

Nếu bị cưỡng hiếp đến mang thai thì chắc chắn cậu sẽ chết theo đúng nghĩa đen.

Vì vậy, cậu lại nung nấu ý định chạy trốn một lần nữa.

Nhân lúc Trần Minh mở cửa sổ để thoáng khí, cậu nhẹ nhàng trèo lên bậc cửa sổ cố gắng trốn thoát, nhưng cậu quên mất rằng đây là tầng năm và nếu nhảy xuống thì cậu không chết cũng sẽ bị tàn tật.

Nhưng cậu rất muốn rời khỏi đây.

Ngày qua ngày làm tình khiến đầu óc cậu đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Chỉ nghĩ đến cảnh hoa huy*t của mình bị xâm phạm đến mức lúc nào cũng chảy ra tinh dịch của đàn ông, tử cung bị lấp đầy và hoa huy*t bị ** đến mức phun cả nước dâm làm cậu không kiềm lòng được khóc thút thít.

Ngay cả khi đang chạy trốn hai chân của cậu cũng dính những chất dịch nhớp nháp, hoa huy*t ướt mềm trong khi bắp đùi dính đầy vết tinh dịch đã khô, toàn bộ cơ thể cậu dính đầy dấu vết của cuộc ân ái đêm qua.

Điều này khiến cậu phẫn uất và tuyệt vọng, càng muốn thoát khỏi chốn địa ngục.

Khi đó Trần Minh đang tắm rửa trong phòng tắm, hắn tỉnh dậy thì thấy Hàn Diệc vẫn đang ngủ say nên không nghĩ gì nhiều và cũng không trói cậu lại. Hắn ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt, không ngờ đến lúc đi ra lại thấy cậu trèo lên bệ cửa sổ cao với một chân đã thò ra ngoài.

Mặt Trần Minh tái mét mà không dám phát ra tiếng động sợ dọa đến Hàn Diệc, sau đó lẳng lặng đến gần bệ cửa sổ.


Hàn Diệc vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Trần Minh đang đi lại gần mình, cậu lập tức hoảng sợ, đôi chân yếu ớt giẫm hụt một cái làm cả người rớt ra khỏi bệ cửa sổ. May mà Trần Minh tay chân nhanh nhẹn nhanh chóng lao tới đỡ lấy cậu, trên mặt hắn tức giận đến mức nổi gân xanh, sau đó nắm lấy tay Hàn Diệc kéo cậu trở lại phòng.

May mắn sáng nay là ngày cuối tuần nên không có nhiều người bên ngoài và cũng không nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ như vậy, nhưng nó vẫn đủ để khiến Trần Minh sợ hãi.

"Em điên à? Lầu cao như vậy mà còn dám trèo ra ngoài, muốn chết thì cứ nói, tôi cho em chết trên giường." Trần Minh nổi giận đùng đùng, bóp chặt cánh tay của cậu mà chỉ hận không thể tát cậu mấy cái.

Hắn mải mê nói một lúc lâu mới phát hiện có gì đó không ổn, Hàn Diệc đang im lặng một cách bất thường. Nhìn xuống mới thấy đôi mắt của thiếu niên mở to kinh hoàng, hai tay vô thức ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt với đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Trần Minh nín thở, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy và hoảng loạn đáng thương của cậu thì không thể không nghiến răng kìm nén cơn giận.

Hắn thô bạo nhét cậu vào trong chiếc chăn bông vẫn còn ấm áp, từ phía sau ôm lấy cậu rồi ghé sát vào tai cậu nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ mới biết sợ? Vừa rồi tại sao lúc trèo cửa sổ lại không biết sợ như thế?"

Hắn luồn tay vào giữa hai chân của Hàn Diệc rồi hung ác véo vào hoa huy*t mỏng manh, tiếng kêu run rẩy của Hàn Diệc giống như một chú mèo con.

"A…"

Cậu dường như đã thức tỉnh, run rẩy ôm chặt lấy cánh tay của Trần Minh và lẩm bẩm nói: "Thật... Thật cao..."

Trần Minh cười nham hiểm: "Không phải dũng cảm lắm sao, dám chạy trốn mà sợ độ cao gì?"

Nước mắt Hàn Diệc lập tức trào ra, lúc này nghĩ lại mới thấy sợ hãi, run rẩy òa khóc lên trong vòng tay của Trần Minh.

"Hic hic... Tôi không muốn ở đây..."

"Mấy người thả tôi ra, thả, thả tôi ra..."

Trần Minh bị tiếng khóc của cậu chọc tức liền đè cậu xuống dưới thân, biết tay chân của cậu đã rụng rời nên không trói cậu nữa. Ngôn Tình Nữ Phụ

"Nếu không muốn ngủ thì banh chân ra."

