Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 75




Quý Minh Châu như bị ma nhập, cô ngây ngẩn nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, cho đến khi màn hình tắt đi.

Cô chạm ngón tay vào một cái, sau đó nhanh chóng mở khóa màn hình.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Trước đây cô chưa từng kiểm tra điện thoại của Giang Tịch, nhưng có một lần điện thoại cô đang sạc pin, cô tò mò ngó vào màn hình điện thoại của anh, Giang Tịch cũng không ngăn cô nên cô đã biết được mật mã. Bốn số 8, người lạ sẽ không thể nào đoán ra được.

Lúc đó cô còn cảm khái một nhà tư bản, một quý công tử hàng thật giá thật như Giang Tịch đây mà cũng dựa vào những con số hài âm* “8888” để đặt mật khẩu, Quý Minh Châu còn thảo luận với anh về chủ đề này.

*Những âm tiết tương tự nhau trong tiếng Trung, ví dụ số 8 (Bát - bā) đọc lái đi sẽ thành (Phát - fā) phát trong phát tài.

Chỉ có điều...

Lúc đó Giang Tịch chỉ nhìn chằm chằm vào cô, không giải thích cũng chẳng phản bác, như thể đã ngầm thừa nhận.

Cô lướt tay trên màn hình, trực tiếp nhấn vào Weibo của anh.

Người anh theo dõi chỉ có một người, fan cực ít, ảnh đại diện là ảnh có sẵn.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Điều quan trọng không phải chuyện này, đợi đến khi ánh mắt Quý Minh Châu nhìn vào ID trên đầu trang, cô hoàn toàn đơ người.

Vừa rõ ràng vừa thông suốt.

“bcdef8888”

Quý Minh Châu: “?”

“...”

Ai vậy???

Chuyện gì vậy! Rốt cuộc chuyện này là thế nào!!

Dù Quý Minh Châu có hóa thành khói, xương cốt hóa thành tro, cô cũng sẽ không thể quên được tài khoản này.

Bởi vì những ký tự hỗn loạn này, ảnh đại diện có sẵn cùng với cảm giác đây là tài khoản ảo tỏa ra tứ phía, miệt mài “.” bài dưới phần bình luận của cô.

Quả thực là ấn tượng khắc sâu vào đầu, không thể nào xua tan.

Có lúc tài khoản này còn tranh cãi với fan nhỏ của cô rằng có được gọi danh xưng “vợ” này không.

Lúc ấy Quý Minh Châu chỉ cảm thấy, thủy quân nhà ai mà tận tụy với công việc như vậy.

Cô nào ngờ...

Bao nhiêu chuyện trước đây đan bện vào nhau vào lúc này, rồi lại quay trở lại điểm ban đầu.

Tài khoản này là Giang Tịch!

Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ rất lâu về trước, anh đã bí mật theo dõi Weibo của cô rồi.

Quý Minh Châu nhớ đến những nội dung mà cô đăng, ngoài những tập vlog ra, còn có một vài bài canh gà*, bài đăng oán thán cùng với những bài phê phán trong cuộc sống...

*Canh gà (Chicken soup for soul) là tập hợp những mẩu truyện ngắn có ý nghĩa sâu sắc, truyền cảm hứng...

Nếu Giang Tịch để tâm hơn chút, anh sẽ nhìn ra được.

Quý Minh Châu cắn môi, sau đó tiếp tục nhấn vào trang cá nhân của Giang Tịch để xem.

Thời gian đăng ký Weibo ấy vậy mà suýt soát cô, bài đăng chia sẻ hầu hết là cô.

...

Khi Giang Tịch từ trong bếp đi ra, Quý Minh Châu đang ngồi xếp bằng trên sofa, mặt mũi nghiêm trọng.

Cô hơi nhíu mày lại, như thể đang suy tư điều gì đó.

Anh bước đến trước mặt cô, tiện tay véo má cô một cái.

“Vẻ mặt này là sao thế?”

