Mặt trời đã lên ba con sào, ánh nắng từ bên ngoài ban công chiếu qua cửa sổ hắt vào phòng, rải đầy trên sàn nhà, khiến căn phòng sáng rực lên.
Mà từ sau câu giải thích về “cách đánh thức vào buổi sáng” Giang Tịch vừa nói, tiếng cọt kẹt trên giường và vô số tiếng “nhóp nhép” ướt át hòa lẫn vào với nhau, dần dần nhỏ đi khi nhiệt độ trong phòng tăng lên.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Quý Minh Châu kéo chiếc gối đang kê dưới người ra, kéo chăn đắp lên người, run rẩy nói: “Giang Tịch... em không phục! Vì sao lần nào anh cũng như thế này!”
Mỗi lần trước đây vẫn ổn, anh vừa chu đáo vừa dịu dàng. Nhưng về sau anh thực sự giống y như một con sói ẩn nấp trong bóng tối, mạnh bạo đến lạ.
Nếu không phải trước đây Quý Minh Châu đích thân trải nghiệm, thì cô gần như đã nghi ngờ liệu anh chàng “Giang năm giây” lúc trước, có phải là người mà cô tự bịa đặt vô căn cứ hoặc là cô gặp được ở trong mơ hay không.
Mà có lẽ là vì đã quá lâu không làm, cô y như một con cá rán không ngừng bị lật qua lật lại, rán mặt trước, lật lại mặt sau rán tiếp, lật nghiêng sang... vẫn phải rán tiếp.
Giang Tịch thì sướng rồi thỏa mãn rồi, nhưng cô thì sao!
“Anh làm sao?” Anh chàng họ Giang ăn uống no say xong chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây không được ôm người đẹp vào lòng, quả thực là một niềm tiếc nuối lớn.
“Anh nói xem?” Quý Minh Châu vốn đang nằm quay lưng lại với anh, không muốn nói chuyện với anh. Kết quả Giang Tịch khăng khăng kề lại gần cô, cô dứt khoát xoay người lại, duỗi tay ra véo lấy má anh, “Câu hỏi như này, anh còn muốn em giải đáp cho anh sao? Trong lòng anh... không biết tí gì à?”
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Giang Tịch gạt tóc của cô xuống, tiện đà nắm lấy cổ tay của cô, “Giải đáp cái gì, có phục hay không?”
“Nhưng em cũng hưởng thụ mà.” Giang Tịch chậm rãi nói, vây cô lại một cách dễ dàng, “Nếu là câu hỏi này thì cũng rất dễ giải quyết.”
Ở dưới góc chăn, Quý Minh Châu bị cái gì đó chọc vào.
Một chiêu đoạt mạng.
“...”
“Giang Tịch, có phải anh ra nước ngoài là đổi tính đổi nết không?”
Những biểu hiện tẩm ngẩm tầm ngầm của anh trước kia, khiến Quý Minh Châu cảm khái liệu có phải anh cũng bị những robot thông minh ở công ty anh đồng hóa hay không.
Bây giờ nghĩ lại, không chỉ có thế mà có lẽ còn nghiêm trọng hơn!
“Hửm?” Anh nói bằng giọng mũi, không mặn không nhạt.
“Cái kiểu phát sốt lên á.”
Quý Minh Châu nói như vậy, cũng không biết cố tình hay vô tình, khi nói đến chữ nào đó, cô đã phát âm thành... “tao”*.
*Trong từ phát sốt có từ (烧 - shao) rất dễ phát âm nhầm thành từ (骚- sāo) mang nghĩa lẳng lơ, hạ lưu...
Lần này Giang Tịch cũng không khách sáo nữa, dứt khoát vạch đóa hoa hồng ra, một phát trúng đích, khiến nó nở rộ.
“Được, cứ coi như kiểu em nói đi, vậy bây giờ thì sao?”
Giang Tịch nói đoạn, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống dưới, “Còn không phục không?”
...
