Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 76




Nhưng dù là hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng nghe thì thấy khá hợp lý, dễ dàng đi vào lòng người.

“Giang Tịch, anh cũng sắp bắt đầu chơi trò đuổi bắt tình yêu với em rồi hả?”

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Giang Tịch nhướng mày lên, hỏi: “Trò đuổi bắt tình yêu là sao?”

“Thì đại loại là em là duy nhất đối với anh đó.” Quý Minh Châu khẽ giẫm chân vào vũng nước bên cạnh.

Ở đó phản chiếu bầu trời quang đãng sau cơn mưa, còn hiện lên bóng dáng của hai người.

“Nếu em muốn hiểu như vậy thì cũng được.” Giang Tịch kéo cô về phía mình, “Ở trên đầu vẫn có nước nhỏ xuống, xích sang bên này chút, đừng để bị ướt.”

Dứt lời, ánh mắt của anh như có như không lướt qua ngực cô.

Quý Minh Châu giơ tay che lại theo phản xạ.

Bởi vì bị dính nước, áo của cô lại có chất vải lụa màu trắng, nên chiếc áo dán vào người khiến mọi đường cong lộ ra, bó sát lạ thường.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Nhất là cánh tay trắng mịn như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.

Quý Minh Châu bị Giang Tịch nhìn chăm chú bằng ánh mắt như vậy hồi lâu, cô bèn lên tiếng: “Đừng nhìn chằm chằm em mãi thế.”

Hai người vừa mới kết thúc màn trao đổi không khí dài lê thê, lúc này chỉ cần hơi nói gì đó hoặc ánh mắt lơ đãng nhìn qua, đều có thể khiến đối phương hiểu lầm.

“Có muốn về khách sạn thay đồ không?” Giang Tịch kéo cô qua, vây lại bên cạnh mình.

Quý Minh Châu thuận thế ngả vào lòng anh, cô hít sâu một hơi, trong khoang mũi toàn là mùi hương dễ ngửi trên người Giang Tịch cùng với mùi cỏ non sau khi tạnh mưa.

“Không cần, một lát nữa là khô thôi.” Chỗ dính nước mưa trên quần áo của cô đều là ở mặt bên, diện tích ẩm ướt cũng không nhiều.

“Dùng tay che cho em nhé.”

“Đủ rồi, anh nói bé thôi...” Quý Minh Châu ra hiệu, chỉ tay về phía bên cạnh. Đám người cùng chạy vào đây trú mưa, thậm chí còn hoan hô vào ban nãy, lúc này đều đang nhìn hai người vào.

Cặp tình nhân nhỏ tuổi đứng gần Giang Tịch và Quý Minh Châu, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, xì xào bàn luận với nhau.

“Trời ơi, lãng mạn quá, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi chứ, người đàn ông kia đã mua cho bạn gái nhiều ơi là nhiều bóng bay.”

“Cục cưng, anh cũng mua cho em rồi mà.”

“Nhiều như thế cơ mà, còn hôn nhau một cách lãng mạn như thế.”

“Hôn thì anh cũng cho em được.”

“Nhưng anh có đẹp trai bằng bạn trai người ta không hahahahahaha.”

“Thế nên là vừa nãy em chụp trộm bạn trai người ta hả?!”

“Anh đang nói gì thế, em muốn chụp bóng bay đang bay lên sau khi trời tạnh mưa, đâu muốn chụp phải hai người kia.”

“Thế thì em cũng chụp phải người đàn ông kia rồi!”

“Anh đừng nói nữa, hai người nọ đẹp đôi ghê. Chị gái kia xinh thật đấy, vlogger mà em theo dõi trước đây cũng xinh cực luôn, nhưng chỉ lộ nửa mặt đúng một lần. Quả nhiên gái xinh đều giống nhau.”

“Chính là vlogger tên là P chan gì đó mà em không nhìn thấy một ngày là như cách ba thu đó à?”