"Ư..." Hàn Diệc hơi giãy giụa, dù khóc cũng không chịu nhượng bộ.

Trần Minh ngậm lấy da thịt mềm mại trên cổ cậu rồi đe dọa, "Mau lên, đừng để tôi phải nói lại."

Hàn Diệc đau đớn kêu lên, nhưng hai chân lại vô thức mở ra nghênh đón hắn đi vào.

"Không muốn nữa, tôi mệt quá, tôi không muốn, tôi không muốn làm..."

Trần Minh vùi mặt vào cổ của cậu, mơ hồ nói: "Em còn chẳng làm gì, mệt con khỉ."

Sau đó hắn từ từ ấn dương v*t vào trong hoa huy*t đang mấp máy. hoa huy*t phun ra nuốt vào nuốt lấy toàn bộ dương v*t thô to khiến hắn vô cùng sảng khoái, hắn đút vào sâu hơn để dương v*t đâm thẳng đến cổ tử cung mềm mại.


Hàn Diệc khẽ rên rỉ một tiếng, ngón chân căng chặt, mông không nhịn được nhếch lên như thể đang chào đón Trần Minh tiến vào.

Trần Minh cười một tiếng, "Chẳng phải rất muốn sao?"

Hai mắt của Hàn Diệc đẫm lệ, hoa huy*t bị dương v*t nóng bỏng kia căng ra, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được hai hòn trứng dái to lớn kia đè ép ở bắp đùi. Cậu cắn môi nhỏ giọng cầu xin, "Nhẹ, nhẹ chút..."

Trần Minh ghé vào tai cậu trao những cái hôn nóng bỏng hết lần này đến lần khác, thì thào nói: "Nhẹ nhàng sẽ làm em sướng sao?"

Vừa nói hông của hắn lại bắt đầu đung đưa, nhưng sức lực cũng trở nên nhẹ nhàng hiếm thấy.

Hàn Diệc thực sự sợ hãi, vừa rồi cậu còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi sắp sửa ngã xuống chết. Cậu lại ngoan ngoãn ôm chặt lấy vai Trần Minh rồi áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai hắn, khi bị hắn đâm vào lút cán cũng chỉ khẽ kêu lên một tiếng chứ không chửi không mắng cực kỳ ngoan ngoãn.

Trần Minh nhìn thấy mà trong lòng nóng lên, liếm hàm răng sau, dương v*t càng lúc càng cương cứng hơn.

Dưới lớp chăn mỏng là hai thân thể quấn quýt lấy nhau, chiếc giường khẽ rung lên. Trần Minh ôm lấy Hàn Diệc rồi liếm hôn lên cổ cậu, dương v*t phía dưới vùi sâu vào trong hoa huy*t nóng ẩm chỉ rút ra một chút rồi lại nhẹ nhàng nhấp vào thật sâu.

"Ưm…"

Hàn Diệc ở trong lòng hắn phát ra tiếng khóc nức nở, dường như cũng không từ chối cách làm tình nhẹ nhàng như vậy vì ít nhất cậu cũng không khóc lóc giãy giụa, mà chỉ kêu lên hai tiếng yếu ớt.

Trần Minh đột nhiên cảm thấy làm tình chậm rãi cũng rất sung sướng, dương v*t bị từng tầng thịt mềm ôm trọn co bóp và cảm nhận được người dưới thân run rẩy từng cơn rất thú vị.

Hắn cọ xát những điểm mẫn cảm trong hoa huy*t nóng ẩm, khuôn mặt người phía dưới bị kích thích dần trở nên đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt giống như động vật nhỏ trông vừa đáng thương vừa ngây thơ, Trần Minh nhìn mà quả thật muốn *** chết cậu trên giường.

"Fuck!"

Hắn chửi thề, sau đó quấn hai chân của Hàn Diệc quanh eo mình, "Kẹp chặt."

Hàn Diệc rên rỉ rồi mềm mại quấn hai chân quanh eo hắn, dương v*t trong cơ thể trong nháy mắt tăng tốc làm cả người cậu muốn nhũn ra, cơ thể cậu nhấp nhô lên xuống tựa như con thuyền nhỏ trôi theo từng cú nhấp của người đàn ông.

"Ư... á..."

"Ưm... a..."

Nước mắt lại tuôn rơi, cậu bám chặt vào vai người đàn ông để không run lên bần bật. dương v*t xâm nhập quá mạnh mà mỗi lần như thế đều đâm vào khoang tử cung mềm mại, khiến eo cậu nhũn cả ra.

