Cùng với màn “tuyên truyền năng nổ” ở phương diện nào đó của Lâm Man Hề, không chỉ có người biết chuyện ở trong giới thảo luận sôi nổi, mà những trưởng bối ở trong nhóm chat cũng rôm rả vô cùng.
Có thời gian là lại tag tên hai người. Lúc thảo luận chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tag tên hai người vào. Nhìn thấy một vài người bạn chia sẻ bài đăng có liên quan đến vấn đề tình cảm hôn nhân trong vòng bạn bè, lại tag tên hai người.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Tất nhiên là Lâm Man Hề đã lược bỏ những phần không thể miêu tả kia đi, tiếp thu những tinh hoa tốt đẹp, loại bỏ những điều độc hại. Nói tóm lại là khiến những người xung quanh đều vô cùng tò mò về chuyện của Giang Tịch và Quý Minh Châu, ngay cả thím Lý và chú Lâm cũng hỏi thăm hai người.
Diễn đàn cá nhân của Giang Thị cũng nghe được phong thanh, người trên đó lên bài nhiệt tình, số người theo dõi bài đăng có thể lấp kín mười mấy tầng lầu.
Quý Minh Châu sống trong âm thanh thông báo oanh tạc liên tục như pháo rang của Tiêu Dịch và Liên Đường, mấy ngày liền không có giây phút thanh tịnh nào.
Nhưng sẽ luôn có một người ngoại lệ, đó chính là Quý Thiếu Ngôn.
Mấy ngày rồi, cuộc hội thoại của cô và Quý Thiếu Ngôn chỉ có lác đác mấy câu.
Khác với trước đây là, trước đây không ba thì cũng cách năm ngày ông sẽ hỏi han mấy câu, hoặc là hỏi thăm dạo này thế nào, hoặc là hỏi cô và Giang Tịch ở bên nhau ra sao, hoặc là sau khi biết được tình trạng của cô dạo gần đây từ chỗ bác sĩ gia đình, dặn dò cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Tình trạng như hiện tại thật sự rất hiếm có. Nhưng vì cùng làm việc trong Quý Thị, cô cũng có thể tìm hiểu một số tình hình thông qua phía trợ lý.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Lời giải thích của trợ lý là... dạo này Quý Thiếu Ngôn rất bận.
Quý Minh Châu nghĩ bụng, tình trạng của ông bố nhà mình bây giờ không giống trước đây, cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào. Hay là... vì trước đây cô hơi lạnh nhạt với ông?
Nhìn chung trong thời gian này, rõ ràng là cô và Giang Tịch có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Mà chính bởi vì họ còn trẻ, hai bên lại hiểu nhau và cũng đã “nếm trái cấm”, tóm lại là hai người càng cảm thấy việc khám phá những lĩnh vực mà họ chưa biết mới lạ hơn một chút.
Vì thế, có lẽ trong tiềm thức, hoặc trong lúc không hay biết, cô đã xếp Quý Thiếu Ngôn xuống vị trí cuối cùng.
Suy cho cùng người nhà cũng là người quan trọng, Quý Minh Châu hết sức chú ý và cũng vô cùng coi trọng về phương diện này. Vì thế cô quyết định áp dụng một số biện pháp nhỏ... để xoa dịu mối quan hệ mật thiết giữa hai bố con.
Quý Minh Châu vốn định mời Quý Thiếu Ngôn đến Bách Duyệt ăn bữa cơm, nhưng nghe trợ lý nói ông bận, cô tạm thời bỏ ý định này, chỉ liên lạc qua Wechat để thể hiện sự quan tâm với ông.
Nhưng... sau khi cô làm như vậy, Quý Thiếu Ngôn lại là người gọi điện cho cô trước.
“Alo, bố ạ.” Đã một thời gian Quý Minh Châu không gặp ông rồi, cô lại cho là ông bận. Vì thế đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Bảo bối.” Giọng của Quý Thiếu Ngôn truyền ra qua điện thoại, trầm lắng khẽ khàng, giọng điệu có vẻ đè nén, khác với ngữ điệu thản nhiên, thư thái trước đây.
“Có phải bố mệt lắm không ạ?”
“Vẫn ổn, không cần lo lắng đâu. Bố nghe trợ lý nói con đến tìm bố. Thấy con nhớ thương bố như vậy, bố bèn gọi điện ngay cho con đấy.”