Trên ngón tay Giang Tịch còn vương nhiệt độ của món ăn trong phòng bếp, đột nhiên véo má cô như vậy khiến Quý Minh Châu hơi đau, cô giơ tay đập bộp vào tay anh.

Cô huơ huơ điện thoại với anh rồi nói: “Cho anh một phút để giải thích.”

“Giải thích chuyện gì?” Giang Tịch nhếch mày lên, tỏ vẻ không hiểu ý cô lắm.

“Weibo.” Quý Minh Châu cọ mũi chân vào đầu gối của anh, “Giang Tịch, em đã nói từ lâu rồi, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện vậy!”

Cái tên hũ nút... bình dầu kín...

Thế mà anh chẳng mảy may nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này.

Chẳng lẽ nếu cô mãi mãi không phát hiện ra thì anh mãi mãi lặng lẽ làm những chuyện này, chẳng cần thấu hiểu, chẳng cần hồi đáp, chẳng cần người ta đáp lại?

Thấy anh không nói câu gì, Quý Minh Châu lại lên tiếng lần nữa: “Hôm nay em vô tình nhìn thấy rồi, anh không chỉ theo dõi em mà còn theo dõi đặc biệt em.”

Quý Minh Châu cọ chân anh một lúc rồi đứng lên sofa, khoác hai tay lên cổ anh, kề gần anh hơn, “Mau, giải thích chút đi chứ!”

Từ sau khi thấy cô nói đến chuyện Weibo, Giang Tịch đã có dáng vẻ câm như hến. Đợi đến khi được cô ôm gần thế này, anh lại đổi sang dáng vẻ không hé răng nửa lời.

Quý Minh Châu nhéo môi anh, cả môi trên lẫn môi dưới hết lần này đến lần khác như đang nhéo môi Sally, nhéo rồi lại thả ra, “Có nói không, anh có nói không!”

“Chẳng có gì hay để nói cả, như em nhìn thấy đấy.”

Chẳng có gì hay để nói...?

Chẳng lẽ là anh không cẩn thận chạm vào, không cẩn thận bấm theo dõi, rồi lại không cẩn thận bấm nút theo dõi đặc biệt sao!

“Em mà không hỏi thì có phải anh mãi mãi không nói đúng không.” Sau khi khẳng định xong, Quý Minh Châu duỗi tay ra vỗ vào má anh, “Hả Giang thiếu gia?”

Thực ra cũng không thể trách Quý Minh Châu lại nghĩ như vậy.

Rất lâu về trước, cái dạo hai người đã xác định quan hệ, cô đã muốn nói cho Giang Tịch biết tài khoản Weibo của mình, để anh theo dõi cô.

Nhưng lúc ấy bị cắt ngang, cô cũng quên mất chuyện này.

Nghĩ kỹ lại, ngày nào Giang Tịch cũng thấy cô ghi hình, chụp này chụp nọ, ấy vậy mà chẳng hỏi cái gì hay tò mò chuyện gì.

Anh chưa từng hỏi cô quay cái gì, quay như thế nào, nội dung cô quay lại sẽ đăng ở đâu.

Hóa ra là vì...

Anh đã biết và theo dõi cô từ lâu rồi.

Nghe thấy Quý Minh Châu hỏi hết câu này đến câu khác, đôi mắt đen láy của Giang Tịch như một vùng biển phẳng lặng, trầm lắng và sâu thẳm, hệt như chính con người anh.

Rất nhiều lúc, anh đều không giỏi biểu đạt, giống như thời điểm hai người bị trưởng bối ép ở chung với nhau trước kia...

Giang Tịch thật sự không biết phải giao lưu với cô như thế nào.

Trong sự hiểu lầm vào hồi cấp ba, anh muốn quan tâm cô một chút, nhưng lại không dám thể hiện ra quá nhiều khiến cô cảm thấy không vui.

