Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 25




Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Trần Túc không nói dối cậu, tư cách sinh viên của cậu đã thực sự được khôi phục.

Cậu thẫn thờ ngồi đó, với vô số dấu hôn khiêu gợi trên bờ vai trần.

Trần Túc đặt đứa trẻ vào trong lòng cậu, xoa xoa mái tóc xù của con rồi hôn lên má con: "Bé con đói bụng rồi."

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, dùng đôi mắt to đen láy nhìn cậu chằm chằm, bàn tay nhỏ bé vô thức chạm vào ngực Hàn Diệc.

Hàn Diệc đỏ mặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, liếc nhìn người đàn ông rồi mím môi quay lưng lại, sau đó kéo chăn ra để lộ núm vú căng tròn. Ngay lúc đầu v* vừa lộ ra thì đứa trẻ hưng phấn giãy giụa, ngửi được hương sữa thơm ngát nên con vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn muốn tới gần ngực cậu.

Hàn Diệc nhắm mắt lại cố kiềm nén cảm giác xấu hổ trong lòng, hơi cong lưng xuống để ngực áp sát vào...

đầu v* mẫn cảm lập tức bị cái miệng ẩm ướt háo hức ngậm lấy, cậu nhóc đói cả buổi sáng cuối cùng cũng được ăn bữa cơm đầu tiên.

Hàn Diệc khẽ ậm ừ và siết chặt tay đang bế đứa trẻ.


Tuy cậu đã cho con uống sữa nhiều lần, từ lúc ban đầu hoảng sợ phản kháng cho đến khi trở nên quen thuộc như bây giờ, nhưng mỗi lần bị con ngậm đầu v* vẫn khiến cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.

Đứa trẻ háo hức dùng cái miệng nhỏ nhắn uống sữa nên chỉ trong chốc lát đã no nê, nhưng vì tham lam muốn được Hàn Diệc bế nên dù đã uống no vẫn còn ngậm đầu v* trong miệng, đôi môi mấp máy giả vờ như còn đang uống sữa.

Hai gò má Hàn Diệc đỏ bừng, cậu dùng sức kéo đầu v* vừa đau vừa ngứa vì đang bị đứa trẻ mút chặt ra.

"Đây, con đây…" Cậu vội vàng đưa đứa nhỏ cho Trần Túc đang chờ ở bên cạnh, cúi đầu lén lút mặc lại áo.

Trần Túc vừa bế đứa trẻ vừa nhéo cái mũi nhỏ của con, "Thông minh lắm."

Đứa trẻ bĩu môi bất mãn trong vòng tay y, nhìn về phía Hàn Diệc rồi kêu lên từng tiếng.

"Con không thể bám dính lấy cha nhỏ mọi lúc được."

Trần Túc vỗ về đứa con đang bị nấc, nhỏ giọng thì thầm: "Trước tiên em ấy là bạn đời của hai cha, sau đó mới là cha nhỏ của con, đã hiểu chưa?"

Đứa trẻ đương nhiên không hiểu gì hết mà chỉ biết người đó có mùi hương mà nó yêu thích, vậy mà người này lại ngăn cản con tới gần. Con giãy giụa một hồi còn chưa kịp phản đối đã cảm thấy buồn ngủ sau vài cái vỗ nhẹ của Trần Túc.

Hàn Diệc mặc xong quần áo mới chật vật đi xuống giường, thắt lưng đau nhức mỏi nhừ và cúc huyệt vẫn sưng tấy như còn bị dương v*t thô to xâm nhập, mỗi bước đi đều làm hai chân của cậu run rẩy.

Trần Túc bước tới bế cậu đi thẳng vào phòng tắm.

"Tôi, tôi sẽ tự tắm…" Hàn Diệc hốt hoảng thì thào.

"Cơ thể em mềm nhũn như vậy còn làm gì được?" Trần Túc cười khẽ bên tai cậu, bóp kem đánh răng ra bàn chải điện rồi đút vào miệng trong cậu.

"Ong... Ong..."

Trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có tiếng bàn chải điện rung rung, Hàn Diệc cảm thấy ngại ngùng khi bị Trần Túc nhìn chằm chằm nên vội vàng nói, "Tôi, tôi không sao."

Trần Túc thì thầm vào tai cậu, "Sextoy mà Trần Minh mua cho em vẫn chưa dùng hết phải không? Tối nay thử không?"


Hàn Diệc sửng sốt, trong đầu nhớ lại cây dương v*t giả mà Trần Minh dùng sức nhét vào cúc huyệt của mình lần trước, cậu rùng mình một cái rồi lắc đầu lùi về sau: "Không, không được."

Trần Túc rất thích nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu vì khiến người ta càng muốn bắt nạt cậu hơn, y tiến lên một bước định làm gì đó thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Y dừng lại và nhìn xuống.

Đó là cuộc gọi video từ Trần Minh.

Trần Minh hình như vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc khá bù xù, mắt còn hơi thâm, hắn ngáp một cái rồi uể oải chào hỏi Trần Túc.

Hàn Diệc len lén nhìn sang, đỉnh đầu vừa nhô lên đã lập tức bị ánh mắt sắc bén của Trần Minh nhìn thấy, hắn nhếch miệng cười: "Này bạn học nhỏ, em trốn làm gì?"

Trần Túc ở bên cạnh nói: "Em ấy vừa mới tỉnh."

Điện thoại được đưa đến trước mặt Hàn Diệc, cậu chớp mắt trong khi bối rối nhìn màn hình.

Đó là một ngôi nhà cũ kỹ có những bức tường đã ố vàng. Cậu tò mò không biết Trần Minh đã đi đâu, liệu một người như hắn cũng để bản thân chịu khổ khi sống trong một ngôi nhà đơn sơ thế sao?

Nhưng Trần Minh hiển nhiên không thèm để ý, hắn híp mắt nhìn Hàn Diệc sau đó khẽ nói, trong giọng điệu toát ra sự ghen tuông hiếm thấy, "Uầy, tối hôm qua nhất định đã bị ** rất nhiều."

"Trên cổ của em có quá trời dấu hôn kìa, sợ người khác không biết tối qua em banh hai chân cho người ta **..."


Hàn Diệc hơi sửng sốt rồi đỏ mặt đưa tay lên che cổ, ấp úng không nói nên lời.

Trần Minh mím môi, bực bội vò đầu bứt tóc, "Chết tiệt, thật muốn đi về banh hai chân của em ra **."

Hàn Diệc mím môi trốn sang một bên ngoài phạm vi camera, Trần Minh thấy vậy lại thấp giọng chửi thề.

Trần Túc liếc hắn một cái, nói: "Xong việc mới được về."

Trần Minh đồng tình, đột nhiên có tiếng gõ cửa và một giọng nói khàn khàn mang nặng âm địa phương vang lên.

Trần Minh hướng camera điện thoại sang một bên, mơ hồ trả lời sau đó vội vàng cúp video. Hàn Diệc sững sờ đứng ở nơi đó, chớp chớp mắt trong khi đầu óc trống rỗng.

Gì đây... Hình như cậu nghe thấy một phương ngữ quen thuộc của quê nhà?

Người gõ cửa nói: "Quý khách, đến giờ ăn cơm rồi."

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.