Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 6




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Hàn Diệc bị đưa trở lại ký túc xá một lần nữa, chưa kịp giãy giụa đã bị Trần Minh lột sạch đồ.

Suốt đường đi, Trần Túc nắm cổ tay của cậu chặt đến mức cậu không thể thoát ra. Các sinh viên đi ngang qua đều tò mò dòm ngó khiến cậu đỏ mặt không dám nói lời nào, Trần Túc còn cảnh cáo cậu rằng nếu không muốn bị đuổi học thì phải im lặng.

Sốc và sợ hãi, cậu mất đi hy vọng cuối cùng là kêu cứu.

Cậu ôm thân thể trần trụi khóc lóc cuộn tròn ở góc tường, Trần Minh hừ một tiếng với sắc mặt vô cùng lạnh lùng, "Xem ra tôi còn chưa *** đủ, vẫn còn sức để chạy đây này."

Sau khi cố gắng vùng vẫy và trốn thoát, Hàn Diệc cũng đã mất rất nhiều sức lực nên hiện giờ chỉ biết cuộn tròn người mà khóc.

"Các người làm vậy là sai..." Cậu kêu lên, "Đây là giam cầm, là trái pháp luật!"

Trần Minh cười: "Vậy em đi báo cảnh sát và nói chúng tôi *** với em, trói em và *** em đến mức hai chân của em không khép lại được, hoa huy*t bên dưới còn chảy nước lênh láng..."

"Hic hic… Đừng nói… Đừng nói nữa…" Hàn Diệc bịt tai vừa khóc vừa lắc đầu, không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì về đêm hôm đó.

Trần Túc vẫn đứng quay lưng về phía họ kể từ khi vào phòng, nghe thấy tiếng khóc của Hàn Diệc mới quay đầu lại nhìn.

"Quá ồn."

Trần Minh bĩu môi, "Vậy anh làm nhanh lên đi."

"Sắp xong."

Trần Túc đang bận làm việc gì đó, trong lúc nhất thời trong phòng ký túc xá ngoài tiếng khóc của Hàn Diệc thì chỉ còn âm thanh của đồ thủy tinh va vào nhau. Hàn Diệc vẫn chưa nhận ra mình đã bị Trần Minh nhốt vào một góc, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể trong vô vọng.

"Hức... Tôi tới đây để đi học, mấy người không thể làm vậy với tôi. Mấy người có tiền nên muốn làm gì thì làm, nhưng tôi muốn, tôi muốn đi học..."

"Em có thể học trong ký túc xá, học cách sử dụng hoa huy*t bên dưới để phục vụ chúng tôi."

Hàn Diệc cắn môi khóc thút thít, "Làm ơn... Đừng làm vậy."

"Xong." Bên kia, Trần Túc xoay người với kim tiêm trong tay, kim tiêm dính vệt nước sáng loáng.

"Nhanh lên, em ấy khóc mãi."


Hàn Diệc nhìn Trần Túc đang cầm kim tiêm đi về phía mình, sắc mặt tái nhợt co rụt người lại, "Anh làm gì vậy, đó là cái gì?"

Trần Minh kéo mắt cá chân của cậu lại, nhếch miệng cười nói: "Đừng sợ, thứ có thể làm em ngoan ngoãn hơn thôi..."

Hàn Diệc nghe xong càng thêm hoảng sợ, vừa đá chân giãy giụa vừa hét lên: "Cứu! Cứu... Á!!"

Trần Minh che miệng cậu lại, khuôn mặt của Hàn Diệc rất nhỏ nhắn nên lòng bàn tay của hắn gần như đã che mất nửa khuôn mặt cậu, đồng thời cũng chặn lại hô hấp của cậu.

Mặt của Hàn Diệc xanh mét, cảm giác mình sắp ngạt thở nên ngay cả sức lực giãy giụa cũng trở nên yếu ớt.

"Hừ..." Cậu trợn tròn mắt, bị Trần Minh bịt mũi nên không khí trong phổi dần dần cạn kiệt.

Cánh tay truyền đến một trận ngứa ran nhẹ sau đó chất lỏng lạnh lẽo kia được đẩy vào trong máu, Hàn Diệc run lên rồi khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt tuyệt vọng.

