Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 26




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Trần Minh đã trở về sau một tháng.

Hắn lập tức nhảy lên giường ôm lấy Hàn Diệc qua lớp chăn bông mềm mại, vùi vào chiếc cổ trắng ngần của cậu mà hít hà thật sâu.

"À... sao em thơm thế, bạn học nhỏ?"

Hàn Diệc đang ngủ say bỗng dưng bị đánh thức, hiếm lắm mới bực bội dùng sức đẩy Trần Minh ra, giọng nói mơ màng lên án hắn: "Đi đi, tôi muốn ngủ."

Nói xong đầu cậu chầm chậm quay sang bên kia, muốn chui vào trong chăn mỏng ngủ tiếp.

Trần Minh cười toe toét, ôm cậu vào lòng rồi nằm xuống cùng cậu.

"Được, cứ như vậy ngủ đi."

Hắn ôm chặt cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cậu mà trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Cái ôm quá chặt và ấm áp khiến người trong vòng tay hắn giãy giụa hai lần đã từ bỏ phản kháng, cậu nhắm mắt lại và một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu mệt mỏi lắm rồi.

Đêm qua, đứa trẻ đột nhiên tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Cậu phải dỗ thật lâu thì nó mới chịu nín, còn chưa kịp nằm xuống ngủ tiếp đã bị Trần Túc nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.

Y cầm eo cậu, đứng trước nôi con nhưng vẫn không ngần ấy chen dương v*t thô to vào trong hoa huy*t của cậu.

Theo những gì Trần Túc nói, sau khi tịnh dưỡng lâu như vậy thì hoa huy*t đã sẵn sàng làm tình. Vì vậy, người đàn ông đã phải kiềm nén từ lâu đã không nhịn được chơi cậu trước chiếc nôi nhỏ, trong phòng tắm và trên bàn làm việc, làm rất lâu mới ngừng.

Cậu cố gắng hết sức kìm nén tiếng rên rỉ để đứa trẻ vừa ngủ không tỉnh lại, cho đến khi cậu cuộn tròn trong vòng tay của Trần Túc, hai chân vẫn quấn quanh eo y và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Đến bây giờ phần thân dưới của cậu vẫn còn đau và sưng tấy, đây chính là hậu quả của việc làm tình quá sức vào đêm qua.

Cậu thực sự không muốn trở mặt với Trần Minh mà chỉ muốn nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng người đàn ông này lại không ngừng ôm lấy cậu, thậm chí còn luồn bàn tay lạnh lẽo vào trong chiếc chăn mỏng vuốt ve trên tấm lưng trần.

"Ưm……"

Hàn Diệc có chút giãy giụa, cầu xin hắn, "Đừng đụng vào tôi, tôi buồn ngủ quá..."

Thanh âm cười toe toét thì thầm bên tai cậu: "Nào, để tôi sờ xem trong ngực nhỏ còn sữa không nhé?"

"Tránh ra đi..."

Người trên giường đang bận tranh cãi, còn Trần Túc ngồi ở bàn làm việc, ánh đèn máy tính lập lòe phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của y.

Y không nhìn về phía họ, chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng làm phiền nữa, để em ấy ngủ một lát đi."

Trần Minh bĩu môi, "Anh chơi nhiều ngày như vậy, em ôm một cái thì có sao?"

"Em phải ở cái nơi tồi tệ đó lâu như vậy, em không thể chịu đựng được nữa..."

Vừa nói hắn vừa luồn tay vào giữa hai chân Hàn Diệc dọc theo bờ mông căng tròn.

hoa huy*t hơi sưng lên, trong thời điểm dễ hưng phấn của buổi sáng càng có chút ẩm ướt, giống như cánh hoa bị sương mai thấm ướt đang chuẩn bị nở rộ.


Những ngón tay hắn nấn ná ở đó cọ xát lên xuống.

Hàn Diệc không khỏi khẽ rên một tiếng, thân thể cuộn tròn trong ngực hắn cũng run lên.

Một lúc sau cậu mở mắt ra, đôi mắt ngấn nước như con vật nhỏ đáng thương nhìn kẻ thủ ác, trong mắt tràn đầy vẻ buộc tội.

Trần Minh cười cười, cắn chóp mũi của cậu, "Bạn học nhỏ mở to mắt nhìn cho kỹ, người đàn ông của em về rồi, em có vui không?"