Cậu khẽ bật khóc cầu xin Trần Minh buông tha.

"Chậm lại, chậm lại..."

"Đâm vào rồi... Ưm... Đâm vào rồi..."

Trần Minh cau mày, thở hồng hộc nặng nề: "Đừng nói!"

Hai chân của Hàn Diệc ngày càng yếu ớt do va chạm nhanh dần rồi sau cùng cũng buông thõng ra, những tiếng kêu khẽ khàng vẫn liên tục phát ra từ miệng cậu.

"Ưm... a..."

Bên trong hoa huy*t ướt át và trơn trượt đến nỗi không cần *** mạnh cũng đủ khiến Hàn Diệc lên đỉnh. Nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy trong cơ thể có một dòng chất lỏng ẩm ướt nên cho rằng Trần Minh tiểu vào trong cơ thể mình, lập tức tủi thân khóc nức nở.


"Đừng, đừng tiểu vào đó... Hưm, đừng tiểu vào đó..."

Trần Minh cứng họng rồi cười khẽ một tiếng, vươn tay ôm lấy eo thon của Hàn Diệc và nâng cặp mông đang run rẩy của cậu lên, nhắm ngay hoa huy*t ẩm ướt chầm chậm rút ra rồi đâm toàn bộ dương v*t vào.

Hàn Diệc bị đâm đến mức không thể nói nên lời, chỉ biết khóc.

"Bé con, là nước tiểu của em, nước dâm của em suýt chút nữa nhấn chìm tôi luôn rồi."

Trần Minh nện mạnh vào hoa huy*t đỏ phía dưới, hoa huy*t nhỏ nhắn mềm nhũn và tử cung cũng trở dần mở ra dưới những cú nhấp. Hắn ưỡn thẳng eo đẩy quy đầu khổng lồ xuyên qua cổ tử cung để tiến thẳng vào khoang tử cung ấm áp.

"Hừ..." Hàn Diệc rên rỉ một tiếng, vòng eo run lên.

Trần Minh vừa ** tử cung nhỏ vừa thì thầm những lời thô tục vào tai Hàn Diệc.

"Chồng đang *** tiểu tử cung của em, em có cảm giác được không?"

"Tử cung muốn ăn tinh dịch của chồng không, muốn hay không?"

Toàn thân Hàn Diệc run lên, buộc phải trả lời trong khi khóc sướt mướt, "Ha... Muốn, muốn..."

"Em muốn gì?"

Khoang tử cung gần như bị nện đến biến dạng, khắp người tê dại làm Hàn Diệc tuyệt vọng bật khóc, cậu như đang bị dương v*t đó đóng đinh hoặc tệ hơn là sắp bị ** chết mất.

"Muốn tinh dịch... Uh..."

Trần Minh nhếch miệng cười: "Chồng bắn hết tinh dịch vào tử cung, em ngoan ngoãn ăn hết nhé?"

"A a... Được..."

Trần Minh thấy đã bắt nạt cậu đủ rồi, vì vậy đè cậu ra ** thật mạnh rồi bắn tinh dịch vào tử cung ấm áp. Hàn Diệc run rẩy mở ra hai chân, cảm giác cơ thể đang bị lấp đầy khiến toàn bộ bụng dưới cũng trở nên nóng rực.

Trần Minh cúi người xuống, dương v*t sau khi bắn vẫn đút trong cơ thể Hàn Diệc. Hắn ôm cậu dậy rồi để cậu nằm thẳng trên người mình.

"Hưm…"

Sau khi đổi tư thế cậu lại tiếp tục bị người đàn ông **, Hàn Diệc chỉ biết nghẹn ngào vâng lời, vùi mặt vào vai hắn vừa thở hổn hển vừa khóc.

Một chút tinh dịch tràn ra từ trong hoa huy*t chảy xuống làm ướt cả lông mu của Trần Minh.

Trần Minh hài lòng vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Hàn Diệc, chợt nghĩ đến điều gì đó nên đột nhiên nở nụ cười tà ác: "Nếu em bị ngã tàn phế cũng không tệ, sau này chẳng thể chạy đi đâu được mà chỉ có thể nằm trên giường cho chúng tôi ** đến hết đời."

Hàn Diệc đột nhiên run bần bật, hoa huy*t co rút chảy ra nhiều tinh dịch hơn, Trần Minh mỉm cười vỗ vỗ vào mông cậu.

"A, sướng quá, cứ để vậy ngủ đi."

Hàn Diệc sụt sùi rồi lén nhìn vào cửa sổ đã đóng, cuối cùng vẫn cảm thấy không cam lòng chìm vào giấc ngủ.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.