“Là Pearl nhé! Cái gì mà p với chả không p, anh thật là đáng đánh!”

Đôi tình nhân đùa giỡn một hồi, sau đó chàng trai nọ nằng nặc muốn mua bóng bay cho bạn gái, hai người nhanh chóng đi khỏi đó.

“Em có vẻ thích thú phết nhỉ?” Ngón tay của Giang Tịch lướt qua gò má của Quý Minh Châu, chậm rãi nói.

“Tất nhiên rồi, em là ai chứ, em là người phụ nữ đứng đầu trong bảng xếp hạng vlog hàng ngày trên Weibo đấy nhé.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Nhờ phúc của anh, em đi Thụy Sĩ một chuyến cũng được tính là nổi tiếng sau một đêm.”

Trước đây danh tiếng của Quý Minh Châu đều dựa vào chất lượng video và trình độ biên tập của mình, tích góp lại từng chút từng chút một để đi lên.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy công việc mình thích làm đã được công nhận, là một chuyện khá tuyệt vời. Vì thế đối với những lời bàn luận về việc cô có nổi tiếng ra khỏi giới vlogger hay chỉ nổi tiếng ở trong giới, Quý Minh Châu đều nhìn lướt qua một lần rồi thôi, hoàn toàn không bận tâm chuyện đó.

Thành thật mà nói, ở mức độ nào đó chiếc vlog Thụy Sĩ mấy trăm nghìn lượt chia sẻ kia của cô bắt nguồn từ câu “Không có cảm giác” của Giang Tịch, cùng với những lời miêu tả của cô giáo Liễu về phong cảnh Thụy Sĩ.

Trong khi nhân khí* đang tăng vọt, cũng không có gì là không chấp nhận được.

*Độ nổi tiếng, danh tiếng và mức độ phổ biến của của người nổi tiếng.

Có điều, cô vẫn làm theo những gì mình thích, tuyệt đối không vội vội vàng vàng làm cho xong video của mình chỉ để duy trì lưu lượng.

Đương nhiên, thời gian ra video của cô có xu hướng lâu hơn, thực ra cũng có một phần nguyên nhân là vì Giang Tịch.

Tục ngữ có câu, ấm no sinh ra h/am muốn*.

*Khi bạn no và ấm, bạn sẽ ham mu/ốn s/ắc dục. Sắc d/ục ở đây nói chung chỉ sự h/am mu/ốn tham lam và buông thả, khiến người ta ham mê và không thể tự thoát ra được (Baidu)

Sau khi Quý Minh Châu và Giang Tịch ở bên nhau, chẳng phải đúng là như thế này sao.

Trong tay cô đang cầm dây buộc quả bóng bay cuối cùng, cô quấn vào ngón tay mà nghịch, “Cơ mà Giang Tịch à, chắc là họ không nhận ra em đâu nhỉ, em chưa từng để lộ mặt bao giờ, dù bọn họ có tò mò thì cũng không thể nào xác nhận đó là em một trăm phần trăm.”

“Ừm, nhưng thực ra cũng khá dễ nhận ra.” Giang Tịch đáp lại.

Anh nói vô cùng nghiêm túc.

Quen biết lâu như vậy, cho dù chỉ là một đoạn tiếng nói hay là một cái bóng chợt lướt qua, dù có làm mờ như thế nào đi chăng nữa, Giang Tịch vẫn có thể nhận ra cô.

“Anh cho rằng người nào cũng là anh sao?” Quý Minh Châu duỗi tay ra véo vào thắt lưng gầy của anh.

“Thời tiết đã đẹp hơn chút rồi, chúng ta đi chơi tiếp chứ?”

Nói đoạn, Quý Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lướt mắt qua tầng mây đen chùng xuống vào buổi chiều, cơn mưa chực đổ xuống trên núi, ánh nắng chỉ có vào mùa hạ lại thong thả chiếu xuống dưới.