“Dạ... dạo này bố đang bận gì thế ạ? Con thấy dạo này công ty cũng không có mối làm ăn mới cần hợp tác gì cả, hay là có những dự án vẫn chưa được công khai?” Quý Minh Châu hỏi như này cũng có lí do của nó. Dù gì, cô cũng rất ít khi gặp Quý Thiếu Ngôn trong tòa nhà Quý Thị. Chẳng lẽ thật sự có hợp tác chiến lược quan trọng gì đó sao?
“Không phải chuyện công việc gì cả, nhưng cũng là chuyện rất quan trọng. Đến lúc đó bố nhất định sẽ nói cho con, chờ bố giải quyết ổn thỏa đã nhé.”
“... Cũng không cần báo cáo với con hết mọi chuyện đâu bố ạ.” Quý Minh Châu cảm thấy Quý Thiếu Ngôn buồn cười. Chẳng lẽ đúng là trước đây cô hơi lơ là với ông, ông liền cảm thấy phải chịu đựng sự lạnh nhạt, sau đó lại cảm thấy được quan tâm mà lo lắng sao?
Quý Minh Châu xoa dịu trái tim ông, sau khi khuyên nhủ một hồi, cô lại nói tiếp: “Không nói chuyện này nữa, bố ơi, bố biết chuyện... của con và Giang Tịch chưa?”
“Đương nhiên rồi, bố không đến nỗi đi sau tin tức như sống ở thời cổ đại đâu, bây giờ đúng như ý nguyện rồi?”
“Nếu nói là đúng như ý nguyện, thế thì anh ấy cũng vậy!” Quý Minh Châu nằm trên sofa, co chân lên một cách tao nhã.
Khi nói câu này ra, cô lén lút ngó dáo dác quanh phòng, có vẻ hơi chột dạ.
Nhưng may thay, hẳn là Giang Tịch không nghe thấy.
Anh vẫn đang ninh nước bo bo cho cô ở trong bếp. Trước đây thím Lý nấu cho cô một lần, cảm thấy vẫn không đủ. Bà bèn chuẩn bị một lố đủ để dùng trong nửa tháng để cô mang về.
Quý Minh Châu rời mắt, nói vào trong điện thoại: “Đợi bố rảnh rỗi trở lại, hai đứa con sẽ mời bố ăn cơm, bố đến Bách Duyệt con sẽ tự tay nấu cho bố ăn!”
Quý Thiếu Ngôn bật cười nhận lời, sau đó lại dặn dò cô mùa hè cũng không được ăn mặc phong phanh chỉ vì ham mát mẻ, rồi cúp điện thoại.
Giang Tịch đi từ trong bếp ra ngoài phòng khách đúng lúc cô nói câu cuối.
“Tự tay nấu?”
“Đúng vậy, mời bố em đến, anh không bằng lòng à?” Nói đoạn, Quý Minh Châu lôi gối ôm qua, vòng hai tay ôm vào trong lòng rồi gác chiếc cằm xinh xắn lên đó.
“Đương nhiên là sẵn lòng rồi, anh chỉ muốn nói là, em tiếp đãi bố em bằng món em nấu ư?”
Giọng điệu này của Giang Tịch nghe cứ thấy kỳ lạ thế nào nhỉ.
“Sao nào, anh lại ý kiến ý cò đấy à?” Quý Minh Châu vỗ vỗ vào gối ôm, “Giang Tịch, vậy ai đã ăn sạch bách đồ ăn em nấu đấy, là Tomi hả?”
Lúc này Tomi mà cô không gặp đã lâu đang đứng ở một góc trong phòng khách, kính cẩn đứng bên cạnh Quý Minh Châu, chờ đợi mệnh lệnh.
Dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của cô với Giang Tịch, nó đã bị điều chỉnh về “chế độ quản gia” bằng phương pháp thủ công từ lâu.
Mà sau câu nói này của Quý Minh Châu, nhóc người máy thành tinh liền đáp lại: “Không phải Tomi, Tomi không biết ăn vật thể không xác định.”
... Vật thể không xác định.
Đó là món ăn cô nấu được không... nhưng cũng không kém đến mức đấy đâu nhỉ!
Giang Tịch nghe thấy thế liền bật cười, “Thế nên là, không phải ai cũng có thể ăn nổi món ăn của em đâu.” Anh thoáng ngừng lại rồi “cua” cái rụp: “Trừ anh ra.”
Đây là giọng điệu vừa can đảm vừa có chút thê lương mà lại có tinh thần cống hiến, nghe có vẻ khá có lý.