Lúc anh không thể nhẫn nhịn được nữa, anh vẫn lặng lẽ làm chuyện gì đó cho cô.

Anh đã quen với điều ấy, không nói ra bất cứ điều gì. Bởi vì như vậy, trái lại cô có thể chấp nhận.

Thời gian trước, khi ở trong Bách Duyệt, Giang Tịch vừa là người cam tâm tình nguyện lại vừa là người bị giày vò.

Sóng ngầm cuộn trào, hai bên tiếp xúc với nhau dưới mặt biển tĩnh lặng.

Tuy Quý Minh Châu vẫn chưa được nghe anh nói hết về những tâm tư này của anh, nhưng cô cũng thấu hiểu được phần nào.

Hai bên tình nguyện, là điều có thể thấu hiểu cảm nhận và cảm xúc của đối phương.

Hơn nữa, chung quy đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ. Giang Tịch và cô, từ lâu đã là mối quan hệ chẳng thể tách rời.

Giống như chiếc bánh kẹp phô mai, dù bẻ đôi ra để ăn thì chúng vẫn kéo dãn thành sợi, quấn quít, không thể phân ly.

Giang Tịch nhìn cô chăm chú một hồi, “Em muốn anh nói điều gì?”

“Nói điều em muốn nghe.” Quý Minh Châu thổi gió vào tai anh.

Anh tì trán vào trán cô, hạ thấp giọng xuống thật trầm: “Nói... anh tơ tưởng em đã lâu ư?”

Quý Minh Châu bật cười, “Ừm, em khá là thích nghe câu này.”

Hai người tựa như đôi chim uyên ương dính vào nhau, một người đứng dưới đất, một người đứng trên sofa.

“Anh tơ tưởng em lâu như vậy, có lúc không kìm lòng được, anh có khó chịu không?”

Khi đó Quý Minh Châu quả quyết dứt khoát đi ra nước ngoài, thời gian ban đầu, anh rất khó chịu.

Nhưng tuổi trẻ sốc nổi chưa chín chắn, ở nước ngoài lâu rồi, cảm giác khó chịu ấy cũng vơi đi không ít.

Thời gian sẽ san phẳng mọi thứ, nhưng chỉ cần có cơ hội một lần nữa thì sẽ rung động một lần nữa.

“Khó chịu chứ.” Giang Tịch trả lời thành thật: “Nhưng em không biết rằng, sự khó chịu ấy luôn mang lại chút gì đó thích thú.”

Tựa như cảm giác khó chịu như bị núi đè, dù chỉ là một khoảnh khắc thích thú hư ảo cũng là chất xúc tác khiến người ta chìm đắm vào trong.

“Hừ, bây giờ anh là ông hoàng của những lời tình tứ rồi.” Mấy ngày trước Quý Minh Châu còn oán thán với Liên Đường, nói Giang Tịch đúng là “Bách khoa toàn thư về những lời gợi tình”. Đúng là nhìn có vẻ lãnh đạm bao nhiêu, đằng sau lại cuồng loạn bấy nhiêu.

Nín nhịn đã lâu rồi bùng nổ một phen, quả thực có phần khiến người ta không thể chống đỡ nổi.

Lúc đó Liên Đường còn tò mò hỏi cô Giang Tịch cuồng loạn thế nào, Quý Minh Châu chỉ ậm ừ nói qua loa cho xong chuyện.

... Cuồng loạn thế nào ư?

Có lúc nổi hứng lên, chiếc hộp nhỏ màu bạc kia có thể được dùng sạch trong một đêm. Nếu hưng phấn hơn chút nữa, sẽ làm rách bao rồi phải đeo lại.

Nghĩ đến đây, chân cô có chút chệnh choạng, thoáng nhũn ra.

May mà cô nhanh chóng trở lại bình thường.

Không biết qua bao lâu, trong phòng khách đột nhiên vang lên giọng điệu nghi hoặc của cô. Rõ ràng Quý Minh Châu vẫn còn vướng mắc ở chủ đè Weibo trước đó.