Về sau, dĩ nhiên Quý Minh Châu phải dốc cạn sức lực, nịnh nọt cầu xin một hồi mới may mắn thoát nạn.
“Anh về đột ngột thế này đúng là đã phá hỏng kế hoạch của em. Ban đầu em định tối nay đi đón anh, đầu tiên là hù anh một trận sau đó đưa anh đi đón gió tẩy trần.”
Thực ra không chỉ có đi đón anh thôi đâu...
Trong kế hoạch ban đầu của Quý Minh Châu, buổi tối vẫn còn một dự định cực kỳ hay ho khác. Cô chuẩn bị đón Giang Tịch, rồi cho anh một “sự bất ngờ”.
Giang Tịch đã vì cô làm quá nhiều việc rồi, cô cũng muốn dành cho anh sự ấm áp giống như thế.
Sau khi biết anh phải đi công tác, Quý Minh Châu đã dời thời gian về trước ngày Giang Tịch quay về.
Nhưng điều khiến cô trở tay không kịp là Giang Tịch lại về trước hạn.
Lại còn, lãng phí cả buổi sáng.
Vì thế đến trưa, cô bàn bạc với bên kia một chút, khoan chưa bố trí vội.
Còn về việc có thực hiện được hay không thì vẫn phải xem Giang Tịch.
Nghe Quý Minh Châu nói vậy, Giang Tịch lười biếng đáp một tiếng, một cánh tay vắt ngang qua, che mắt lại, “Vậy cứ coi như đã đón gió tẩy trần rồi đi.”
“... Ồ.”
“Nhưng mà Giang Tịch, anh không mệt sao?”
Anh vội lên máy bay quay về, sau đó mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong phòng cô. Đến bây giờ, gần như ở trong trạng thái chưa ngủ lúc nào.
“Ừm, bây giờ anh nghỉ ngơi một lát, có việc gì thì gọi anh dậy.” Nói đoạn, Giang Tịch gối đầu lên gối của cô, nhắm mắt dưỡng thần.
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Tịch thừa nhận mình đã “mệt”.
Không phải chứ, túm lấy cô là làm luôn, ai mà cưỡng lại được?
Quý Minh Châu vận động một trận, chỉ cảm thấy toàn thân lại trở nên khoan khoái.
Chưa nói đến những chuyện khác, giữa hai người bây giờ, cô mới giống một vị khách làng chơi hơn, tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Có lẽ là hiệu quả của việc đã từng tập Yoga, đôi chân bủn rủn trước đó chỉ cần giãn cơ một chút, cả thế giới đều trở nên tươi đẹp rồi.
Giang Tịch thì trái lại, ngủ trên giường cô, dáng người cao lớn chân dài tay dài kia, nhìn có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Cô ghé lại gần anh, chăm chú ngắm anh một hồi. Nhìn sống mũi thẳng tắp của anh, ma quỷ xui khiến thế nào cô lại đưa ngón tay ra để dưới mũi anh.
Kiểm tra hô hấp của anh bình thường, hơi thở ấm áp.
Một giây sau, anh đột nhiên mở mắt ra như có ra đa cảm ứng.
Đôi mắt đen như mực.
Như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.
Anh chậm rãi hỏi: “Sao thế?”
Chẳng sao cả, chỉ là em muốn xem anh có tắt thở, xem xem tên xấu xa này có ngất đi không mà thôi.
Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ nhiều rồi. Cô rút tay lại, cảm thấy đầu óc mình như bị lừa đá vào vậy.
... Lời đến bên miệng lại quay ngược vào trong, bị nuốt trở lại.
Cô đánh trống lảng: “Không sao hết, chỉ ngắm anh vậy thôi, anh ngủ tiếp đi.”
Giang Tịch nhìn trân trân vào cô một hồi rồi lại nhắm mắt chợp mắt.
Một lúc lâu sau, anh thong thả nói: “Yên tâm, tạm thời chưa nghẻo được đâu.”
“Trước mắt vẫn có thể ở bên em lâu thật lâu.”
...