“Bố em bận mà anh cũng bận, còn em hả, chỉ hơi bận xíu thôi.” Cô nghiêng người nằm xuống, kéo theo cả chiếc gối ôm trong lòng nằm chen chúc trên ghế, “Cũng giống như bây giờ, em đang cảm thấy hơi chán.”
“Nếu em cảm thấy rảnh rỗi, chúng ta có thể làm một số chuyện không nhàm chán.” Giang Tịch ngồi bên mép sofa, chống hai tay xuống, cúi người áp sát cô. Khoảng cách của hai người được thu ngắn lại trong chớp mắt, ở giữa còn cách một chiếc gối ôm mềm mại.
Bởi vì cách nhau quá gần, hơi thở đan xen của hai người tỏa ra hơi nóng phả vào gò má.
“Em chẳng thèm làm mấy chuyện không nhàm chán kia với anh đâu...”
Đó đâu phải là những chuyện không nhàm chán, sao Giang Tịch không dứt khoát nói thẳng là cuộc vận động dịu dàng đi.
Thực ra, kể từ cái ngày bị Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh bắt quả tang, Quý Minh Châu liền không cho Giang Tịch thân mật với cô nữa. Một mặt vì xấu hổ, mặt khác lại là vì lúng túng.
Tuy đã một thời gian trôi qua kể từ ngày hôm đó, nhưng cảnh tượng ấy như vừa mới xảy ra vào hôm qua. Thỉnh thoảng chúng lại lướt qua trong đầu cô, cực kỳ rõ ràng. Ngay cả cảm giác lúng túng kia cũng như được khắc vào trong xương tủy, kèm theo nút phát lặp lại vô hạn.
Với vô vàn lý do như vậy, liên tiếp mấy tối liền Quý Minh Châu đều không ngủ cùng Giang Tịch.
Dưới sự canh phòng cố thủ nghiêm ngặt của cô, dĩ nhiên hai người không có cơ hội thân mật với nhau.
“Bây giờ mà không nhàm chán, về sau không có cơ hội không nhàm chán nữa đâu.” Giọng Giang Tịch nhẹ nhàng, anh nhấc tay vén những lọn tóc xoăn lơ thơ rủ xuống thái dương của cô ra sau tai.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, Quý Minh Châu tự động sa vào trong sự dịu dàng ấy, “... Sao lại nói thế?”
“Tiếp sau đây anh phải đi công tác một chuyến, có lẽ rất lâu mới quay về.”
“Hả...” Quý Minh Châu đột nhiên ngồi bật dậy, càng ghé sát vào người anh hơn, cô than thở một tiếng, “Rất lâu là bao lâu?”
“Khoảng chừng hai tuần.”
“Hình như cũng hơi lâu.”
“Đúng thế, sẽ rất lâu đấy.” Giang Tịch cầm ngón tay cô lên, cho vào trong miệng cắn, “Ngày mai anh đi rồi.”
Quý Minh Châu bị anh gặm cắn ngón tay đến mức nổi lên cảm giác tê tê, giống như có một luồng điện chạy qua, nổ tanh tách.
“Anh làm gì thế...” Cùng với tiếng oán hờn của cô, cô định rút tay lại.
Nhưng Giang Tịch hành động nhanh hơn cô, anh dứt khoát đè tay cô lại, áp dụng chính sách áp chế chiếm ưu thế tuyệt đối. Đó gọi là một hành động nhanh chuẩn ác.
“Anh chỉ muốn nhắc nhở em là, nếu bây giờ không trân trọng anh một tí, hai tuần sau em không có cơ hội đâu.”
Ai muốn cái trò trân trọng mập mờ như này... chứ Quý Minh Châu thì không!
Thế nhưng cô còn chưa kịp phản kháng lại thì Giang Tịch đã đè lên người cô rồi.
Mấy phút sau, Quý Minh Châu thở hổn hển nhưng lại cực kỳ hưng phấn. Khóe môi cô cong cong, hơi giương lên trên, cả người toát ra vẻ đắc ý và tự đại!
Giọng cô đầy vẻ “tiếc nuối”, “Xin lỗi nhé sếp Giang, có lòng mà không có sức, em có muốn trân trọng cũng không thể trân trọng nổi.”
Có những chuyện đến một cách tình cờ, đây là chuyện chẳng còn cách nào khác, cũng không thể khống chế được.
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm, vòng xoáy trong biển sâu dần dần ngưng tụ lại.