Nền đất ẩm ướt khi mưa trút xuống, sau đó lại bị du khách giẫm qua giẫm lại cũng nhanh chóng bốc hơi ráo nước, chỗ ướt chỗ khô.

“Khoan đã.” Giang Tịch giơ tay ngăn Quý Minh Châu đang định đi ra ngoài lại, “Khóe môi của em.”

“Khóe môi em làm sao cơ?” Trong túi đeo của Quý Minh Châu có gương nhỏ, cô tiện đà lấy ra. Còn chưa kịp soi gương xem môi mình làm sao, thì ngón tay thon dài của Giang Tịch đã chạm vào môi cô.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, hơi miết xuống như thể đang lau gì đó.

Trong ánh mắt ngơ ngác không hiểu của Quý Minh Châu, anh từ từ cúi đầu xuống, để mắt mình ngang bằng tầm mắt của cô, đôi mắt ánh lên ý cười, “Vừa nãy hôn em, hôn nhòe son rồi.”

“...”

Quý Minh Châu: “?”

Đến lúc này Quý Minh Châu cũng chẳng để ý đến chuyện gì nữa, cô vội vàng đẩy anh ra, soi vào trong gương.

Hôm nay đi chơi nên cô cố tình chọn thỏi son bóng có màu vừa tươi tắn vừa rực rỡ.

Mà giờ đây, hình ảnh trong gương trong chiếc gương hiện lên rõ ràng, đôi môi cô lem nhem thành một mảng, tựa như một cánh hoa vừa bung nở, mơ hồ nhàn nhạt, vừa nhìn là biết môi cô vừa bị giày vò xong.

Chói mắt lại ghẹo người.

Hơn nữa, ai cũng có thể nhìn ra cô vừa làm chuyện gì.

Nhưng đây vẫn chưa phải điều quan trọng.

Vừa rồi người vây xung quanh nhìn bọn họ rất nhiều, lúc bắt gặp ánh mắt của họ, Quý Minh Châu còn nhoẻn miệng cười.

Thực sự cô đã cho đó là biểu cảm xinh đẹp vô đối thậm chí là hoàn hảo.

Đó chẳng phải là...

Để lộ ra toàn bộ rồi sao!

“... Nếu anh đã nhìn thấy thì sao không nhắc em chứ!” Quý Minh Châu tức hết chỗ nói, trực tiếp đánh vào người anh.

Cô lấy giấy ướt ra chà môi, sau đó lại lấy son ra soi gương dặm lại son. Giang Tịch duỗi tay ra định cầm gương giúp cô, nhưng bị Quý Minh Châu từ chối một cách dứt khoát. 

Cái tên này còn có mặt mũi mà nói giúp cô!!

Anh lùi lại phía sau hai bước, tựa vào cây cột ở mái hiên, khoanh tay lại, cất giọng vô cùng chậm rãi: “Bởi vì như thế này cũng rất đẹp.”

Đây là thành quả anh làm ra, chỉ thuộc về riêng anh.

...

Lúc đi chơi vào buổi chiều, Quý Minh Châu vẫn tỏ ra bực bội bất bình.

Tựa như có cảm ứng, quả bóng bay còn lại cũng bị xì hơi, giống như quả cà dính sương.

Quý Minh Châu đứng trước thùng rác, vừa tức vừa buồn cười. Mà vì chuyện này mà Quý Minh Châu đã ném chuyện son môi trước đó ra sau đầu.

“Làm thế nào đây Giang Tịch, phải vứt quả bóng cuối cùng này đi thật sao?” Số bóng bay mà Giang Tịch mua cho cô, đến lúc này có thể nói là chẳng còn sót lại một quả nào.

Nhưng may là cô đã chụp lại để giữ làm kỷ niệm, nếu không thì đúng là “tan thành mây khói”, muốn tìm cũng chẳng thể tìm thấy nữa.