Giang Tịch ngủ một mạch đến tận 3 giờ chiều.
Lúc anh tỉnh dậy, trong phòng Quý Minh Châu chẳng còn ai.
Anh vươn vai rồi đi thẳng ra bên ngoài. Đi qua hành lang đến phòng khách, quả nhiên Quý Minh Châu đang ở đó.
Cô ngồi trên thảm tập Yoga, tivi trong phòng khách đang phát video dạy Yoga.
“Bây giờ em đều tập ở nhà à?”
Giang Tịch đột nhiên xuất hiện khiến động tác của Quý Minh Châu hơi khựng lại, cô chẳng buồn đầu lại, tiếp tục động tác, “Anh dậy rồi à?”
“Ừm, dạo này cô giáo Yoga của em có việc, em không muốn bỏ phí nên dứt khoát ở nhà duy trì luyện tập giữ trạng thái.”
Mãi một lúc lâu mà Giang Tịch vẫn không nói gì, hoàn toàn không có ý định đáp lời cô.
Quý Minh Châu cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường, cô lập tức xoay người lại nhìn anh, “Anh sao thế?”
Đôi chân dài của Giang Tịch tùy ý đặt trên đất, ngón trỏ đặt trên cằm, như thể đang trầm tư gì đó.
“Chỉ là anh đang nghĩ, có nên làm cho em một phòng Yoga riêng biệt không?”
Cả một phòng, riêng biệt?
“... Có phải ngày nào em cũng tập đâu.” Quý Minh Châu không để chuyện này vào trong lòng, “Anh đã hoàn toàn bỏ lỡ giờ cơm trưa rồi, em đã nấu chút đồ ăn cho anh, anh cho vào lò vi sóng hâm nóng lại nhé.”
Buổi trưa cô lóng ngóng một hồi, nấu món xào đơn giản xong, cô định gọi Giang Tịch dậy nhưng thấy anh bôn ba cả quãng đường, cuối cùng lại ngủ say như thế này. Quý Minh Châu cũng từ bỏ ý định gọi anh dậy ăn cơm.
Giang Tịch nhếch mày lên hỏi: “Em nấu ư?”
“Thích thì ăn không thích thì thôi.”
Trên bàn ăn, Giang Tịch vẫn nhắc đến vấn đề phòng Yoga ban nãy, “Trong nhà có nhiều phòng, em chọn bừa một phòng cũng được mà.”
Nhìn bên ngoài thì thấy anh chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng thực ra lại kiên nhẫn thuyết phục cô, cuối cùng Quý Minh Châu cũng hào hứng lên, “Vậy cũng được, anh làm giúp em chứ?”
“Em muốn căn phòng có ba mặt gương xung quanh từ trần xuống sàn nhà, cửa kính mờ, còn có một mặt tường được sơn.” Quý Minh Châu chống hai tay lên mặt, đưa ra yêu cầu không chút khách sáo: “Còn phải có sợi dây treo để em tập treo ngược nữa!”
“Được.” Giang Tịch ngước mắt nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý, “Cứ giao cho anh.”
...
Đợi đến khi ăn cơm xong, thời gian của ngày hôm nay cũng đã tiêu tốn gần hết.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, Quý Minh Châu muốn đi ra ngoài dạo phố một lát.
Chưa nói đến những chuyện khác, từ khi hai người yêu nhau đến giờ, nơi mà họ ở nhiều nhất là ở trong nhà. Những địa điểm có dính dáng đến chuyện hẹn hò, hầu hết là nhà hàng.
Lần duy nhất hai người chính thức ra ngoài chơi vẫn là lúc họ đi đến suối nước nóng kia.
Sau khi tính kỹ lại, những buổi hò hẹn đi chơi chính thức giữa hai người, quả thực là đã ít lại càng ít hơn.
Chẳng qua, bất luận là cuộc du ngoạn như thế nào, thứ mà những người yêu nhau coi trọng vẫn là cảm giác kề cận với người kia. Còn đi những đâu thì cũng chưa chắc chắn, có thể đi chơi được là tốt rồi.