Nó giống như những dấu hiệu trước khi cơn cuồng phong kéo đến, báo hiệu sự điên cuồng cuối cùng.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Giang Tịch cũng có động tác. Anh kéo tay cô, chậm rãi đưa đến điểm xác định, “Không dùng bên dưới cũng được, dùng bên trên vậy.”
Quý Minh Châu: “?”
Trong lúc muộn màng nhận ra, dường như thế giới đã trải qua tất cả những sự lặp lại rườm rà, trở về điểm xuất phát ban đầu.
Không khí trở nên loãng hơn, tựa như chỉ còn lại hai người.
Sau đó, sau khi đã rửa tay xong, vẻ mặt của Giang Tịch dịu dàng, anh lấy khăn ra định lau tay cho cô. Quý Minh Châu nhìn kỹ lại, đó lại là chiếc khăn tay cô tặng anh lúc trước.
Cũng không biết anh xuất phát từ tâm thái gì mà còn lấy chiếc khăn này ra được, chẳng lẽ lần hủy hoại trước đó còn chưa đủ hay sao!
“Giang Tịch, anh cố ý đúng không?” Quý Minh Châu bất chợt hiểu ra vì sao Lâm Man Hề lại thích véo tai Giang Tịch như vậy.
Bởi vì lúc này, cô cũng muốn véo tai anh!
...
Khi đi công tác Giang Tịch đã dặn dò cô một hồi, bảo cô là nếu cảm thấy ngủ một mình không yên tâm thì có thể rủ Liên Đường qua đây.
Liên Đường cũng là một cô nàng đáo để nghịch ngợm, nếu rủ cô ấy qua đây, hiệu quả có chẳng khác gì với việc dỡ nhà. Quý Minh Châu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ chối đề nghị này.
Buổi tối đầu tiên khi Giang Tịch đi công tác, Quý Minh Châu cảm thấy hơi không quen, vì không có vòng tay của anh. Tối thứ ba khi Giang Tịch đi công tác, Quý Minh Châu cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, một mình lướt web cũng là một chuyện tiêu diêu tự tại. Đợi đến khi Giang Tịch đi công tác được một tuần, Quý Minh Châu đã thấy hơi nhớ anh rồi.
Đây là chuyện dù có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại hay cuộc gọi video cũng không thể bù đắp được.
Nhưng trải qua một tuần nhớ nhung, khoảng thời gian tiếp theo chính là lúc cô bung xõa không chút kiêng kị. Di chứng của việc nhớ nhung Giang Tịch hoàn toàn không có tác dụng với cô.
Ngoài thời gian làm việc ra, cứ đến tối thứ hai thứ tư và thứ sáu cô sẽ đi đến hội sở với Liên Đường. Thứ ba thứ năm và thứ bảy cô đến quán bar một mình, nhân tiện ôn lại chút chuyện.
Trong thời gian đó, cô bớt thời gian ra đi tập Yoga và bàn chuyện hợp tác với những nhãn hàng mới tìm đến cô.
Trải qua lần nổi tiếng trong giới vlogger trước đó, Quý Minh Châu đã trở nên nổi bật trong số nhiều vlogger, cũng giữ vững địa vị của mình.
Nhãn hiệu muốn hợp tác với cô lũ lượt kéo đến, không kịp xem hết. Quý Minh Châu lựa chọn một nhãn hiệu mà cô vô cùng ưng ý đồng thời cũng là nhãn hiệu cô cũng đang dùng, rồi đi gặp đối tác.
Trước đây cô đã từng hợp tác với các thương hiệu tài nguyên xanh và dự án xanh hóa. Tuy cô chỉ triển khai một số ít, nhưng trước mắt chủ yếu được lồng ghép vào trong các vlog giới thiệu tuyến phong cảnh ở thành phố Ngân, chứ chưa được chèn vào hoàn toàn.
Tất nhiên cũng có thông tin hợp tác được lan truyền ra, nhưng trong cộng đồng fan trái lại cũng không có ai cảm thấy có vấn đề gì, chọn lọc thỏa đáng và phù hợp là được, nhiều quảng cáo quá mới là không tốt.
Công ty mà mà cô mới hợp tác này đã được Quý Minh Châu chọn lựa kỹ càng.
Buổi tối trước khi Giang Tịch quay về, Quý Minh Châu theo thông lệ lên Weibo hỏi Ngô Dạng những điều cần chú ý về nhạc cụ, lúc này mới thong thả đi lướt web.