Sau đó là cơn buồn ngủ vô tận, bóng người trước mắt đang trở nên mông lung nhưng cậu có thể cảm giác được thân thể của mình bị sờ soạng và vuốt ve. Mà cậu lại không thể phát ra bất kỳ lời nói nào, lúc nhắm mắt lại thì thấy một thế giới vặn vẹo và quỷ dị giống như đã lạc vào hang động của yêu quái.

Cậu dường như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy nước khổng lồ, liên tục rơi vào trạng thái hôn mê và tất cả ý thức đều bị âm thanh xung quanh tác động.

Cậu như một con rối không biết suy nghĩ, giọng nói đó kêu cậu cười thì cậu lập tức mỉm cười ngọt ngào, kêu cậu dạng hai chân thì cậu lập tức dạng hai chân ra.

Kế đó có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể cậu, lẽ ra cậu phải vùng vẫy và hét lên nhưng cậu lại mở miệng thốt ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào. Thứ đó đâm vào người cậu, kích thước khổng lồ của nó khiến cơ thể cậu như bị xé toạc ra, sức nóng thiêu đốt không thương tiếc xuyên thủng mọi vật cản đâm thẳng vào sâu trong cơ thể cậu.

Cậu nghe thấy chính mình phát ra âm thanh vừa đau đớn vừa sung sướng.

"Sướng không? Hả, *** em sướng không?"

"Ahhh...ưm..."

"Nói đi, sướng không?"

"Ừm... Ưh... Sướng..."

"Ha ha.... Vậy tôi sẽ bắn hết cho em, nhất định phải ăn sạch đó..."

Cảnh tượng không ngừng thay đổi, cậu mơ màng mở mắt ra lúc thì nhìn thấy một người đàn ông cuồng dã phóng đãng bóp eo cậu banh rộng hai chân của cậu ra, dương v*t xanh tím liên tục ra vào giữa hai chân làm cậu run rẩy một hồi. Lúc thì nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh tự tại ôm cậu ngồi ở trong lòng ngực, cơ thể cậu xóc nảy đung đưa, phía dưới bị lấp đầy còn trong miệng tràn ngập tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ ngọt ngào.


Căn phòng tràn ngập ánh sáng trắng lạnh lẽo, sau đó lại biến thành ánh nắng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ. Sự chuyển đổi giữa ngày và đêm chỉ trong chớp mắt, thời gian như vỡ vụn rồi trôi đi thật nhanh.

Khi bị tinh dịch nóng hổi và đặc quánh rót vào cơ thể, cậu sẽ luôn đấu tranh tư tưởng rằng điều đang xảy ra là sai trái nhưng cái đầu đờ đẫn của cậu lại không thể nhận ra sai ở đâu, cuối cùng cậu chỉ có thể quay cuồng trong vòng xoáy dục vọng.

Ngày cậu hoàn toàn tỉnh táo là một buổi chiều ấm áp, Hàn Diệc chớp đôi mắt khô khốc nhìn sang một bên. Ký túc xá buổi chiều toát ra cảm giác vừa khô ráo vừa ấm áp, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách rất nhỏ.

Cậu thẫn thờ nhìn người đàn ông đang yên lặng đọc sách trên bàn, những ngón tay thon dài sạch sẽ tỏa ra thứ ánh sáng dịu mát. Hàn Diệc nhìn mà không hiểu sao trong đầu chợt lóe lên hình ảnh hai bàn tay nổi gân xanh nắm eo của cậu.

Đôi mắt cậu từ từ mở to, rồi kinh hoàng xoay người lại.

Chiếc chăn mỏng tuột khỏi người để lộ cơ thể đầy dấu hôn, cậu ngơ ngác nhìn cơ thể của mình rồi đưa tay vuốt ve đầu v* sưng đỏ có một vết cắn nhạt, cậu rùng mình đau đớn ngay khi ngón tay chạm vào, sau đó là dưới thân ướt sũng còn đang chảy thứ gì đó.

Sắc mặt cậu trắng bệch, vén chăn lên thì thấy trên chân và bụng dưới còn dính vết tinh dịch đã khô, giữa hai chân hơi mở ra là hoa huy*t đang mấp máy chảy ra tinh dịch đặc sệt. Đến khi cậu đứng dậy thì tinh dịch trong cơ thể càng chảy ra nhanh hơn, gần như tuôn ra hết lần này đến lần khác mà không thể ngăn lại được.