Lần này Giang Tịch đi công tác, thực ra là đi bàn một dự án hợp tác lớn với phía nước ngoài. Việc Giang Thị đầu tư và tung ra thị trường robot thông minh quy mô lớn, ngay khi vừa được tung ra thị trường, phản hồi khá tốt. Tuy nhiên, do hạn chế về giá nên không có nhiều đơn đặt hàng lớn dài hạn.
Hầu hết những người mua hàng là một số hộ gia đình trí thức cổ cồn trắng. Đôi khi có đơn đặt hàng từ các doanh nghiệp cho các dịch vụ dây chuyền lắp ráp của riêng họ.
Đơn hàng từ nước ngoài lần này là một đơn hàng cực kỳ quan trọng trong giai đoạn này, có thể hoàn vốn đồng thời cung ứng trong thời gian dài. Trong tương lai lâu dài, các nhà máy trong nước có thể công ăn việc làm, không đến nỗi ở trong trạng thái nhàn rỗi.
Mà sau khi trở về từ chuyến công tác này, thời gian tiếp theo của Giang Tịch sẽ không quá bận rộn nữa.
Anh quyết định dành nhiều thời gian ở bên Quý Minh Châu hơn, sau đó nhân lúc rảnh rỗi, cũng tranh thủ thời gian giải quyết một số công việc.
Sau khi biết cô muốn ra ngoài, trong đầu Giang Tịch lướt qua mấy địa điểm, cuối cùng ánh mắt anh phóng ra bên ngoài.
Buổi chiều mùa hạ, không khí nóng bức tựa như có thể xuyên qua ô cửa kính. Ánh nắng chói chang chiếu vào trong nhà, cho dù đã kéo cửa sổ chớp xuống thì vẫn không thể ngăn chúng lọt qua khe cửa chiếu vào phòng.
“Giờ này mà em còn muốn ra ngoài sao?”
Quý Minh Châu theo ánh mắt của Giang Tịch, nhìn trân trân ra bên ngoài, “Em không muốn đâu, nhìn có vẻ rất là nóng.”
Trông thấy vậy, Quý Minh Châu lại nhớ đến kế hoạch mà cô suýt từ bỏ trước đó. Trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng: “Giang Tịch, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay chúng ta đến quán bar chơi đi.”
... Quán bar?
“Là kiểu cùng nhau đi, cùng nhau uống rượu ấy.” Quý Minh Châu nhấn mạnh vào hai chữ “cùng nhau”, cuối cùng cô lại chêm thêm một câu: “Em cũng rủ cánh Liên Đường và Tiêu Dịch rồi, còn Trình Sí thì khỏi đi, cậu ấy bận quay phim, vốn không ở thành phố Ngân.”
“Được.” Giang Tịch nhìn dáng vẻ mong chờ của Quý Minh Châu, cuối cùng anh cũng đồng ý, “Vậy tối đi nhé.”
Nhưng đồng ý thì đồng ý, biểu hiện kế tiếp của Quý Minh Châu thực sự khiến người ta chẳng hiểu mô tê gì.
Ban đầu người hào hứng yêu cầu là cô, nhưng sau khi nhận được sự đồng ý xong, người mải mê cắm mặt vào trong điện thoại cũng là cô.
Dáng vẻ bí hiểm, có phần chột dạ.
Giang Tịch chợt nhớ đến lúc anh còn chưa đi công tác, Quý Minh Châu cũng có dáng vẻ quá mức chăm chú đến nỗi chẳng để ý đến anh mấy giống như bây giờ.
Nếu là đang biên tập video mà chỉ dùng điện thoại thì cũng không thực tế, cũng không giống lắm.
Mà nếu nói là chuyện công việc... quyền hành lớn của Quý Thị vẫn chưa được trao vào trong tay cô. Con người Quý Minh Châu cũng không phải củi mục, năng lực cực kỳ mạnh, công việc mà cô có thể xử lý xong thì cô sẽ dốc hết khả năng để xử lý xong ở công ty. Vì thế nhìn tình hình này, không giống như đang thảo luận chuyện công việc.
