Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án - Vinh Tiểu Hiên

Chương 30




Tối hôm đó, Ngu Thất nằm mơ, cứ mãi lăn qua lăn lại ở đáy bể, ếch xanh mới đến bị cá thu hút tò mò lại gần, khẽ ộp ộp hai tiếng, kết quả bé cá xoay người dùng đuôi quất bay.

Bé ếch xanh: "Ộp ộp ộp!"

Ngu Thất nằm mơ thấy mình bị ếch xanh bao vây, cứ ồm ộp cả một đêm trời, sáng sớm hôm sau, còn chưa mở mắt mà đã nghe nó kêu ngay bên cạnh.

Ngu Thất ngáp một cái rồi nhìn sang, lập tức giật mình. Bé Hổ chạy ra ngoài chơi không biết quay về từ lúc nào, lúc này đang đứng trên bể cá, tò mò nhìn bé ếch. Ngu Thất sợ bé Hổ quen thói nhét ếch xanh vào miệng, kết quả nó chỉ chọc bụng ếch, ghét bỏ phất tay.

Ếch xanh kêu lên lại trở về bể cá, bé Hổ nhảy dọc theo thành hồ, đứng phía trên Ngu Thất, sau đó lấy vài quả thông trong miệng, hơi rướn người lên bỏ nó vào trong.

Ngu Thất nhìn hạt thông chậm rãi rơi xuống mà đen mặt. Thật sự tư thế và thần thái của bé Hổ trông có hơi quen, không hiểu sao lại có hơi giống Vệ Thập Mệnh ngày nào cũng đứng cho cậu ăn, nó là đang học tập, cảm thấy vật cưỡi có trách nhiệm chăn nuôi chủ nhân hay sao?

Trong lúc xuất thần, đột nhiên "vèo" một cái, trước mặt có một đường hồng nhạt, cậu quay đầu nhìn sang liền thấy bé ếch xanh cuộn hạt thông bỏ vào miệng, sau đó lại nôn ra ộp ộp hai tiếng như muốn nói thứ này cứng quá, không thể ăn.

Ngu Thất lập tức cảm thấy đời cá này vô vọng rồi.

Hôm nay Vệ Thập Mệnh vẫn không có việc gì, hắn ăn sáng xong lại cho cá và ếch ăn, ngồi trong phòng khách lướt điện thoại. Lúc Ngu Thất nhàm chán chôn hạt thông, bỗng chuông cửa vang lên, cậu tò mò nhìn sang, đây là lần đầu tiên có khách đến.

Vệ Thập Mệnh còn chưa kịp mở cửa mà bên ngoài đã có tiếng gọi thật to: "Sếp! Sếp!"

Vệ Thập Mệnh ung dung đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa ra, Trương Kha đã lập tức xông vào, còn nhanh chóng đóng cửa lại giúp hắn. Vệ Thập Mệnh nhíu mày, ra hiệu cho Trương Kha giải thích một chút.

Trương Kha tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Gặp phải một fan hâm mộ cuồng nhiệt, làm em sợ muốn chết."

Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.

Trương Kha nhìn thái độ của Vệ Thập Mệnh, không thể không củng cố độ tin cậy của lời mình nói: "Thật đó! Lúc em học đại học đã thường xuyên gặp cô ấy, ghê hơn nữa là dù em đã chuyển nhà mấy lần rồi mà cô ấy vẫn tìm ra, cũng không nói chuyện, cứ đứng nhìn như vậy đó, nhìn đến mức lòng em run rẩy, hôm qua đột nhiên cô ấy đưa em một hộp quà, sếp đoán xem bên trong đựng thứ gì?"

Vệ Thập Mệnh không buồn ngẩng đầu lên, "Nội y."

Trương Kha lập tức nghẹn họng, ánh mắt nhìn Vệ Thập Mệnh có hơi vi diệu, "Không ngờ sếp là người như vậy đó!" Trương Kha cảm giác như thần tượng trong lòng mình đã sụp đổ, nhưng lúc nghĩ đến hộp quà lại run lên một cái, "Bên trong hộp là một cái bình nhỏ, tốt xấu gì em cũng đã theo chân anh Dịch được một khoảng thời gian rồi, bên trong lại là nội tạn, tim gan phèo phổi cái nào cũng là của người! Trời ơi! Mà đó vẫn chưa phải là cái ghê nhất..."