Toàn thân Hàn Diệc bắt đầu run rẩy, không thể tin vào cảnh tượng dâm mỹ trước mắt. Trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu ôm chân vừa khổ sở che lại hoa huy*t đang phun ra tinh dịch vừa run rẩy khóc thút thít.

Trần Túc lật một trang sách, không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng hỏi: "Tỉnh?"

Hàn Diệc cảm thấy toàn thân đau đớn, đặc biệt là phần dưới cơ thể. Cậu quấn mình trong chăn và co ro trong góc khóc một lúc, suy nghĩ một lúc trước khi yếu ớt cầu xin Trần Túc: "Các người chơi đủ chưa? Anh, anh thả tôi ra được không?"

Trần Túc hiếm khi nhướng mày, "Không định báo cảnh sát bắt chúng tôi sao?"

Hàn Diệc cắn môi, cậu biết một học sinh đến từ vùng núi nghèo như mình không phải là đối thủ của những thiếu gia giàu có. Cậu không tiền không quyền, người khác chỉ cần nói một câu là có thể đuổi học cậu, tuy cậu không biết mình đã đụng chạm gì đến bọn họ nhưng nếu muốn rời khỏi đây chắc chắn phải biết nhẫn nhịn.

"Tôi sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần, chỉ cần anh thả..."

"Dù chúng tôi cưỡng hiếp em cũng không sao?"

Hàn Diệc đáp lại bằng một tiếng nức nở.

Cậu không phải con gái, trinh tiết đối với cậu không quan trọng cho nên cứ coi như bị chó cắn đi. Chỉ cần họ thả cậu đi, cậu sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra ở đây.

Nhưng Trần Túc lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiếc quá, đây không phải là chuyện mà tôi có thể tự mình quyết định."


Vừa dứt lời, Trần Minh đẩy cửa đi vào với một hộp cơm trên tay.

"À, dậy rồi."

Hắn đặt hộp cơm lên bàn, bước tới véo vào mặt Hàn Diệc khiến cậu sợ hãi lùi lại.

Trần Túc thuật lại đơn giản lời nói của Hàn Diệc cho Trần Minh nghe, Trần Minh nghe xong nheo mắt cười rồi nhìn cậu và nói: "Bị chúng tôi chơi thành thế này còn muốn chạy đi đâu? Ngoan ngoãn nằm trên giường dạng chân ra không được sao?"

Hàn Diệc vô cùng tức giận nhưng rồi cũng đành nhẫn nhịn, thấp giọng nói: "Tôi, tôi muốn đi học..."

"Đi học?" Trần Minh đột nhiên nở nụ cười, liếc nhìn Trần Túc hỏi: "Anh còn chưa nói cho cậu ấy biết?"

Trần Túc đặt sách xuống dụi khóe mắt, thản nhiên nói: "Không có."

Trần Minh hừ cười một tiếng, ngồi xuống mép giường nhìn Hàn Diệc đang co ro trong góc như một chú mèo con cảnh giác.

"Muốn đi học sao?"

Hàn Diệc nao núng gật đầu.

Trần Minh cười xấu xa, "Thật đáng tiếc quá đi, em sẽ không thể đi học."

Hàn Diệc sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu mới phản ứng lại hỏi nhỏ: "Ý anh là gì?"

Trần Túc ở bên cạnh trả lời: "Nếu sinh viên năm nhất không báo danh đúng thời hạn thì nhà trường sẽ tự động từ bỏ tư cách nhập học. Em đã bỏ lỡ thời gian báo danh, cho nên đã bị hủy bỏ nhập học."

Hàn Diệc ngơ ngác chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin được: "Hủy, hủy bỏ..."

Cậu hoảng sợ hét lên: "Không, không thể nào, cho nên..."

Vốn muốn nói mới có mấy ngày, nhưng nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Trần Minh làm trong lòng cậu đột nhiên phát lạnh, run giọng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Trần Minh mỉm cười, vươn tay vuốt ve bắp chân lộ ra ngoài của cậu, suồng sã xoa bóp: "Bạn học nhỏ, em đã bị chúng tôi ** cả tuần rồi."