“Không bay được nữa thì vứt đi thôi.” Giang Tịch nhìn cô, “Với lại đợi đến lúc chơi trò tiếp theo, em sẽ không vì quả bóng bay mà không vào chơi được.”

Sau một hồi dùng dằng, Quý Minh Châu đã vô cùng lưu luyến vứt quả bóng bay cuối cùng đi.

“Mới như vậy mà đã luyến tiếc thế à?” Giang Tịch cùng cô đi chơi, phần đa là vì muốn ở bên cô chứ không liên quan đến điều gì khác.

Cũng giống như bây giờ, tâm trí anh đều đổ dồn vào người mà anh quan tâm này.

Nếu như anh có thể hiểu thấu lòng cô, biết rõ lòng cô sớm hơn. Anh không hy vọng xa vời năm ấy hai người có thể thấu hiểu đối phương. Dù quãng thời gian sau khi về nước, họ có thể biết rõ tâm tư của nhau cũng tốt lắm rồi.

Quý Minh Châu cũng không nghĩ nhiều như Giang Tịch, cô chỉ mải dẫn anh đi đến chỗ bán kem.

“Tất nhiên em không nỡ rồi, đẹp như thế cơ mà, giá cũng chẳng rẻ nữa.” Bóng bay trong khu vui chơi đắt gấp mười mấy lần bên ngoài, hầu hết mọi người mua cho vui vậy.

Lúc này, Quý Minh Châu không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng Giang Tịch.

Cô chỉ biết là, chỗ to chỗ nhỏ ở đây, nơi nào cô cũng muốn cùng Giang Tịch đến đó.

...

Đến chiều, người trong công viên càng nhiều hơn, nhưng vì hai người dùng thẻ ưu đãi nội bộ nên hoàn toàn không phải xếp hàng, bớt được khá nhiều phiền phức.

Lúc Quý Minh Châu kéo Giang Tịch đi chơi, cũng không dùng máy ảnh để ghi lại, chỉ cầm điện thoại quay một số video.

Trong đó có cô, cũng có cả anh.

Những trò chơi quá kích thích mạo hiểm, Quý Minh Châu đều để dành cho ngày mai. Hôm nay, họ chơi các trò chơi cực kỳ nhẹ nhàng như trò xe ô tô đụng, thuyền hải tặc và vòng quay ngựa gỗ.

Hiển nhiên Giang Tịch không muốn chơi mấy trò này, anh chủ động đề nghị giúp cô quay video nhưng đều bị Quý Minh Châu từ chối dứt khoát.

Cuối cùng, Giang thiếu gia gần như là sầm sì mặt mặt, ngồi trên con ngựa gỗ màu hồng trong công viên, lưu lại dấu ấn khó có thể phai mờ.

“Giang Tịch, anh có thấy chuyện ghi lại tất cả những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, thực ra là một chuyện khá hay ho không?”

Đợi đến lúc về già, hồi tưởng lại quá khứ, lật tìm lại cuộc sống trước kia của mình, hẳn là mãn nguyện và hạnh phúc biết bao.

Đối với Quý Minh Châu mà nói, có lẽ cô sẽ cảm thấy thanh xuân còn mãi, cuộc đời xán lạn.

“Đây là mong muốn ban đầu của em khi em chọn công việc quay video ư?”

Hai người vừa ra khỏi phòng triển lãm trực thuộc nơi này, không khí oi nóng thiêu đốt sau buổi trưa xộc lên từ dưới chân. Giang Tịch cầm cây quạt cầm tay mà Quý Minh Châu đặc biệt chuẩn bị, hướng cây quạt thổi vào má cô.

Từ lúc nãy Quý Minh Châu đã bắt đều luôn miệng kêu nóng, hàng lông mày xinh xắn nhíu lại.

“Đúng thế, nếu không thì sao.” Nghe Giang Tịch hỏi thế, Quý Minh Châu đáp lại rồi giải thích: “Ban đầu em chỉ tùy tiện quay chụp, ghi lại các sắc thái âm thanh trong cuộc sống. Về sau trào lưu video ngắn mới nổi lên, em xem được một số video trên mạng thì nghĩ, bản thân em cũng có thể làm được, sau đó là nghiện luôn.”