Hắn cố tình dùng từ "người đàn ông" với một cảm giác xấu hổ kỳ lạ khiến Hàn Diệc phải mím chặt môi vì ngại.

Người đàn ông trước mặt đang cười sảng khoái, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, dưới mắt vẫn còn quầng thâm không biết đã chịu khổ sở bao lâu rồi.

Hàn Diệc tò mò, nhưng không biết hỏi như thế nào.

Cậu muốn hỏi rất nhiều, có một câu hỏi đã ấp ủ từ lâu mà vẫn luôn đè nén trong lòng chưa bao giờ nói ra.

Trần Minh nhìn cậu ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, còn tưởng cậu còn chưa tỉnh ngủ nên hung ác cắn một cái vào má cậu, giống như uy hiếp mà cắn mút ngấu nghiến thịt mềm trong miệng để lại một vết dấu cắn nhỏ.

Hàn Diệc đau đớn kêu lên rồi quay mặt đi, lúc này mới thực sự tỉnh lại.

Cảm giác bị chơi đùa giữa hai chân cũng ngày càng rõ ràng.

Hàn Diệc thở hổn hển thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng giây tiếp theo cậu lại bị hắn giữ chặt eo, hai chân dạng ra ngồi lên chiếc eo to của hắn.

Trần Minh mỉm cười lười biếng nằm dựa vào đầu giường, từng chút một cởi hết quần áo trên người Hàn Diệc.

"Bạn học nhỏ, dương v*t của tôi nhớ hoa huy*t của em quá, để tôi ** đi."

Tính tình của Trần Minh vừa thô lỗ vừa bạo lực, mỗi khi hắn nói điều gì đó đều khiến Hàn Diệc cảm thấy xấu hổ. Nhưng trong nụ cười táo bạo và tự phụ cùng với động tác hơi thô bạo của hắn, lần nào cậu cũng có thể tìm thấy chút gì đó quan tâm.

Trần Minh là người dễ dỗ nhất.

Dễ hơn nhiều so với đứa trẻ đó.

Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe theo hắn, và chỉ cần chiều chuộng một chút thì hắn sẽ thu lại móng vuốt sắc bén của mình rồi để lộ chiếc bụng mềm trước mặt cậu, quấn quýt lấy cậu mà không làm cậu bị thương.

Giống như bây giờ, Hàn Diệc đỡ chiếc eo đau nhức của mình rồi mong ngóng nhìn Trần Minh, cắn môi nói nhỏ, "Tôi rất mệt..."

Trần Minh khẽ cắn khóe môi, "Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."

Hàn Diệc cảm giác được một vật cứng đang áp vào giữa hai chân của mình, nó cương cứng và nóng rực đương nhiên cậu không thể trốn nổi.

Như biết mình trốn không thoát nên Hàn Diệc cụp mắt xuống, không nói một lời tựa lên vai Trần Minh rồi mới cất giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Bao..."

"Hả?"

Trần Minh nhướng mày, không vui nói: "Mang bao cao su làm gì, tôi muốn bắn vào tử cung của em."

Hàn Diệc lắc đầu, "Không, không được, Trần Túc nói..."

"Không thể tiêm thuốc tránh thai khi đang cho con bú sữa, muốn làm thì đeo bao cao su đi."

Trần Túc lấy bao cao su từ trong ngăn kéo ném về phía Trần Minh, nhỏ giọng nói: "Thường xuyên mang thai rất có hại cho sức khỏe của em ấy."


Khi Hàn Diệc nghe thấy từ mang thai, toàn thân cậu cứng đờ và đôi mắt đăm đăm nhìn về một hướng vô định. Cậu thận trọng lén nhìn Trần Minh, vì sợ hắn không nhịn được đè cậu xuống làm chuyện đó mà không dùng bao cao su.

Lại mang thai?

Không, chỉ nghĩ về nó thôi cũng đã đủ đau khổ.

Trần Minh cau mày chửi bậy, ngón tay đã bắt đầu đút vào hoa huy*t mơn trớn thịt non ướt át.

"Phiền quá."

Hắn chửi rủa cầm lấy bao cao su nhét vào tay Hàn Diệc, "Đeo cho tôi!"