Hàn Diệc như bị sét đánh, đứng đó thật lâu mà không phản ứng gì.

Một tuần?

Cậu bị hai người này giam giữ trong ký túc xá và bị xâm phạm suốt một tuần?

Hủy nhập học có nghĩa cậu không được đi học?


Bàn tay hư hỏng đã chui vào giữa hai chân, Hàn Diệc ngơ ngác cúi đầu cảm giác phía dưới đau âm ỉ, thắt lưng đau nhức, cùng với khuôn mặt tươi cười tà ác trước mặt. Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh như biến thành màu đen, bên tai vang lên tiếng ù ù.

"Không, không được..."

"Tôi muốn, tôi muốn đi học..."

Cậu lẩm bẩm, chợt vùng vẫy dữ dội khi một ngón thọc ngón tay vào hoa huy*t rồi đưa tay tát khuôn mặt đẹp trai của Trần Minh. Sau một tiếng "chát" vang lên, không chỉ Hàn Diệc sững sờ mà Trần Minh cũng sững sờ.

Hắn liếm vị máu rỉ ra từ chân răng, đôi mắt híp lại và vẻ mặt u ám.

"Em dám đánh tôi?"

Trần Túc cũng cau mày, từ bên cạnh lạnh lùng nói: "Không nghe lời thì chích thêm một mũi."

Trần Minh lắc đầu, gay gắt nói: "Không, lần này em muốn hắn tỉnh táo để tận mắt chứng kiến ​​mình biến thành con đĩ chỉ biết ăn tinh dịch của đàn ông ra sao."

Hàn Diệc sắp bị bọn họ làm cho phát điên lên rồi, liều lĩnh hét lên: "Hai kẻ hiếp dâm các người! Các người nên vào tù hết đi!"

Ước mơ cùng với động lực từ khi còn bé, ngọn lửa trong tim của cậu sao có thể bị dập tắt như thế? Mọi chuyện đã sai ngay từ đầu, lẽ ra ban đầu cậu không nên được bước vào cánh cửa này. ngôn tình hoàn

Cậu tức giận nhìn chằm chằm Trần Minh, trong mắt chảy dài nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mấy người, đều tại..."

Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị Trần Minh mặt tối sầm đè xuống, từ trên giường hắn lôi ra một sợi dây xích màu đen có một đầu là vòng cổ bằng da và đầu kia dài đến nỗi không nhìn thấy gốc.

Trần Minh đè Hàn Diệc xuống đeo một chiếc vòng vào cổ cậu, sau đó nắm lấy hai tay cậu trói lên đầu giường. Hắn vuốt mái tóc lòa xòa trên trán ra sau đầu, ngồi lên thân thể không ngừng giãy giụa của Hàn Diệc rồi nhếch miệng cười nham hiểm.

"Nhóc con, muốn bị tôi ** chết thì cứ nói đi."

Vừa nói hắn vừa để lộ dương v*t thô to xanh tím giữa hai chân, trên thân dương v*t nổi đầy gân xanh toát ra khí thế hung tàn như chính chủ nhân của nó.

Hai chân khép chặt bị hai đầu gối đẩy ra để lộ hoa huy*t bị rót đầy tinh dịch, sau một tuần làm tình hoa huy*t đã trở nên mềm mại hé mở một cái khe nhỏ.

Trần Minh ấn dương v*t cương cứng của mình vào hoa huy*t đang mấp máy, cười gian xảo rồi đột ngột đẩy hông về phía trước. Lực đạo hung hãn đưa quy đầu to lớn đâm thẳng vào miệng tử cung khiến Hàn Diệc kêu lên một tiếng đau đớn.

Trần Minh cũng không quan tâm, bịt miệng cậu lại rồi cúi xuống bắt đầu nện hoa huy*t khít chặt.

dương v*t nhấp vào hoa huy*t như một thứ vũ khí sắc bén, Hàn Diệc gào khóc và cố vùng vẫy nhưng đổi lại chỉ khiến người đàn ông dạng hai chân của cậu ra xa hơn.

dương v*t liên tục đút vào thật sâu trong cơ thể, trong lúc ấy Hàn Diệc cũng tuyệt vọng suy nghĩ hết lần này đến lần khác rằng thà để cho cậu chết đi chứ không muốn trải qua loại tra tấn này nữa.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.