“Cơ mà Giang Tịch à, ban đầu khi lập Weibo gần như em không thông báo cho ai cả, hơn nữa đó cũng là chuyện xa lắc xa lơ rồi, sao anh lại tìm được em ngay và luôn thế, anh là ra đa sao?”

Về vấn đề này, Giang Tịch không lập tức trả lời ngay, anh chỉ ấn cô xuống giường vào buổi tối, dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân.

Quý Minh Châu chịu đựng từng đợt va chạm càng lúc càng không nương tay của Giang Tịch, gạch nét bút “phẫn nộ” vào trong quyển sổ nhỏ. 

...

Nhưng dù không nói thì cũng tuyệt đối không thể lừa gạt mà qua cửa được.

Đợi đến khi hai người cùng chuẩn bị đi đến công viên giải trí, Quý Minh Châu vẫn còn truy hỏi câu hỏi này, khăng khăng phải có được đáp án.

Khu vui chơi giải trí này là công viên vui chơi giải trí cỡ lớn do Quý Thị đầu tư tại thành phố Ngân vào mấy năm trước, số tiền đầu tư tốn mấy tỷ tệ, quy mô hoành tráng, năm trước mới hoàn công, năm ngoái mới mở cửa chính thức.

Khi công viên giải trí này được xây dựng thành công, nó được đặt tên là Forever Yan. Bởi vì nơi đây hội tụ các loại yếu tố thịnh hành nhất lúc bấy giờ, lại được chia thành những khu vực có chủ đề khác nhau, vì thế đã thu hút được sự quan tâm chú ý của lớp trẻ.

Tuy đây là của nhà làm ra nhưng Quý Minh Châu chưa từng đến nơi này. Trước đây thi thoảng cô cũng biết được thông tin, công viên Forever Yan sẽ lần lượt xây dựng những khu vực chủ đề mới, trong đó có khu vực chủ chốt mang tên “Minh Châu”, nội dung chủ yếu là tương tác giữa cha và con, còn cần một thời gian nữa mới xây dựng xong.

Mối tâm tư tình cảm mà Quý Thiếu Ngôn đã bỏ ra này đúng là đi thẳng vào lòng người. Lúc đó Quý Minh Châu tươi cười nhưng vẫn chưa đến xem. Công viên ở vùng ngoại thành, một mình cô lười chạy ra đó.

Nhưng lần này không giống thế nữa, cô có phiếu ưu đãi dành cho nhân viên nội bộ, kéo Giang Tịch đi cùng cô. Lúc đến đó không phải xếp hàng mà chỉ cần đi thẳng vào khu trò chơi đó là được.

Thời hạn là hai ngày một đêm, hai người sẽ ngủ lại khách sạn trực thuộc ở nơi đây một đêm.

Sau khi lên xe Quý Minh Châu vẫn kiên trì làm phiền Giang Tịch, “Mấy tối trước, đã xin xỏ anh lâu thế rồi mà anh vẫn không nói cho em.”

“Giang Tịch, có phải anh có ý đồ gì không?”

“Lúc đó đang bận, nói với em kiểu gì được?” Đôi tay thon dài của Giang Tịch đặt trên vô lăng, nghiêng mặt qua nhìn cô một cái.

“... Lúc đó anh có bận sao?” Rõ ràng dạo này hầu hết thời gian Giang Tịch đều ở Bách Duyệt mà, lấy đâu ra mà bận.

Quý Minh Châu nói đến đây chợt khựng lại.

Ồ, xem như cô đã hiểu rồi!

Cái bận vào lúc đó, không phải cái bận về nghĩa đen.

Người bị lật qua lật lại, rán đi rán lại như cô, đúng là rất bận.