Nếu nói phụ nữ có giác quan thứ sáu thì đàn ông cũng có cảm giác tương tự như vậy.
Bây giờ, cảm giác đó lại xuất hiện.
Nhân lúc cô không chú ý, Giang Tịch đứng dậy đi đến trước mặt cô hỏi: “Đang làm gì mà tập trung thế?”
Động tác của Quý Minh Châu chợt khựng lại, nhưng sau đó trở lại bình thường, cô đáp lại lời của Giang Tịch: “Thật á, em tập trung ư? Anh cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
Cô nhìn anh, đột nhiên bật cười, “Đối với một số chuyện, dĩ nhiên em rất là tập trung rồi!”
Giang Tịch chẳng mảy may phản ứng với màn đánh trống lảng của Quý Minh Châu, “Em nói xem, em đang tập trung vào chuyện gì?”
“Chuyện này... tạm thời phải giữ bí mật...” Quý Minh Châu cười tủm tỉm. Dù gì tối nay anh sẽ biết thôi. Cái tạm thời này quả thực rất là ngắn luôn.
Tuy biết đây có thể không phải chuyện gì lớn lao nhưng Giang Tịch vẫn thấy buồn bực bức bối trong lòng, còn có cả ý định giận dỗi với chính mình.
Trước đây anh đã quen, đã che giấu lâu nên ngược lại vẫn có thể nhẫn nhịn được, cảm thấy cứ tiếp tục chờ đợi như này cũng hay. Nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn khác với trước đây, thứ mà anh muốn có cũng nhiều hơn rồi.
Sự buồn phiền dâng lên một cách khó hiểu này, đã lên đến đỉnh điểm trước khi họ ra khỏi nhà. Anh không tỏ vẻ gì, dáng vẻ vẫn lạnh lùng thờ ơ, nhưng khi nhìn thấy Quý Minh Châu trang điểm cầu kỳ, anh vẫn ấn cô lên cửa, hôn sạch từ trong ra ngoài.
“Tên khốn nhà anh, son môi em vừa thoa đều trôi sạch rồi!” Lớp son đỏ trên môi cô gái đã nhòe nhoẹt, thấp thoáng ánh nước.
Giang Tịch hừ một tiếng, chỉ làm như vậy mới cảm thấy khá hơn chút.
Lúc đi đến quán bar, chú Lâm đưa hai người đến đó.
Nhìn thấy Giang Tịch và Quý Minh Châu lên xe, ánh mắt ông mang theo sự trêu chọc, bật cười hai tiếng.
Trước đó Giang Tịch đã bảo ông đến đây đợi họ, chú Lâm chưa từng thấy Giang Tịch đến muộn bao giờ.
Ông thường xuyên đưa đón Giang Tịch nên hiểu thói quen của Giang Tịch.
Nhưng hôm nay... đã muộn mất mười mấy hai mươi phút...
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Chưa nói đến... Quý Minh Châu còn đi phía sau Giang Tịch.
Sau đó ông lại liên tưởng đến những lời mà phu nhân nói lúc trước, ánh mắt chú Lâm hiện lên vẻ trêu ghẹo.
Sau khi chào chú Lâm, Quý Minh Châu trở tay véo Giang Tịch một cái.
Giang Tịch tiện đà kéo cái tay đang giãy loạn của cô qua, đặt lên môi khẽ hôn một cái.
“Em cảm thấy ở trước mặt chú Lâm, chúng ta hoàn toàn không thể tẩy trắng rồi.” Quý Minh Châu ghé qua, khẽ thì thầm vào tai anh.
“Vốn dĩ chúng ta đã không trong sạch rồi.” Đôi mắt Giang Tịch ngậm cười, “Em muốn trong sạch với ai?”
“Nếu anh còn tiếp tục như thế này thì em sẽ trong sạch cho anh xem.”