Trương Kha còn chưa nói hết, chuông cửa lại vang lên, cậu ta sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi ghế, gượng gạo quay đầu nhìn về cửa, "Sếp sếp! Anh nói xem có phải tên biến thái kia đuổi đến đây rồi không!"

Vệ Thập Mệnh nhìn Trương Kha nơm nớp lo sợ, hắn cũng không trông cậy vào việc để cậu ta đi mở cửa, chỉ có thể đứng lên. Nhưng còn chưa kịp mở cửa ra, Trương Kha đã vọt đến ngăn cản, "Sếp, người bên ngoài không được bình thường đâu!"

Vệ Thập Mệnh lại nhìn về phía màn hình, trong màn hình đang chiếu cảnh bên ngoài cửa, có một người đang thấp thỏm đứng ở đó, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đầu đội mũ, đeo kính râm, quấn khăn choàng cổ, mặc bộ quần áo dài tay, trời nóng bức mà lại quấn kín mít.

"Người này cứ lén lút, rất có thể chính là tên điên kia." Trương Kha còn chưa nói hết, Vệ Thập Mệnh đã mở cửa.

Trương Kha: "..."

Người ngoài cửa lập tức bước vào trong nhà, vội vàng đóng cửa lại giống như sau lưng có người đang theo đuổi, Trương Kha cảm thấy động tác này hơi quen mắt.

Người kia sau khi vào nhà vẫn không bỏ mũ và kính râm ra, mà đưa tay với Vệ Thập Mệnh, "Xin chào, anh Vệ Thập Mệnh, tôi có ủy thác muốn nhờ anh ra tay."

Vệ Thập Mệnh không bắt tay mà đánh giá người đàn ông trước mặt một chút. Từ quần áo đến trang sức, đồng hồ trên người đều là hàng hiệu, cách nói chuyện cũng không giống với người đến xin giúp đỡ, rõ ràng đã làm chức cao trong một khoảng thời gian dài.

Người đàn ông thấy Vệ Thập Mệnh không đáp lại, lúc này mới bỏ mũ và kính râm để lộ mặt mình.

Trương Kha hơi kinh ngạc, "Ủy viên* Lê."

*Ủy viên quản trị (董事) là thành viên trong Ban Giám đốc, chỉ nắm giữ cổ phần công ty.



Lê Phàn Vũ hiện là người nắm quyền nhà họ Lê đứng đầu An Đô, "Cậu Trương cũng ở đây à." Lê Phàn Vũ chào hỏi Trương Kha hệt như một trưởng bối hiền lành, Trương Kha lễ phép cười một tiếng, trong mắt vẫn còn vẻ nghi hoặc.

Vệ Thập Mệnh mời ông ta vào phòng khách. Ba người ngồi trên ghế sô pha uống trà. Với thân phận của Lê Phàn Vũ mà tự tìm đến đây, chắc chắn cũng là bất đắc dĩ. Lần này mục đích đến là con gái ông ta đã mất tích một ngày trước khi chuyện nồi lẩu xảy ra, ban đầu ông ta không để ý vì con gái rất nghịch ngợm, ba năm ngày không về là chuyện bình thường.

Nhưng hôm qua lại vô tình đọc thấy tin chiếc bánh có lẫn răng đính kim cương, Lê Phàn Vũ lập tức sốt sắng, vì răng con gái ông ta cũng y hệt như thế. Mặc dù chỉ xem video, không thể chắc được có phải hay không nhưng thực sự răng khảm kim cương rất hiếm thấy. Lê Phàn Vũ tìm cả đêm chẳng có kết quả, lúc này mới tìm đến Vệ Thập Mệnh.

Vệ Thập Mệnh nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí còn chả định an ủi, "Streamer tên Lê Tâm hôm qua là ai?"