Hung dữ, rõ ràng hắn là kẻ khởi xướng nhưng lại muốn Hàn Diệc phải phục vụ mình. Cậu cắn môi cúi đầu xé mở lớp bao bì, Trần Minh ưỡn eo ra hiệu cho cậu tự mình lấy dương v*t khổng lồ cứng ngắc ra khỏi quần.

Hàn Diệc đỏ mặt chầm chậm kéo quần của hắn xuống, ngay khi chiếc quần lót vừa được cởi ra thì cái hung khí đáng sợ cũng nảy ra trước mắt cậu.

dương v*t to dài nổi đầy gân xanh trông cực kỳ dữ tợn, một chút tinh dịch đã tràn ra từ quy đầu to lớn, khi được Hàn Diệc đưa ra ngoài nó còn run lên vì phấn khích.

Bộ lông um tùm cùng với cơ bụng nhô ra, vừa thô kệch lại vừa gợi cảm.

Hàn Diệc đỏ mặt lo lắng mím môi, bàn tay run run cầm lấy chiếc bao cao su đeo vào dương v*t của người đàn ông.

Cậu lo lắng đến mức cầm bao ngược, bị Trần Minh cười nhạo mới tức giận đến nỗi suýt nữa đã ném bao vào mặt hắn.

"Ừ, đúng rồi, cầm và kéo xuống từ từ..."

Giọng nói của Trần Minh khàn khàn, kiên nhẫn hướng dẫn thiếu niên ngốc trước mặt, nhìn cậu đỏ cậu đỡ lấy dương v*t của mình rồi run rẩy đeo bao cao su khiến hắn thầm cảm thấy vui sướng lạ kỳ.

Vất vả lắm mới đeo bao cao su xong, Hàn Diệc lại bị eo người đàn ông nhấc bổng lên.

"A…" Cậu hoảng hốt dựa vào vai hắn, cảm giác miệng huyệt bị vật cứng đè lên làm da đầu cậu muốn nổ tung.

Cậu run rẩy nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng sự xâm phạm của hắn nam, lại nghe hắn lẩm bẩm một tiếng rồi buông cậu xuống.

dương v*t của người đàn ông vẫn cương cứng, nhưng hắn nhắm mắt làm ngơ mà đẩy Hàn Diệc lên giường, tách hai chân cậu ra rồi cúi xuống liếm...

"Ưm!"

Hàn Diệc đột nhiên hét lên, mặt đỏ bừng.

"Không, đừng liếm..."

hoa huy*t non nớt bị môi lưỡi ướt át tấn công, hắn mút lấy mép thịt dính nhớp rồi tìm đến âm hộ tròn trịa đang ẩn giấu giữa hai mép thịt, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc khiến cho hoa huy*t run rẩy chảy ra càng nhiều nước dâm hơn.

"A... ừm..."

"Đừng... liếm... ưm..."

Hàn Diệc khẽ vùng vẫy nhưng người đàn ông đè chân cậu lại rồi ra sức liếm mút mạnh hơn.


"Xem cái huyệt dâm của em này, chảy nhiều nước như vậy còn nói không muốn?"

Trần Minh mỉm cười xấu xa duỗi một ngón tay cắm vào hoa huy*t mềm mại, xoay tròn ngoáy ngoáy, cảm giác từng tầng thịt non quấn chặt lấy ngón tay càng làm dương v*t của hắn cương cứng đến mức muốn nổ tung.

Hàn Diệc rên rỉ nhẹ nhàng như một con mèo, âm thanh nức nở vang bên tai Trần Minh như một loại thuốc kích dục mạnh nhất, ngay lập tức đốt cháy sự tỉnh táo của hắn.

Hắn chịu không nổi nữa, nhìn thấy hoa huy*t đỏ hồng mở ra một cái khe hẹp liền đứng thẳng dậy, thừa dịp Hàn Diệc đang mơ màng thở hổn hển thì quy đầu to lớn đã áp sát vào hoa huy*t rồi đâm mạnh về phía trước. Đẩy hông một cái, dương v*t lập tức nhấp lút cán vào hoa huy*t đang mấp máy.

"A... Ưh.."

Hàn Diệc rên rỉ trong đau đớn và tê dại, eo cậu run rẩy dữ dội, và hai chân mềm nhũn khuỵu xuống khi cậu khóc nức nở.