Kiểu uy hiếp như này hoàn toàn không có tác dụng.
Giang Tịch chỉ tùy ý đáp lại một tiếng, căn bản là nghe tai này qua tai kia, không nghe lọt tai.
Chẳng bao lâu sau xe đã đến Kim Đỉnh.
“Chú Lâm, đến tối chúng cháu tự lái xe về, chú không cần đợi bọn cháu đâu.”
“Được thưa thiếu gia.” Chú lâm quay lại nhìn hai người, “Có việc gì cứ gọi điện cho chú nhé.”
Sau khi tạm biệt chú Lâm, Quý Minh Châu nắm tay Giang Tịch đi một mạch lên trên sân thượng. Ở trên đó cùng có phòng, nhưng chỉ là căn phòng được lợp kính. Vào mùa hè khá thoáng đãng, có gió lùa vào bên trong phòng, vừa khoan khoái vừa dễ chịu.
Lúc họ đến, căn phòng này vẫn chưa có người.
Nhưng rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị đâu vào đấy, nhìn có vẻ đã được chuẩn bị từ sớm.
Giang Tịch không thích đến những nơi thế này, lần anh gọi Tiêu Dịch đến là ở trong phòng bao.
Lần này ở trên sân thượng...
Giang Tịch nhìn sang Quý Minh Châu.
Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của anh, Quý Minh Châu cười tủm tỉm nói: “Em và Liên Đường đã đặt trước chỗ này. Vào mùa hè, lên sân thượng ngắm trời đêm đẹp lắm luôn.”
Cô vừa dứt lời, Liên Đường cũng từ một bên nhảy ra, “Chào sếp Giang nha! Chào bảo bối nhỏ của sếp Giang nha!”
Giang Tịch nghe thấy cách xưng hô này, thản nhiên đáp lại một tiếng.
Sau khi Quý Minh Châu nghe thấy, cô buông Giang Tịch ra rồi trực tiếp xông đến bóp cổ Liên Đường, “Liên Tiểu Đường, cậu cố ý có phải không, cái kiểu xưng hô này mà cậu nói thẳng ra như thế hả?! Quý Minh Châu chụy đây không có tên họ sao???”
Liên Đường giãy giụa một hồi, “Hahahaha vậy cậu phải trách bác gái Lâm á, nghe bác ấy nói như thế, tớ cảm thấy hai người gắn bó keo sơn không tách khỏi nhau lúc nào, bảo bối qua bảo bối lại.”
“Chờ đã...” Liên Đường nói đến đây, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Chẳng phải cậu tự xưng là bảo bối nhỏ của sếp Giang sao?”
Vừa rồi cô ấy hoàn toàn bị Quý Minh Châu dắt mũi rồi!
Ban đầu sau khi bị Lâm Man Hề bắt quả tang xong, Liên Đường cũng đến “oanh tạc” cô.
Quý Minh Châu bị quấy rầy đã lâu, trong một phút bùng nổ, cô đã trực tiếp quăng ra những đoạn tin nhắn thoại kiêu ngạo “được phát ngôn bừa bãi” như: Làm sao, đúng á, tớ chính là bảo bối nhỏ của Giang Tịch! Anh ấy yêu tớ không lối thoát, không thể dứt ra được! Trời sinh một cặp, heo và gà – xứng đôi nhất thế giới =)).
Trong lúc nói chuyện thầm kín với nhau, cô đã từng tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Chứ cô nào có nghĩ tới chuyện bị Liên Đường trực tiếp đem ra bên ngoài như này.
Như này bảo mặt mũi của cô! Để đâu! Cho được!!!
Quý Minh Châu nhét cho Liên Đường đầy một mồm bỏng ngô, nở nụ cười giả trân: “Ăn nhiều chút nhé, haha, ăn cũng không chặn được cái miệng của cậu nhỉ...”
Liên Đường nhai rộp rộp, chẳng cảm thấy đây là chuyện gì to tát, cô ấy quăng ra một câu: “Anh Tiêu Dịch cũng đến rồi, dẫn người theo, tớ xuống đón đây.”