Lê Phàn Vũ có hơi không vui, "Lê Lê có quen một người bạn, tên cũng tương tự, hai người rất thân thiết."

Vệ Thập Mệnh: "Việc này phải nhờ cảnh sát nhúng tay."

"Đúng vậy, tôi nhờ anh Vệ cũng không phải vì để điều tra vụ án, chỉ là muốn xin cậu giúp tôi tìm kiếm tung tích của con, hy vọng anh có thể thông cảm cho tâm trạng của một người cha, chờ thêm một phút cũng là sự giày vò, vả lại, vả lại, nếu, ý tôi là nếu, nếu trong video là con gái tôi thật, không tìm ra nhanh, ăn đến cuối cùng thì còn thừa lại gì nữa!"

Rõ ràng trong giọng nói của Lê Phàn Vũ có chút run rẩy, không thể khống chế tâm trạng được, nghĩ đến khả năng này, ông ta lại cảm thấy bi thương. Biết đâu ông ta đã nhận ra chiếc răng kia, chỉ là bản năng khiến ông ta không dám xác định.

Vệ Thập Mệnh im lặng một lát, cuối cùng đồng ý, hai bên ký hợp đồng xong Lê Phàn Vũ liền ra về.

Trương Kha im lặng ngồi trên ghế, chờ lúc đóng cửa lại rồi mới lên tiếng hỏi: "Sếp, nhà họ Lê mời văn phòng chúng ta điều tra tung tích của con gái, có cần phải lén lút như vậy không? Hay là bị dị ứng với tia tử ngoại?"

"Có lẽ ông ta biết gì đó, hoặc đã nhận ra gì đó, cảm thấy nếu chuyện này bại lộ sẽ gây bất lợi cho ông ta. Thông báo cho những người khác, làm việc thôi, lát nữa đến nhà họ Lê với tôi một chuyến, kiểm tra phòng của Lê Lê."

"Vâng!" Trương Kha nhanh chóng ném chuyện hộp quà kinh dị đi, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, chợt sau lưng lại vang lên tiếng ộp ộp.

Cậu ta quay lại, lúc này mới phát hiện cái bể cá nhà sếp vốn trống không nay đã có cá, còn có một con ếch xanh, "Oa! Sếp, cá chép màu vàng kim sao, chắc đắt lắm nhỉ, con cá này đẹp ghê, hửm? Nó còn có thể nhả bong bóng, chắc chắn lớn lên sẽ khôn lắm."

Vệ Thập Mệnh đưa Trương Kha khen cá như khen con trai rời khỏi nhà, Ngu Thất lập tức biến thành thể người cá, gọi bé Hổ đến rồi ngồi vào trong khăn tam giác. Bé Hổ linh hoạt nhảy lên cửa sổ, chạy vọt ra tán cây ngoài biệt thự.

Trong cơ thể bé Hổ đã có năng lượng tuần hoàn, cơ thể cũng dần được cải tạo, chạy đến nhà họ Lê.

Biệt thự nhà họ Lê cũng nổi tiếng trong khu nhà giàu, đương nhiên cũng có kế hoạch trồng cây, vừa hay lại tiện cho bé Hổ ẩn thân leo lên.

Nhờ có cây cối hỗ trợ, bé Hổ đưa Ngu Thất đến ngồi trên nhánh cây ngoài biệt thự. Xuyên qua tàn cây tươi tốt có thể nhìn thấy bên trong. Vệ Thập Mệnh và Trương Kha đang kiểm tra phòng Lê Lê, Lê Phàn Vũ và một người phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa, hai mắt bà đỏ bừng, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Cửa sổ phòng mở ộng, dựa vào thính giác nhạy bén của Ngu Thất và bé Hổ đều có thể nghe được động tĩnh bên trong.

"Báo cảnh sát chưa?" Trương Kha vừa cầm sổ ghi chú ghi lại hiện trường vừa hỏi như thường lệ.

Lê Phàn Vũ lắc đầu, "Vẫn chưa báo cảnh sát, dựa vào độ lan rộng hiện tại, sẽ làm lớn chuyện mất."