Cô vừa mua cho mình và Giang Tịch hai cốc nước chanh. Sau khi cắm ống hút vào hút mấy ngụm, cô đưa chiếc cốc khác vừa được mở nắp đến trước mặt Giang Tịch.

Giang Tịch lắc đầu.

Quý Minh Châu cầm cốc lắc lắc với anh, kiên trì mời mọc: “Sao lại không nhận?”

Lúc này Giang Tịch mới duỗi tay ra, nhưng anh cũng chỉ cầm chứ không có ý định uống.

Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Quý Minh Châu, ngón tay sắc nét của anh chỉ vào cốc nước mà Quý Minh Châu vừa uống.

“Sếp Giang, anh thiếu tay thiếu chân sao, còn nằng nặc muốn em mớm cho anh à.” Quý Minh Châu nói với vẻ không vui, nhưng nói thì nói vậy, cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời đưa cốc của mình cho anh.

Giang Tịch cúi đầu xuống, thong thả hút hai ngụm.

Hai người sóng vai đi bên nhau, đã đến giờ này nên họ dứt khoát đi lòng vòng trong công viên.

Giang Tịch vẫn chưa quên chuyện vừa rồi, anh nói một câu không đầu không đuôi: “Hóa ra vì chuyện này em mới đi quay phim.”

“Chẳng phải vữa nãy anh đã hỏi rồi sao?” Quý Minh Châu cảm thấy Giang Tịch vô cùng kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì cô không thể nói được.

“Ừm, anh biết.”

Có những chuyện, Giang Tịch không hề có ý định nói ra.

Trước đây bởi vì có liên quan đến Giang Mặc, Giang Tịch từng hiểu lầm Quý Minh Châu thích quay phim là muốn nối gót theo sau Giang Mặc.

Giang Mặc dốc sức vào sự nghiệp quay phim này, cũng đã gặt hái được thành tích không nhỏ.

Tuy Giang Tịch biết những sở thích của Quý Minh Châu, nhưng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hoài nghi, liệu rằng trong đó có chút gì liên quan đến Giang Mặc hay không.

Hôm nay, anh chỉ muốn xác nhận lại một lần để xác định thêm lần nữa mà thôi.

Kể từ khi gỡ bỏ hiểu lầm ở Thụy Sĩ, Giang Tịch đã biết không phải thế rồi.

...

Hai người không tham gia hoạt động trong công viên vào buổi tối.

Trong vé có ghi là, chương trình tối mai sẽ có hoạt động lửa trại và màn bắn pháo hoa hoành tráng.

So với tối nay, Quý Minh Châu mong đợi vào tối mai hơn.

Vì buổi chiều đã bị dính một trận mưa không lớn cũng chẳng nhỏ, Quý Minh Châu và Giang Tịch quay về phòng, chuẩn bị thu dọn quần áo, giải quyết bữa tối ngay tại phòng, sau đó cũng không ra khỏi cửa nữa.

Phòng ốc ở đây rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ là mặt hồ yên ả.

Để đảm bảo bầu không khí của khách sạn và trạng thái giấc ngủ của du khách, công viên giải trí chính cách nơi này không quá gần. Vào lúc sẩm tối, nhìn qua cửa sổ chỉ loáng thoáng nhìn thấy lâu đài phát sáng.

Ở chuyến đi lần này, hai người không mang nhiều đồ. Tất cả quần áo cùng với các loại đồ đạc của Giang Tịch và Quý Minh Châu đều bỏ trong một chiếc vali.

Về đến khách sạn Quý Minh Châu liền ngồi trên tấm thảm mềm mại, lật tìm cái gì đó, động tác liên tục không ngừng nghỉ.

“Em tìm gì mà tìm lâu thế?”