Lúc cô đang lướt dạo trên hotsearch, cô đã ấn vào video tổng hợp những tình huống lúng túng của MC.
Trong lúc lơ đãng, Quý Minh Châu bất chợt nhớ đến Triệu Lan.
Cô nhấn vào trang cá nhân của Triệu Lan, lại phát hiện ra một bài đăng cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Vào sự việc đợt trước, sau khi Giang Thị đăng bài thanh minh vả mặt, Quý Minh Châu chỉ mải để ý đến bình luận ở bên đó, trái lại quên mất phản hồi ở bên này.
Hóa ra... bài đăng được Triệu Lan ghim lên đầu trang có bài đăng xin lỗi, ngoài ra, cô ta còn tuyên bố sẽ xóa tài khoản Weibo này. Sau khi rời khỏi chức vụ MC ban đầu, Triệu Lan chuyển hướng làm công việc sau cánh gà.
Thực ra Quý Minh Châu không hề bất ngờ với kết cục như này. Trước giờ ông Triệu luôn giữ gìn truyền thống, cực kỳ coi trọng vấn đề tôn ti khác biệt. Dù âm thầm hay công khai, chắc chắn nhà họ Triệu cũng sẽ không ủng hộ Triệu Lan lên mạng gây ra lùm xùm. Mà trong mắt nhà họ Triệu, cái nghề MC này quá công khai.
Nhà họ Triệu ở Thành Bắc sa sút như bây giờ, trong lòng ông Triệu nhất định cũng không cam tâm. Sự nghiệp nửa đời người, không thể kéo dài sự hưng thịnh vào lúc tuổi đã xế chiều, quả thực là một niềm tiếc nuối rất lớn.
Thời gian trước, sau sinh nhật của Giang Tịch chẳng bao lâu, Quý Minh Châu hay tin Triệu Lan đã đính hôn. Tuy gia thế của đối phương không bằng nhà họ Triệu, nhưng bởi vì làm nghề khoáng sản, cho nên tài lực hẳn là cũng tương đương, bổ sung vào bước chuyển ngoặt cho Triệu Thị.
Thực ra sự sắp đặt thế này, khi ngẫm nghĩ kỹ càng thì thấy rất đáng buồn thay. Gia tộc thế gia phải dựa vào liên hôn để trao đổi lợi ích, không phải cặp đôi nào cũng cực kỳ phù hợp với nhau.
Nhưng buồn thay thì buồn thay, trước đây Triệu Lan suốt ngày tiếp cận Giang Tịch đã khiến người ta khó chịu rồi, sau này còn cố tình ngáng chân cô, nhằm trả đũa cô.
Nếu không phải tính cách Giang Tịch kiên định thì...
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, bèn nhanh chóng thoát khỏi Weibo của Triệu Lan. Quên đi, dù sao về sau cũng không gặp nhau nữa, nếu có gặp thì dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Suy cho cùng ai chịu thiệt cũng không thể nào là Quý Minh Châu chịu thiệt.
Lướt Weibo một hồi, Quý Minh Châu cảm thấy hơi buồn ngủ. Trước khi đi ngủ, cô mở Wechat ra, gửi tin nhắn cho Giang Tịch.
Quý Minh Châu: [Giang Tịch, ngày mai anh về hả, thời gian chuyến bay không thay đổi chứ, buổi tối sao?]
Ở bên kia Giang Tịch trả lời lại rất nhanh.
[Ừm, ngày mai anh về, bây giờ bên em cũng không sớm nữa, đi ngủ đi, đừng thức đêm nhé.]
Quý Minh Châu gửi cho anh một loạt meme, lúc này mới tắt điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô nghĩ bụng, tối mai mình lái xe đi đón Giang Tịch, không dọa chết anh ấy mới là lạ.
...
Ngày hôm sau, cô ai đó trêu chọc mà tỉnh dậy.
Thực ra Quý Minh Châu còn ngủ bù một lúc. Có lẽ là tối qua cô nghĩ đến chuyện phải đi đón Giang Tịch lâu quá, sau đó lại đi ngủ từ sớm nên cô dậy cũng sớm.
Nhưng sau khi rửa mặt xong, tiện thể hỏi Giang Tịch đã lên máy bay hay chưa, cô không thể chống lại cơn buồn ngủ lại ập đến lần nữa.
Cô ôm Sally, nằm ngửa trên giường, chẳng mấy chốc liền đi vào mộng đẹp.