Trương Kha nhìn Lê Phàn Vũ một cái, tiến hành ghi chép cẩn thận, "Lần cuối Lê Lê quay về là lúc nào?"

"Hai ngày trước." Người trả lời là mẹ của Lê Lê, cũng là người phụ nữ trung niên, "Ngày mùng 9 tháng 8, Lê Lê ăn cơm ở nhà xong thì ra ngoài, tính nó cũng khá vội, bị chúng tôi chiều tới mức hư người, thường xuyên không về nhà, có nói cũng không nghe, sớm biết như vậy thì..."

Mẹ Lê không nói câu sau nữa, giọng nói đầy vẻ cay đắng đau khổ.

Vệ Thập Mệnh kiểm tra căn phòng một lần nữa, "Báo cảnh sát đi, sớm muộn gì cảnh sát cũng tìm đến đây thôi."

"Không thể báo cảnh sát được!" Lê Phàn Vũ từ chối không chút do dự, "Bây giờ chuyện này có biết bao nhiêu người theo dõi, nếu để lộ ra, ngoại trừ bị mọi người xì xào bàn tán thì có tác dụng gì nữa đâu."

Trương Kha và Vệ Thập Mệnh nhìn nhau, Vệ Thập Mệnh cũng không ép nữa, "Vậy tùy ông."

Vệ Thập Mệnh cầm một cuốn album lên lật xem, bên trong có cảnh vật, con người, chụp không chuyên nghiệp lắm nhưng rất sống động, "Con gái bà có sở thích chụp ảnh sao?"

Mẹ Lê gật đầu, "Đúng, từ nhỏ con bé đã khá hoạt bát, thích hoạt động ngoài trời, thường đi du lịch với đám bạn, chụp những thắng cảnh khác nhau."



Lúc Vệ Thập Mệnh lật đến cuối cùng, phát hiện có một chỗ để trống, "Hình ở đây đâu?"

Mẹ Lê nhìn mà lắc đầu, "Ở đây không có ảnh, chắc là chưa dùng đến."

Vệ Thập Mệnh trả album về vị trí cũ, lại kiểm tra ngăn kéo ở tủ đầu giường, thấy bên trong rất ngăn nắp, nhìn qua là thấy được ngay, "Được rồi, chúng ta về trước đi."

Trương Kha gấp sổ ghi chép lại, chuẩn bị rời khỏi.

Rõ ràng vợ chồng họ Lê rất bất ngờ, Lê Phàn Vũ hỏi: "Vậy là đi thôi sao, sao không kiểm tra thêm chút nữa? Có phát hiện manh mối gì không? Rốt cuộc con gái tôi ở đâu?"

Vệ Thập Mệnh không đáp mà đưa Trương Kha rời khỏi phòng ngủ, "Ủy viên Lê yên tâm, có tin gì tôi sẽ báo ông ngay, không cần tiễn."

Tiếng xe của Vệ Thập Mệnh vang lên, lúc này, Lê Phàn Vũ mới bất lực ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Mẹ Lê lau nước mắt, nhìn về phía Lê Phàn Vũ đầy uất hận, "Danh dự quan trọng đến vậy sao? Còn quan trọng hơn cả con gái của ông hả?"

"Bà thì biết cái gì!" Lê Phàn Vũ tức giận quát lại, sau đó im bẵng.

Trong biệt thự họ Lê không còn tiếng gì nữa, tiếng khóc của mẹ Lê như biến mất tăm.

Ở phòng của Lê Lê trên tầng hai, bé Hổ ung dung nhảy vào phòng Lê Lê. Ngu Thất chỉ huy nó chạy vào phòng làm việc của Lê Phàn Vũ, bé Hổ lại nhanh chóng chạy đi. Vì chuyện của nhà họ Lê mà tất cả người hầu đã nghỉ việc, trong biệt thự chỉ còn lại hai vợ chồng, lúc này hai người vốn không quan tâm đến tiếng động ở lầu hai nữa.