“Xịt chống nắng, muốn cho anh dùng.” Quý Minh Châu cũng chẳng ngẩng đầu lên, nghe thấy lời của Giang Tịch thì cũng chỉ đáp qua loa.

Hôm nay hai người phơi nắng cả buổi chiều, mưa tạnh nắng gắt, lại đang là mùa hè, mức độ tổn hại của tia cực tím cực kỳ mạnh.

Ban đầu cô đã mang theo một ít xịt chống nắng, có thể có chống lại ánh nắng, nhưng sau khi về đến khách sạn, vẫn phải lần lượt chăm sóc da mới ổn.

Nhưng đồ đạc của cô, ngoài những món đồ cô đắp sắp sẵn thì đều là Giang Tịch giúp cô để vào trong vali.

Bỗng nhiên cô lục tìm như này căn bản không tìm thấy chúng ở đâu, không khỏi có chút lóng ngóng.

“Anh không cần.”

“... Dù da có trắng hơn đi nữa thì cũng không nên hủy hoại như vậy chứ Giang Tịch.” Quý Minh Châu nói xong, xoay người lại nhìn anh.

Cô nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tự dưng lại tấm tắc khen làn da của Giang Tịch.

Trắng trẻo sạch sẽ, sờ vào rất giống men sứ.

Người ta thường nói công tử như ngọc, Giang Tịch của cô còn đẹp hơn công tử mấy phần. Thậm chí, còn đẹp hơn cả mấy cô gái mà Quý Minh Châu quen biết.

“Ngay cả vết đỏ do phơi nắng mà anh cũng không có, chẳng thấy thay đổi tí nào.” Quý Minh Châu ngừng lại rồi nói tiếp: “Đây có phải ví dụ điển hình cho câu nói của trời cho không nhỉ?”

Giang Tịch cong khóe môi, đứng cạnh cô mỉm cười, sau đó anh ngồi xếp bằng cạnh cô, nâng cằm cô lên rồi cắn một cái không nặng không nhẹ lên mặt cô, “Em cũng vậy.”

“Đó là do em bôi kem đó.” Quý Minh Châu né tránh màn thân mật của anh, tiếp tục lục tìm quần áo của mình, “Em đi thay đồ tắm rửa trước đây, anh thì sao?”

Dường như tâm trạng của Giang Tịch cực kỳ tốt, anh chống hai tay ra đằng sau, cả người trông biếng nhác vô cùng, toát ra vẻ thư thả mà bình thường hiếm khi nhìn thấy.

“Sao thế, em muốn mời anh tắm cùng em hả?”

Khi Giang Tịch hơi ngước mắt lên, muốn mình trả lời câu hỏi này, Quý Minh Châu bóp cổ anh, “Em thấy anh vẫn nên nằm mơ thì tốt hơn.”

Nói xong, cô chợt kêu “A” một tiếng, nghe giọng điệu có vẻ khá kinh ngạc.

Giang Tịch nghe thấy tiếng, bèn nhìn về hướng cô đang nhìn.

Ngón tay của Quý Minh Châu khều một món đồ màu đen lên, sau đó như thể nghĩ ra chuyện gì đó, cô lập tức nhét món đồ đen tuyền đó về chỗ cũ nhanh như cắt.

“Món đồ em vừa cầm là gì thế?”

“... Không có gì.”

Cái mà Quý Minh Châu chuẩn bị ban đầu chính là món đồ này, nhưng vì chơi ở bên ngoài lâu quá, nhất thời cô không nhớ ra thứ này.

Vì thế sự kinh ngạc lúc nãy cũng xem là một sự bất ngờ. Bây giờ cô vô cùng hối hận. Món đồ này phải giấu kỹ, nếu bị lộ ra trước kế hoạch thì chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.

“Không có gì?” Giang Tịch chậm rì rì hỏi lại nhưng động tác lại nhanh hơn cô, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo món đồ màu đen ra khỏi đống quần áo.