Còn Trần Minh thì thoải mái vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của mình, than thở nói: "Mẹ kiếp, sướng quá!"

Dứt lời hắn không lãng phí thêm một giây nào nữa mà nắm lấy vòng eo mềm mại của Hàn Diệc, mạnh mẽ đâm vào hoa huy*t nóng rực.

Trong một khoảnh khắc, nước dâm ở nơi kết hợp của hai người văng ra tung tóe tạo ra âm thanh nước nhớp nháp.

"Bạch..."

Tiếng da thịt va vào nhau không dứt, khung giường rung lên kẽo kẹt.

Hàn Diệc nắm chặt ga giường, phát ra tiếng khóc thút thít không thể chịu nổi.

"Quá, quá nhanh... Ưm ha..."

"Chậm lại, chậm lại..."

Trần Minh nhìn khuôn mặt khóc lóc đáng thương của cậu, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Hắn đột nhiên hạ thấp người xuống nắm lấy vòng eo thon thả của Hàn Diệc, gắt gao giam cầm cậu trong vòng tay, dương v*t vẫn như cái máy đóng cọc đâm vào rút ra hoa huy*t trơn trượt.

"Á hư…Đừng mà…Ha… Mạnh quá…"

Từng cú thúc mạnh mẽ làm hoa huy*t hoàn toàn mở ra, cậu liều mạng muốn khép hai chân lại nhưng lại luôn vô thức kẹp chặt lấy vòng eo rộng lớn của hắn.

Hàn Diệc bật khóc và nói trong hỗn loạn, "Không, ư... Chẳng phải đã nói... Aa, anh sẽ làm nhẹ..."

"À, tôi hối hận rồi."

Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận lỗi sai của mình, liếm răng rồi mỉm cười dửng dưng.

Hàn Diệc bị hắn ôm chặt trong lòng, chóp mũi tràn ngập mùi hương của nắng hòa lẫn với mùi khói thuốc lá nhàn nhạt, làm cho câu càng thêm mê muội.

Quá hung hãn, ngay cả mùi hương trên người hắn cũng bá đạo đến vậy.

Tiếng khóc của Hàn Diệc đã đánh thức đứa trẻ đang ngủ trong nôi, nó bắt đầu nức nở rồi òa khóc.

Trần Túc bực bội xoa lông mày, "Nhỏ giọng một chút."

Trần Minh bế cậu lên, để Hàn Diệc ngồi trên dương v*t của mình và nhấp một cách dữ dội từ bên dưới.

Hắn thở hổn hển liếm cổ Hàn Diệc, hung ác nói: "Em có nghe thấy không, rên nhỏ thôi, con bị đánh thức rồi kìa."

Hàn Diệc nức nở chịu đựng sự xâm nhập, một dòng tinh dịch nhỏ run rẩy bắn ra trước mặt cậu rồi đổ xuống bụng dưới của Trần Minh, hoa huy*t cũng run rẩy siết chặt dương v*t.

"A..." Hắn nghiến răng vỗ mông Hàn Diệc, "Huyệt dâm chặt quá, muốn tôi *** chết em sao?"

Toàn thân Hàn Diệc run rẩy vì cơn cực khoái ngắn ngủi làm hoa huy*t co rút liên tục, chỉ khi bị Trần Minh nắc mạnh vài cái mới dần dần mềm ra, cả người tựa vào vai hắn yếu ớt khóc.

"Hức…"


Đứa trẻ vẫn đang khóc thảm thiết, Hàn Diệc cố gắng nhìn lên mới thấy Trần Túc đang ôm nó lên, nhưng hiển nhiên tác dụng của việc này lại không quá rõ ràng.

Trần Minh nhấp dương v*t dưới háng, nhướng mày liếc về phía đó suy nghĩ một chút rồi nhếch mép nói.

"Bế đứa nhỏ lại đây."

Trần Túc bình tĩnh liếc hắn một cái, "Đừng làm khổ con."

Trần Minh không nghe mà liên tục thúc giục Trần Túc bế đứa trẻ tới, do đứa trẻ vẫn liên tục khóc lóc làm ồn nên y đành phải cau mày bế nó đến.

Hai cơ thể trần truồng áp sát vào nhau bỗng có một đứa trẻ chen vô khiến Hàn Diệc vừa xấu hổ vừa lo lắng, sau đó cũng òa khóc nức nở.