Thấy Quý Minh Châu không hỏi nữa, anh thấy cũng vòng vo đủ thời gian rồi, cuối cùng Giang Tịch cũng chậm rãi cất lời: “Hồi ấy, tất cả tài khoản mạng xã hội của em anh đều theo dõi. Sau đó em nói ở trên đó là em cũng sẽ lập một tài khoản trên Weibo, nên anh liền theo sang bên đó.”

“...”

“Lẽ nào đây là tên cuồng theo dõi trong truyền thuyết sao?”

“Giang Tịch, anh vẫn luôn dòm ngó em, vậy lúc đầu khi chúng ta vừa sống chung với nhau, anh lại tỏ vẻ xấu xa như vậy.”

“Em cảm thấy đúng thì chính là như vậy.”

Quý Minh Châu liếc xéo anh một cái... anh được lắm...

“Vậy nếu em đăng ảnh chụp chung với anh đẹp trai nào đó, anh sẽ làm thế nào?”

“Nhưng em có chụp đâu.” Giọng của Giang Tịch hiếm khi vui vẻ thế này, “Vì thế giả thiết này không được thành lập, mệnh đề cũng không tồn tại.”

“Thế thì sắp có rồi đó, về sau em làm vlogger, phải cân nhắc hợp tác với một soái ca.” Quý Minh Châu không nhìn nổi dáng vẻ ngạo mạn nhìn thì có vẻ “thong thả ung dung” nhưng thực chất lại là “phách lối ngông nghênh” của anh. Khi anh lộ ra chút mầm mống, cô phải lập tức đàn áp xuống.

“Ồ? Vậy anh phải miễn cưỡng xuất hiện trước ống kính một chút vậy.”

“...”

Cái tên Giang Tịch không biết xấu hổ này!

...

Công viên giải trí tọa lạc ở vùng ngoại ô thành phố Ngân, lái xe bốn mươi phút là đến, cũng khá là gần.

Cất hành lý xong, hai người cũng chẳng xếp hàng, trực tiếp đi qua đường dành cho nhân viên, đi vào công viên.

Du khách đi qua đi lại trong công viên rất nhiều, có lẽ là vì đã sang đầu hè, vạn vật đang trong thời kỳ tràn trề sức sống, mọi người cũng ra ngoài thăm thú thư giãn.

Trong công viên có khá nhiều cặp đôi trẻ và các em nhỏ, vì thế cả đoạn đường thứ họ nhìn thấy hầu hết là những chùm bóng bay lửng lơ trên bầu trời xanh biếc. Vỏ ngoài trong suốt, được ánh nắng rực rỡ chiếu vào, đường viền lấp lánh ánh vàng, cực kỳ đẹp mắt.

“Người đẹp, có muốn mua bóng bay không này, mẫu mã trong công viên cực kỳ đẹp, một trăm đồng một quả.” Trong công viên thỉnh thoảng lại bắt gặp người bán bóng bay, tóm được cặp đôi nổi bật này liền chào hàng.

Quý Minh Châu nhìn quả bóng bay trong suốt căng phồng trong tay người kia, chẳng hiểu sao lại bị thuyết phục, kéo tay Giang Tịch nói: “Anh mua bóng bay cho em đi.”

Giang Tịch bật cười, “Sao em vẫn giống như trước đây thế nhỉ.”

Trước đây nếu nói về trải nghiệm về công viên giải trí, thực ra hai người cũng từng có, nhưng chỉ là không phải chỉ có mỗi hai người.

Đó là hồi học cấp ba, nhà trưởng tổ chức buổi du xuân, một đám người đi cùng nhau.

Lúc đó nơi họ đi là vườn bách thảo tổng hợp gồm ba nơi: công vườn bách thảo, vườn thú và công viên giải trí. Bây giờ khu vui chơi mới xuất hiện nổi lên, gần như chẳng có ai đi đến đó nữa.

Quý Minh Châu dựa vào tiền Quý Thiếu Ngôn cho nên cực kỳ rộng rãi, mua hết bóng bay ở đó rồi tặng cho mỗi nữ sinh trong lớp cô một quả.