Chiếc quần kẹp tất da màu đen kèm theo mấy mảnh vải nhỏ, che mà như không che, vừa mềm mại vừa xuyên thấu, mỏng tang.

Vì bị Giang Tịch kéo một cái, món đồ đó cũng bắ/n ra theo, trực tiếp rơi xuống mặt thảm mềm mại.

Nằm chình ình trên đất, giống như dáng vẻ mà nó đã từng có.

“Đây là gì thế?” Đôi mắt đen láy của Giang Tịch nhìn về phía cô, dưới sự soi chiếu của ánh đèn trong phòng, đôi mắt sáng ẩn giấu ngọn lửa âm u, âm thầm nhen nhóm, càng lúc càng bùng lên.

“Có lẽ...” Quý Minh Châu thoáng ngập ngừng, “Anh còn nhớ chiếc quần kẹp tất bị bỏ quên trong phòng chứa đồ không?”

“Nhớ.” Giang Tịch kề lại gần, “Cho nên, em đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi à?”

Sự vui vẻ trong giọng nói của anh bị người ta nắm bắt được một cách dễ dàng.

Quý Minh Châu cũng không ngoại lệ.

Thậm chí cô còn nghe ra chút gì đó như... cười đùa và trêu chọc khi Giang Tịch cảm thấy cô gấp gáp.

Chẳng đợi Quý Minh Châu nghĩ ra lời phản bác thì Giang Tịch đã chậm rãi cất lời: “Nếu Bé heo của anh đã gấp đến độ không thể chờ được nữa như này, thế thì anh nhất định sẽ cố gắp gấp đôi.”

“...”

Quý Minh Châu: “?”

Nói thế mà nghe được sao?

Quý Minh Châu chưa bao giờ cảm thấy Giang Tịch phiền phức giống như lúc này.

Anh không thể vờ như! Không nhìn thấy! Sao!

Cứ nhất thiết phải nói ra những lời như vậy sao!

Sự bất ngờ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa, rốt cuộc con gà quay này có hiểu không vậy?

Quý Minh Châu nhanh tay nhanh mắt lôi lại, cầm đống vải đen kia kia lên, nhanh chóng nhét vào trong vali, dùng đồ đạc khác che đậy kỹ càng lại.

“Anh mới là người không đợi được ý, em trượt tay okay? Dù sao em không dùng nữa!” Quý Minh Châu cố tình nhấn mạnh: “... Anh cứ coi như chưa nhìn thấy đi!”

“Chuyện này không do em quyết định được.” Giang Tịch lập tức lôi quần kẹp tất đen ra, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô, “Em đã nói là sẽ hợp tác với anh mà, em quên rồi à?”

Chiếc bờm gà con kia, anh sẽ không đeo lên đầu miễn phí thế đâu.

Cũng giống như sự bóc lột của nhà tư bản về phương diện nào đó, tuyệt đối không thể không đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Nói như vậy xong, Giang Tịch nhéo một cái vào g/ò b/ồng đảo của cô, “Ngoan, mặc vào cho anh xem.”

...

Mơ mơ hồ hồ, cho đến khi vào trong phòng tắm, Quý Minh Châu mới thoát ra khỏi cái bẫy mỹ nam.

Khi ý thức tỉnh táo trở lại, cô cũng nghĩ tới cảnh tượng mình không vượt qua cửa ải sắc đẹp, gật đầu lia lịa vào ban nãy.

Trong lúc âm thầm ảo não, Quý Minh Châu cũng nghĩ thầm, mặc thì mặc, có gì to tát đâu. Vả lại, vốn dĩ là cô muốn mang đến đây trước mà, sao đến lượt Giang Tịch thì lại trở thành cái mà anh yêu cầu nhỉ?

Quý Minh Châu tắm táp xong, cô xịt chút nước hoa hồng vào cần cổ, sau đó mới đủng đỉnh mặc chiếc quần kẹp tất mỏng manh kia vào.