Nói đoạn, cô ấy quay về phía Quý Minh Châu đánh mắt ra hiệu.
Đã đến lúc vào việc chính rồi, Quý Minh Châu âm thầm gật đầu một cái.
Đương nhiên Giang Tịch cũng không bỏ qua động tác nhỏ giữa Quý Minh Châu và Liên Đường. Nhưng anh chỉ cảm thấy hai người này vẫn còn thảo luận chủ đề trước khi xảy ra màn chí chóe ban nãy.
Liên Đường vừa đi khỏi, Giang Tịch liền sán lại gần cô, “Hóa ra ở sau lưng em lại tự xưng như vậy à.”
Giọng điệu của anh đầy chắc chắn, mang theo chút trêu chọc sau khi đã vững tin điều này.
“...”
Quý Minh Châu quyết định giữ im lặng.
“Ở nơi công cộng, anh đừng có đứng quá gần em.”Quý Minh Châu duỗi những ngón tay nhỏ nhắn ra, chỉ mấy cái vào áo anh.
“Sao lại không được đứng quá gần em?” Giang Tịch đủng đỉnh hỏi lại cô: “Em nói đi, bảo bối nhỏ của sếp Giang?”
Sau khi đùa giỡn Bé heo nhỏ một lúc, tâm trạng của Giang Tịch tốt lên trông thấy.
Nhưng đợi đến khi Liên Đường và Tiêu Dịch xuất hiện, anh hoàn toàn không thể cười nổi nữa.
Người đi đằng sau Tiêu Dịch, là Ngô Dạng.
Thực ra không chỉ có mỗi Ngô Dạng mà vẫn còn mấy người thanh niên khác nữa.
Lúc này, trông thấy ánh mắt đánh giá của Giang Tịch, cánh Tiêu Dịch cũng chẳng nhìn anh, họ xách đồ đi ra đằng sau sân khấu.
Đúng là một chuyện hiếm có.
Lúc này Giang Tịch mới nhìn thấy, hóa ra ở gần căn phòng kính có một bục nhỏ, bên trên treo một tấm màn sa tanh màu đen.
“Sao cậu ta cũng đến đây?” Giang Tịch nhớ đến câu hỏi của Quý Minh Châu trước đây, nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô.
Trước đây, Ngô Dạng từng xuất hiện trong vòng bạn bè của Quý Minh Châu.
“Giang Tịch, không giấu anh nữa, em muốn anh tận mắt xem!” Lúc nói câu này, Quý Minh Châu vỗ vỗ tay, đám người kia lập tức biến mất ở ngưỡng cửa như bầy ong vỡ tổ.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn.
“Em đã muốn làm như thế này từ lâu rồi rồi, nhưng thực ra ban đầu chỉ có hai chúng ta thôi.” Theo kế hoạch, Quý Minh Châu đến sân bay đón anh xong, cô sẽ đưa anh đến thẳng chỗ này.
Nhưng... bởi vì các kiểu nguyên nhân không thể miêu tả.
Cô đã lùi lịch lại.
“Hôm nay mới sáng sớm anh đã về rồi, kế hoạch hơi rối loạn, nhưng không sao, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu.” Quý Minh Châu nói tiếp.
Từ lúc chiều khi cô quyết định vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, việc bố trí mới được tiếp diễn.
Nhưng lúc đó cánh Ngô Dạng không có thời gian, vì thế mới có một màn vừa rồi.
Nhưng suy cho cùng cuộc sống không phải một điều diễn ra theo khuôn phép, giống như một ngày gần như kịch tính vào hôm nay.
Nhưng may sao, cô vẫn chuẩn bị kịp.
“Bây giờ chúng ta cũng giống như ngày hôm nay, có thể không bày mưu tính kế, có thể khác thường, cho nên tiếp theo đây, anh phải nhìn em cho kỹ, chỉ nhìn mỗi mình em!”