Học sinh lớp khác đứng cạnh đó nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa buồn cười.

“Không giống, okay?” Quý Minh Châu ngoảnh lại nhìn anh, “Anh cũng có mua cho em đâu.”

Giang Tịch bình thản đáp lại một tiếng, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng anh lại xoay người lại nói với người bán bóng bay rằng...

“Tôi mua hết chỗ bóng bay này.”

Một số người đến mua bóng bay quanh đó vẫn còn đang xếp hàng, đã bị sốc với tin xấu này.

Cái quái gì vậy trời?

Mua hết...

Cả một đống này sao!

Người bán bóng bay thì trái ngược hẳn, anh ta vui như điên, “Cả một nắm to đấy, nhưng dỗ bạn gái vui vẻ là điều nên làm. Này, đây là mã QR của tôi, sau khi chuyển khoản xong, chỗ bóng bay này sẽ là của hai người tất.”

Thanh toán xong, Quý Minh Châu cầm chùm bóng bay chìm nổi, lơ lửng giữa không trung.

Chen chúc nhau một cách rất đáng yêu.

“Giang Tịch, anh bảo em có thể bay lên tận trời không.” Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn bóng bay lửng lơ trong không trung.

“Bám chắc vào anh thì sẽ không bay đâu.”

Có bạn nhỏ được mẹ dẫn theo, cảm thấy có lẽ bóng bay của mình mất rồi, mếu máo, không nhịn được liền bật khóc nức nở.

Người mẹ đến gần dỗ dành, không biết nói điều gì mà bạn nhỏ nghe thấy liền gật đầu, nhưng giọng nói mắc ở trong cổ họng, không cầm nổi tiếng nấc nghẹn.

Quý Minh Châu bước đến, đưa tay ra trước mặt đứa trẻ, “Đừng khóc nữa bạn nhỏ, tặng em một cái, cầm lấy đi này.”

“A, như vậy sao được.” Người mẹ nhìn thấy thế, vội vàng từ chối, nói là không cần.

“Không sao, thuận tay thôi mà.” Quý Minh Châu lắc lắc sợi dây, đưa đến trước mặt đứa trẻ một lần nữa.

“Vậy con nói cảm ơn chị gái đi.” Người mẹ đẩy đứa trẻ lên đằng trước, bảo bé cầm lấy dây bóng bay, dặn dò cậu bé.

Bạn nhỏ duỗi tay ra rồi nhoẻn miệng cười, cất giọng ngọt lịm: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”

Sau khi tạm biệt bạn nhỏ, Quý Minh Châu đi trên đường, sinh lòng đắc ý, “Bạn nhỏ đáng yêu thật đấy...”

Quan trọng là, bé còn gọi cô là chị gái xinh đẹp nữa!

Giang Tịch nhìn cô một lúc rồi nói: “Em cũng vậy.”

“... Gì mà em cũng vậy chứ?”

Đây là đang gián tiếp khen cô đáng yêu sao?

Sự thật chứng minh...

Quý Minh Châu lại đánh giá thấp Giang Tịch lần nữa rồi.

Anh cầm lấy bàn tay trống của cô, “Em cũng là bạn nhỏ.”

...

Hai người vào công viên lúc gần trưa, sau khi đi xem một vở kịch sân khấu họ liền đi ăn cơm.

Bởi vì trong tay cầm quá nhiều bóng bay, tạm thời không thể chơi được một số trò chơi. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, dù sao ngày mai vẫn còn một ngày để chơi.

Khi họ vào nhà hàng trực thuộc nơi này, người đi ngang qua họ đều nhìn vào họ như được dán keo vào mắt vậy.

Quý Minh Châu buộc hết bóng bay vào cây cột ở trong góc bàn, chúng lửng lơ chạm vào trần nhà, trông cực kỳ hoành tráng.

“Sếp Giang, xem ra sự rộng rãi của anh vào hôm nay rất được lòng mọi người.”