Trong cơn mơ màng, cô cứ cảm thấy có người đang gẩy lông mi rồi đến tóc của cô. Những cái chạm ấy tuy nhẹ nhưng vì chốc chốc lại chạm vào, cho nên cũng khiến người tỉnh mộng.
Cô hơi hé mắt ra, sau khi nhìn thấy người đó, cô “ủa” một tiếng, “... Giang Tịch?”
“Ừm.”
Quý Minh Châu nhìn người quen thuộc trước mắt, đường nét rắn rỏi, làn da trắng trẻo cùng đôi mắt đen hơi xếch lên.
Cô lặng lẽ nhìn anh chăm chú một hồi, chỉ nghe thấy anh khẽ mấp máy đôi môi, “Không nhận ra anh à?”
Sau khi ngắm nghĩa xong rồi lại nghe thấy câu này, Quý Minh Châu bất chợt tỉnh táo lại: “... Sao anh lại về sớm vậy?!”
Kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng rồi.
Trên người Giang Tịch còn vương lại mùi cỏ xanh trong buổi ban mai ngày hạ, tỏa ra mùi vị trong lành, “Xử lý công việc xong trước thời hạn anh liền đổi vé quay về.”
Thực ra không chỉ có thế, anh không ngừng tranh thủ làm việc, chỉ cảm thấy hai tuần quá dài. Nhẫn nhịn đã lâu, vào ngày cuối cùng, anh muốn nhanh được bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.
Cho dù chỉ hoàn thành xong trước một tiếng thì cũng tốt lắm rồi.
Từ khi hai người chuyến vào Bách Duyệt đến giờ, họ chưa từng xa nhau lâu như này.
“... Anh ngồi chuyến bay buổi chiều à?” Quý Minh Châu nhẩm tính thời gian, lẽ ra Giang Tịch sẽ bay vào tối nay. Nếu anh đổi vé rồi lại có mặt ở Bách Duyệt, xuất hiện trước mặt cô vào sáng sớm thế này... thế thì, hẳn là Giang Tịch đã ngồi chuyến bay đêm để về.
“Ừm, vội quay về để gặp em.”
Sau khi Giang Tịch về, vừa bước qua ngưỡng cửa anh liền nhìn thấy cô lại ngủ thiếp đi. Vì thế, anh đi tắm rửa trước rồi thay sang bộ quần áo ở nhà, lúc này mới vào phòng Quý Minh Châu.
Sau khi Giang Tịch vừa dứt lời, trái tim của Quý Minh Châu tựa như thủy triều dâng trào, dâng lên rồi lại rút đi, không ngừng thay đổi.
Và sau đó trái tim cô lại bị nhét đầy bọt biển vào bên trong, khiến nó nặng trình trịch, căng phình lên.
Quý Minh Châu duỗi hai tay khoác lên cần cổ thon dài của Giang Tịch, dùng lực kéo về phía mình, “Này, thưởng cho anh.”
Nói đoạn, cô chạm môi vào môi anh, sau đó còn tự định nghĩa nụ hôn này: “Nụ hôn chào buổi sáng Quý Minh Châu dành riêng cho sếp Giang.”
“Nhiệt tình thế?” Anh quỳ một chân lên giường, đôi mắt đen không nhìn thấy đáy. Dưới sự thâm sâu ấy là ngọn lửa bí ẩn đang âm thầm nhen nhóm, “Vậy anh cũng phải đáp lại.”
“Gì mà đáp lại hay không đáp...” Quý Minh Châu còn chưa nói hết câu thì đã bị Giang Tịch nhanh chóng chặn lại, khóa môi bằng nụ hôn.
Sự thật chứng minh, vĩnh viễn đừng bao giờ đi trêu chọc một người đàn ông đã “ăn chay” hai ba tuần liền vào sáng sớm. Âm thanh trong phòng kéo dài, hơi thở hỗn loạn, đệm giường nhăn nhúm gấp bội, Quý Minh Châu túm chặt lấy tấm chăn rồi lại bị anh lôi dậy. Trong lúc nhấp nhô lên xuống, Giang Tịch cúi xuống ghé vào tai cô, khẽ cười rồi hỏi: “Em có thích, cách chào buổi sáng như này không?”
Vào giây phút này, Quý Minh Châu đã hiểu một cách sâu sắc hậu quả của nụ hôn chào buổi sáng là như thế nào.
Đây chính là minh chứng rõ nhất cho việc tặng anh một nụ hôn chào buổi sáng, trả lại em một “cây súng” chào buổi sáng!