Hoàn toàn không thể gọi đây là quần áo được. Tóm lại là rốt cuộc ban đầu Liên Đường đã nghĩ cái gì... mà mua quần kẹp tất hở hang như này.

Không nghĩ đến ai khác nữa, lúc này Quý Minh Châu chỉ một lòng tập trung vào cơ thể mình. Người trong gương có nước da trắng nõn căng mịn, vòng eo mềm mại làm nổi bật lên nơi phập phồng no đủ.

Hai màu sắc kinh điển đen và trắng là sắc thái hoàn toàn khác nhau.

Mái tóc đen tuyền khuôn mặt yêu kiều đôi môi đỏ thắm cùng với... nhịp hô hấp mà cô không thể kiểm soát.

Lúc ra bên ngoài, cô còn chưa tìm thấy bóng dáng của Giang Tịch thì đã bị anh ôm chầm từ đằng sau.

“... Giang Tịch?” Lúc này giọng của Quý Minh Châu đã thấp xuống mấy tông so với lúc trước đó.

“Ừm, anh tắm xong rồi, em thì sao?” Anh liế/m m/út vùng gáy của cô, nơi đó là một vùng trống trơn, lộ ra sống lưng gợi cảm.

Đây là anh cố tình hỏi thế đúng không?!

Một tay anh anh lần xuống dưới, một tay giơ lên, quay mặt cô lại rồi tỉ mẩn m/út m/át.

Đêm mùa hạ, màn đêm buông xuống rất muộn. Cho dù đã đến đêm khuya, bầu trời rộng lớn vẫn có màu sắc xanh thẫm như mã não.

Đối diện tấm thảm mềm mại là mặt cửa sổ sát đất. Đôi chân nhỏ nhắn được nâng lên, tiếng va chạm loạt xoạt. Chỉ cần hơi dùng sức là có thể vén mép qu/ần l/ót ra thành một khe hở, căn bản không cần phải cởi ra, cực kỳ thuận tiện.

Giang Tịch bế thốc Quý Minh Châu lên, hai người cùng đi đến ngắm cảnh đêm xa xa ở bên ngoài cửa sổ.

Tòa lâu đài trong công viên giải trí cách đó không xa, được ánh đèn rực rỡ của sân khấu chiếu vào hiện lên những ánh sáng khác nhau, trở nên lộng lẫy tráng lệ.

Quý Minh Châu bị ấn lên cửa sổ sát đất, cũng rơi vào trong cơn cuồng loạn của mùa hè.

Sự huyên náo và ầm ĩ của công viên giải trí vào buổi tối tựa như cũng được ngăn cách ở bên ngoài phòng. Vào khoảnh khắc ánh đèn không ngừng biến đổi, Giang Tịch cũng thay đổi góc độ theo ánh đèn.

“Công viên giải trí vào buổi tối chắc là đẹp lắm đây.” Giang Tịch cúi xuống, nói bên tai Quý Minh Châu, “Em cảm thấy thế nào?”

“Em đã đi xem bao giờ đâu...” Giọng Quý Minh Châu đặc sệt âm mũi, chuyện này bảo cô phải cảm thấy như nào cho được!

Bởi vì không thể chịu đựng nổi, cô cũng chẳng có thời gian để ý đến những chuyện này, chỉ tùy tiện đáp lại anh hết sức qua quýt: “Đẹp lắm đẹp lắm.”

“Vậy so với dáng vẻ hiện tại của em, em thấy cái nào đẹp?” Giang Tịch tiếp tục dẫn dắt từng bước một.

Đèn trong phòng lại được Giang Tịch bật lên vào lúc này, ngay tức khắc ánh đèn sáng rực lên, khiến người ta không có nơi để giấu mình.

“Đều không đẹp!” Quý Minh Châu không thể nhịn nổi được nữa, trở tay cho Giang Tịch ở sau mình một cái bạt tai “rất nặng”.