Quý Minh Châu bá đạo tuyên thệ, cũng không để ý đến chuyện đáng lý ngay từ ban đầu phải che giấu sự bất ngờ cẩn thận mới phải.
Sau khi đám ngươi ban nãy đi khỏi, trong lòng Giang Tịch đã có một số cảm giác mơ hồ.
Mà những lời Quý Minh Châu thì thầm vào tai anh, gần như đã bám chặt vào trái tim anh.
Cảm giác nhức nhối, chua xót ấy giống như cảm giác ngâm trong rượu mơ chua chát, khiến người ta chìm đắm ở trong đó. Dù chỉ được tận hưởng một lần thì vẫn khiến người ta đắm say.
Đây là một buổi thịnh yến hoành tráng trong lòng của những người yêu nhau, sau khi hai bên thấu hiểu lòng nhau.
Quý Minh Châu tự vén rèm ra, thiết bị nhạc cụ quây xung quanh, chỉ có cô ngồi ở chiếc ghế chính giữa, bật micro lên.
Sau đó cô gái cầm cây guitar bên cạnh lên, cổ tay mảnh khảnh vòng qua dây đàn.
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ngồi trên sofa dưới bục sân khấu.
Khuôn mặt Giang Tịch ẩn hiện trong tranh tối tranh sáng, chốc chốc lại nhìn về phía cô.
“Giang Tịch, tặng cho anh một món quà nhỏ. Có thể đây cũng không được coi là chuyện gây bất ngờ quá nhiều, nhưng em muốn nói là, lâu lắm em không động vào mấy thứ này rồi, cho nên còn phải tập luyện khá lâu.”
Nói xong, cô gảy dây đàn.
Cùng với tiếng đàn nhẹ nhàng cất lên, Quý Minh Châu cũng chậm rãi cất tiếng hát.
Khung cảnh này rất giống trước đây.
Hồi học cấp ba, cứ đến thứ sáu mỗi tuần đều sẽ có buổi biểu diễn của ban nhạc của Quý Minh Châu. Rất nhiều người nhận được tin tức, dù có giật vé cũng phải đi xem. Quý Minh Châu cũng đứng ở giữa sân khấu, cất tiếng hát êm ái như lúc này.
Dù phong cách khác nhau, nhưng cô gái chói sáng, là trung tâm của mọi ánh mắt, đều là cô.
Lúc ấy, có rất nhiều nam sinh nghe cô hát.
Lúc này, cô chỉ hát cho mình anh.
Bài hát mà Quý Minh Châu chọn là bài tình ca nước Pháp: “Je pense à toi”
Cô biết, Giang Tịch có thể nghe hiểu – “Khi em nghĩ về anh”.
Khi cô nghĩ về anh, chính là như thế này.
Dù có ra sao cũng không thể chìm vào sự bình yên, những dấu vết chẳng thể nào xóa nhòa. Là sự dịu dàng ấm áp, là số phận an bài, là ước muốn của trái tim cô, là nơi mà trái tim và cơ thể cô hướng về.
Nốt nhạc đã dứt, Quý Minh Châu cũng hát xong.
Cô vui vẻ ca hát mà chẳng hay biết, người đàn ông trẻ tuổi bên dưới, tim đập loạn nhịp, khóe mắt ẩm ướt một cách khó hiểu.
Quý Minh Châu thành thục buông cây đàn xuống, sau đó chậm rãi bước xuống bậc thang, vòng qua ngồi lên đùi anh.
Ngay từ ban nãy Giang Tịch đã có dáng vẻ kiệm lời kín đáo, chẳng nói chẳng rằng, nhưng tất nhiên ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người cô.
Quý Minh Châu tươi cười nhìn anh, cúi xuống thổi vào tai anh như đang chòng ghẹo, “Sếp Giang, anh thích bảo bối nhỏ như thế này không?”
Giang Tịch ôm lại cô chẳng chút kiềm chế, anh vùi mặt vào cần cổ cô, chẳng ngẩng đầu lên, giọng anh rất khẽ: “Rất thích.”