Dưới sự chỉ huy của Ngu Thất, bé Hổ nhanh chóng mò đến phòng làm việc của ông ta, cuối cùng phát hiện một tấm hình kẹp trong quyển sách để trên bàn.

Khung cảnh bên trong là núi tuyết trắng xóa, bầu trời quang đãng không gợn mây, ở giữa là Lê Lê và bạn đi cùng, tổng cộng bảy người, có lẽ là vì để chụp ảnh nên ai cũng cười rộ lên. Lê lê đứng giữa, bên cạnh là streamer ăn lẩu Lê Tâm, có thể thấy hai người khá thân mật, bên ngoài là một người hơi mập, chính là tên mập ăn bánh lẫn kim cương hôm qua. Ngoại trừ ba người này còn có hai nam hai nữ vô cùng lạ lẫm, chưa gặp bao giờ.

Trong lúc Ngu Thất đang lén chạy tới chạy lui bên này, thì bên kia Vệ Thập Mệnh và Trương Kha đã lái xe về văn phòng, những người khác hay tin cũng quay lại làm việc.

"Sếp, có phải phản ứng của Lê Phàn Vũ hơi mâu thuẫn không, vừa hy vọng mau chóng tìm thấy con gái, vừa ngăn chúng ta báo cảnh sát." Trương Kha nhớ lại lúc ở nhà họ Lê, cứ có cảm giác không đúng lắm, hoặc nói thẳng ra là chỗ nào cũng chả đúng.

Vệ Thập Mệnh bình tĩnh nói: "Căn phòng đã được quét dọn, quả thật cuốn album kia thiếu một tấm hình, trên màn nilon có ánh xanh trắng nhạt, chứng tỏ chỗ đó đã từng có một bức ảnh màu chủ đạo là xanh trắng, vả lại đã bỏ vào lâu lắm rồi. Biểu hiện của vợ chồng họ có mâu thuẫn, đồng thời cũng không mâu thuẫn, vì mục đích của họ chỉ có một, đó chính là tìm thấy con gái mình, còn những chuyện khác, bọn họ không hy vọng chúng ta biết nhiều hơn, càng không hy vọng để giới truyền thông tìm ra được."

Trương Kha đã hiểu rõ, "Thì ra là vậy, có vẻ cô gái Lê Lê này đã làm ra những chuyện bẽ mặt, một khi bại lộ trước truyền thông, bọn họ sẽ đào sâu vào quá khứ của người đã khuất, có phải Lê Phàn Vũ không muốn con gái ra đi còn mang theo tiếng xấu không? Mà không đúng! Chỉ với một chiếc răng, tại sao vợ chồng bọn họ lại như xác định con gái mình đã chết rồi vậy, chỉ cần bảo toàn danh dự, tìm thi thể về thôi."

Đến văn phòng, Vệ Thập Mệnh đỗ xe xong lại nói: "Người đã mất rồi còn muốn những thứ vô dụng này sao?"

Trương Kha lập tức bỏ cuộc, nhìn sao cũng thấy mâu thuẫn, cậu ta theo Vệ Thập Mệnh đi vào Văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khen con kiểu Trung Quốc: "Đứa bé này đẹp quá đi, chắc chắn sau này tương lai rộng mở lắm."

Trương Kha gãi đầu, "Đúng đó, tôi khen cá của sếp nuôi như vậy hoài, cuối cùng bị sếp tống ra khỏi biệt thự, lẽ nào sếp lớn lên ở nước ngoài sao?"

Hiên Hiên: "Có biết khen vợ kiểu Trung Quốc làm sao không?"

Trương Kha: "Bà nhìn con cá này này, nó với sếp có tướng phu thê, nhìn màu sắc này đi, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ vượng phu*."

Vệ Thập Mệnh: "Có muốn uống gì không? Trà hay cà phê, sáng nay rảnh, ngồi thêm lát nữa nhé."

*Tướng vượng phu: vợ có tướng vượng phu được cho là hình mẫu lý tưởng đem lại tiền tài may mắn cho gia đình nhà chồng, ẻm đang nói về màu cá chép vàng là hên á =]]]