"Bế đi... Bế đi..."

"Không được, con nhìn thấy em sẽ dừng khóc."

Nói rồi, Trần Minh đưa đứa trẻ vào vòng tay của Hàn Diệc sau đó ôm lấy eo cậu và bắt đầu ** hoa huy*t ướt át.

Cánh tay của Hàn Diệc run bần bật, cậu vừa bế đứa trẻ đang khóc trong tay vừa cảm thấy xấu hổ không tả xiết khi còn bị một người đàn ông ** mạnh bạo, chỉ biết cắn khóe môi kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Hai núm vú tròn trịa hếch lên đung đưa, sữa tích tụ lâu ngày trào ra từ núm vú rồi chảy vào miệng đứa trẻ, nó nhép miệng hai cái sau đó tiếng khóc từ từ biến mất.

"Nhìn xem, con ngừng khóc rồi?"

Trần Minh tự hào nói, phần hông nhấp mạnh đẩy dương v*t vào chỗ sâu nhất, Hàn Diệc phát ra một tiếng thút thít trong khi cơ thể vẫn luôn căng chặt.

Trước khi cậu có thể hoàn hồn khỏi cơn bủn rủn trong cơ thể, lại bất ngờ bị đánh thức bởi cảm giác ẩm ướt và tê dại từ trên ngực.

"Ah…"

Cậu hốt hoảng cụp mắt xuống, chỉ thấy đứa trẻ đã ngừng khó đang thỏa mãn ngậm đầu v* của mình.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi xấu hổ, hoa huy*t run lên làm một dòng nước dâm lại trào ra.

Trần Minh ghé vào lỗ tai cậu hừ một tiếng, "Sao vậy? Bị con của mình mút không chịu nổi?"

Hàn Diệc thút thít lắc đầu, toàn thân trắng nõn ửng hồng trông vô cùng mềm mại. Trần Minh nhoẻn miệng, động tác dưới háng chậm lại rất nhiều, hoa huy*t đã vô cùng trơn trượt nên hắn càng đâm vào rút ra rất dễ dàng.

Nếu trước đó hắn nắc nhanh như một cơn bão tố thì từng cú thúc của người đàn ông bây giờ như một làn sóng dập dìu, từ từ nhấp nhô lên xuống cùng Hàn Diệc và đứa trẻ trong lòng cậu, như thể đang đong đưa trong những con sóng nhẹ nhàng.

hoa huy*t co rút từng cơn rồi nước dâm nhớp nháp cũng tràn ra theo chuyển động của dương v*t, làm phần thân dưới đang kết hợp chặt chẽ của hai người càng lúc càng nhớp nháp.

Động tác ra vào chậm chạp ngược lại càng khiến Hàn Diệc mơ màng hơn, cậu thậm chí còn không biết Trần Minh đã xuất tinh vào lúc nào, lớp ngăn cách mỏng manh của bao cao su đã ngăn cách toàn bộ sức nóng bỏng của dương v*t.

Khi bao cao su bị cởi ra đã chứa đầy ắp tinh dịch đặc sệt, bên ngoài còn nhiễu xuống từng giọt nước dâm khi đạt cực khoái của Hàn Diệc.

Cậu nằm trên giường thở hổn hển, lúc này đứa trẻ đã được bế về nôi.

Đôi mắt đờ đẫn của cậu vô tình nhìn thấy một cọng dây màu đỏ quấn quanh mắt cá chân của Trần Minh. Kỹ thuật chế tác tinh xảo và tỉ mỉ đan những sợi tơ xanh đỏ vào nhau thành từng lớp, ở phần nút thắt còn có một vài cọng tua rua rủ xuống.

Trên ngọn núi nơi cậu lớn lên, đó là tín vật tình yêu của những người yêu nhau, hai sợi tơ quấn lấy nhau cũng đồng nghĩa với việc một khi gặp nhau sẽ ở bên nhau cả đời.

Đó là quê hương của cậu.

Hàn Diệc nhìn nó, một dòng nước mắt nóng hổi đột nhiên chảy ra từ khóe mắt.

Với giọng khàn khàn, cậu nắm lấy tay Trần Minh.

"Anh đã đi đâu thế?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.