Quý Minh Châu quy những chuyện này về hết cho bóng bay, nhưng không hay biết rằng, vẻ ngoài, thần thái và sự đẹp đôi của hai người mới là yếu tố then chốt thu hút ánh mắt người khác, bóng bay chỉ là một bộ phận nhỏ như dệt hoa trên gấm mà thôi.

“Chiều đi chơi gì đây, có nhiều trò chơi không được mang theo bóng bay bên người.” Quý Minh Châu không nỡ bỏ đi.

Giang Tịch giúp cô xé bao bọc đũa, đưa cho cô và nói: “Em để ở chỗ của nhân viên, về sau quay lại lấy là được.”

“Cơ mà có những trò chơi, cửa vào và cửa ra hoàn toàn không thông nhau.” Quý Minh Châu nhận lấy đũa, “Nhưng mà cũng chẳng sao, chúng ta đi chơi mấy trò đơn giản trước, sau đó đi dạo quanh mấy cửa hàng ở đây một tí.”

Trước đây cô đã từng nhìn thấy những cửa hàng ở đây trong bài review của người hâm mộ, có rất nhiều thú nhồi bông dễ thương.

Cô chuẩn bị chọn một con heo và gà. Nếu đã đến đây rồi thì dứt khoát mua một đống về mới được.

Ăn cơm xong, Quý Minh Châu liền ở lì trong cửa hàng, dù thế nào cũng không chịu ra khỏi đó.

Cô nhìn trúng chiếc bờm hình gà con, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, trông vô cùng ngây thơ, sờ vào hết sức mềm mại.

“Giang Tịch.” Quý Minh Châu quay về phía anh rồi vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh qua chỗ mình.

Ban nãy Giang Tịch cứ đứng mãi ở khu vực chủ đề heo con, nghe cô gọi mình, anh cũng bước qua chỗ cô.

“Anh đeo cái này một lúc đi.”

Quý Minh Châu nháy mắt, lắc lắc chiếc bờm trong tay với anh.

Giang Tịch vô thức ngửa đầu ra phía sau, hỏi lại: “Em chắc chứ?”

“Anh nói thẳng đi, anh có đeo không vậy?”

Giang Tịch ngắm nghía chiếc bờm một hồi, sau đó cúi người xuống, ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp của anh lướt qua: “Đeo thì cũng được thôi, tối nay phải hợp tác với anh.”

Anh rất hiếm khi thẳng thắn như thế này, có lẽ là vì lần trước đã đi công tác mất hai tuần, sau khi về nhà vẫn chưa “đánh chiếm” đủ.

Quý Minh Châu âm thầm ngượng ngùng một hồi rồi lườm anh, “Hợp tác thì hợp tác, em sợ anh chắc, dù sao bây giờ em cũng muốn anh đeo lên.”

Thành thực mà nói, so với yêu cầu này của anh, kể từ khi đặt phòng khách sạn ở đây, Quý Minh Châu cũng đã có chuẩn bị sẵn rồi.

Đợi đến khi anh đội chiếc bờm gà con lên đầu, Quý Minh Châu lập tức cười nghiêng ngả, “Khoan đã, đừng vội cởi xuống! Em muốn chụp làm kỷ niệm!”

Trên khuôn mặt lạnh lùng kia là vẻ mặt vô cảm thường thấy, hoàn toàn tương phản với chiếc bờm gà con vàng chóe đáng yêu trên đầu.

“Giỡn đủ chưa?” Giọng điệu của Giang Tịch có chút bất đắc dĩ.

“Chưa đâu, em còn phải mua nó nữa.” Cô duỗi ngón trỏ ra, lắc lắc trước mặt anh, “Sau này anh mà khiến em không vui là anh phải đeo đấy!”

Vì cả hai đã đặt phòng khách sạn qua đêm ở đây, nên trung tâm mua sắm đã đặt ra một quy định để tạo điều kiện thuận lợi cho khách du lịch.

Chỉ cần thanh toán tiền trong cửa hàng và xuất trình các giấy tờ liên quan, sẽ có người phụ trách gửi đồ mà khách đã mua vào phòng khách sạn tương ứng của họ.

Vì thế, hai người không cần phải cầm trên tay.

Ra khỏi cửa hàng, hai người định đi chèo thuyền, nhưng mới ra ngoài được mấy bước thì trời đã bắt đầu mưa lất phất.

Buổi chiều mùa hạ, thời tiết vô cùng oi bức, những đám mây đen cũng không thể che lấp tia nắng mặt trời.

Trời lúc nắng lúc mưa lất phất một hồi, cơn mưa nặng hạt đổ xuống từng khu vực một.

Khu công viên vừa nãy còn sôi nổi đã trở thành khung cảnh ai nấy đều chạy thật nhanh tìm chỗ trú mưa.

“Qua đây với anh.” Giang Tịch kéo Quý Minh Châu, đưa tay che lên đầu cô, muốn tìm một chỗ trú mưa gần nhất.

Dạo gần đây nhiệt độ tăng lên, hai người đều mặc đồ thoải mái nên không có áo khoác để cởi ra. Dù trong giây lát, nhưng hai người ít nhiều gì cũng đã dính mưa.

Vậy mà vừa mới tìm được chỗ trú mưa, thì cơn mưa này cũng tạnh.

Nơi vừa bị mây đen che phủ lại sáng sủa trở lại.

Vừa tạnh mưa, trong không khí cũng nhuốm mùi bùn đất, là mùi vị trong lành đặc biệt chỉ có trong mùa hạ.

Quý Minh Châu và Giang Tịch trú trong một gian trống của một ngôi nhà thấp, cô lấy lại tinh thần lau nước mưa giúp Giang Tịch.

Vừa rồi anh mải che mưa cho cô, trên người bị dính nước mưa nhiều hơn cô.

“Vẫn ổn chứ?” Sau khi lau người giúp anh xong, Quý Minh Châu bật cười, “Bóng bay mà anh tặng em có lẽ cũng sắp xẹp đi rồi.”

Giang Tịch để mặc cô lau cho mình, cúi đầu nhìn cô.

Cô gái ở trước mặt có mái tóc xoăn xõa tung, vì dính nước mưa nên có vài lọn tóc dính vào má cô.

Áo cô mặc được khoét vai, vừa hay để lộ xương quai xanh và cần cổ đẹp tuyệt.

Cả người cô nổi bật trong thế giới ẩm ướt sau cơn mưa, tựa như một bông hồng nhú ra sau cơn mưa, lộng lẫy không gì sánh bằng.

Giang Tịch cúi xuống, cắn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Khi cô bị đau, hé miệng ra định oán trách anh, anh lập tức len lỏi vào trong.

Cơ thể bị nước mưa thấm vào có chút dính dớp, toát ra cảm giác mát lạnh, nhưng trong trái tim của hai người đang dính chặt vào nhau lại nóng bỏng như thể có ngọn lửa bùng cháy.

Khi nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, tay cô hơi động đậy, sau đó những quả bóng bay kia lần lượt thoát khỏi tay cô, chậm rãi bay lên, bay ra khắp bầu trời.

Xung quanh cũng có người đang tránh mưa giống họ, nhìn đôi nam thanh nữ tú đang ôm hôn thắm thiết trong căn nhà đang nhỏ nước, bóng bay bay xung quanh hay người đầy lãng mạn, sau đó lại bay đi.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ồ lên.

Không biết qua bao lâu, sóng mắt cô mênh mang nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh: “Giang Tịch, như thế này là tại anh hết. Bóng bay của em bay đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi một quả.”

Giang Tịch bật cười khẽ khàng, “Ừm, chỉ có một mình em.”

Cô hỏi một đằng, anh đáp một nẻo. 

__________