Chỉ Yêu Mình Anh

Chương 46




Ninh Nhi bị bầu không khí yên lặng làm cho ngây người, liếm liếm môi, giới thiệu ba người với nhau: “Ba mẹ, đây là Cảnh Tịnh Tề —- Tịnh Tề, đây là ba mẹ em.”

“Cháu chào hai bác.” Tịnh Tề nhỏ giọng nói, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng của ba mẹ Ninh Nhi khiến anh cảm thấy sợ hãi. Dự cảm không tốt mà anh luôn chôn chặt trong lòng đang dần dần khuếch tán.

Ninh Nhi bình thường luôn lanh lợi lúc này cũng không biết nên làm sao, qua hồi lâu mới phản ứng được, vội hô: “Nào nào, ba mẹ, hai người đừng đứng đây mãi, mau ngồi xuống đi.” Cô lại xoay người nói với phục vụ viên, “Lên món giúp tôi nhé, nhanh một chút.”

“Đinh!” Bốn cái ly chạm nhau, đánh vỡ bầu không khí im lặng, Ninh Nhi tranh thủ thời cơ mở lời: “Hoan nghênh ba mẹ đã về nước, cạn ly!”

Ninh Hinh nhấp một ngụm rượu, trao đổi ánh mắt với chồng, gắp một đũa đồ ăn đưa cho Tịnh Tề, ôn hòa nói: “Tịnh Tề vì chúng ta mà tốn không ít công sức, nghe nói cậu là bạn tốt của Ninh Nhi, lúc chúng tôi ở nước ngoài cậu đã giúp đỡ con bé rất nhiều, bác thay ba của Ninh Nhi cám ơn cậu.”

Tim Tịnh Tề chìm xuống từng chút, hai chữ “bạn tốt” của mẹ Ninh Nhi đã vạch rõ giới hạn và thân phận của anh, anh biết, nguyên nhân duy nhất chính là do cơ thể anh không trọn vẹn. Dự cảm cho biết bảo bối mà anh trân quý nhất đã sắp không còn thuộc về anh, Tịnh Tề mím môi, cưỡng chế hơi nước trong đáy mắt, mỉm cười nhìn mẹ Ninh Nhi, “Cháu cám ơn.”

Ninh Nhi ý thức được bản thân phạm phải sai lầm, từ vẻ mặt của ba mẹ có thể biết, hai người họ rõ ràng không thích Tịnh Tề, chỉ bởi vì anh mất một chân! Ninh Nhi đột nhiên cảm thấy tức giận, không ngờ ba mẹ lại chỉ nhìn bề ngoài, không chịu tìm hiểu rõ trắng đen đã vội vàng phủ nhận Tịnh Tề, cô không cam tâm, phải lấy lại công đạo cho mình và Tịnh Tề: “Mẹ, Tịnh Tề là...”

“Đừng nói nữa Ninh Nhi.” Giáo sư Cố nghiêm giọng ngắt lời con gái, “Ba và mẹ vừa xuống máy bay, rất mệt mỏi, lát nữa ăn cơm xong thì chúng ta về nhà đi.”

Ninh Nhi cúi đầu, uất ức bĩu môi, mặc dù từ nhỏ đến lớn cô luôn được đối xử như một công chúa nhỏ, nhưng xưa nay vẫn không dám cãi lại lời của ba.

Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí nặng nề, trước đó Tịnh Tề đi thanh toán hóa đơn, dáng vẻ anh đi lại chỉ với một chân khiến cho ba mẹ Ninh Nhi rất chói mắt.

Lúc Tịnh Tề và cả nhà Ninh Nhi cùng đi xuống lầu, đoàn người đi đến bậc thang trước nhà hàng, Ninh Nhi theo thói quen ôm lấy cánh tay Tịnh Tề, giáo sư Cố đưa ánh mắt phản cảm quét tới, Tịnh Tề mẫn cảm phát giác được liền không nói không rằng tránh thoát khỏi tay Ninh Nhi, nhỏ giọng nói:” Tự anh đi được rồi.”

“Được rồi, Tịnh Tề, cậu dừng ở đây đi.” Ở bãi đỗ xe, Ninh Hinh nói với Tịnh Tề. Ninh Nhi nhìn anh, trong mắt tràn đầy tủi thân và áy náy, Tịnh Tề cảm nhận được, anh cố gắng đè xuống thống khổ trong lòng, nhìn cô mỉm cười một cái. Sau khi Tịnh Tề lễ phép chào tạm biệt ba mẹ Ninh Nhi, hai mắt vẫn nhìn theo chiếc xe đang chậm rãi lăn bánh rời đi, mãi đến khi nó khuất bóng trong dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường.

Trong xe, không khí rất nặng nề, hai tay Ninh Nhi nắm chặt vô lăng, mắt trừng trừng nhìn phía trước, trong lòng lại rối thành một mớ bồng bông, không biết nên mở miệng thế nào. Cuối cùng vẫn là Ninh Hinh phá vỡ bầu không khí: “Ninh Nhi, đây chính là niềm vui lớn mà con muốn tặng cho ba mẹ sao?”

“Tịnh Tề anh ấy có làm sao, lúc ba mẹ xem ảnh chụp còn nói rất thích anh ấy, đến nhà hàng lại tỏ thái độ với người ta, chỉ vì anh ấy mất một chân sao? Anh ấy đã bất hạnh lắm rồi, sao ba mẹ lại còn đối xử với anh ấy như vậy?” Rốt cục Ninh Nhi không nhịn được nữa, cao giọng nói.

“Con quen bạn trai chứ không phải đi từ thiện, không thể chỉ vì lòng thương hại mà ở cùng một chỗ với cậu ta.” Giáo sư Cố nghiêm giọng.

“Cái gì mà từ thiện!” Ninh Nhi kêu lên: “Con yêu Tịnh Tề, ngoại trừ việc anh ấy đi đường có chút bất tiện thì những cái khác không thua kém bất kỳ ai!”

“Nếu con sớm nói tình huống của cậu ta cho ba mẹ biết thì chúng ta sẽ không cần đến nhà hàng gặp cậu ta, tránh cho khó xử ——- con còn nhỏ, vẫn còn chưa phân biệt được đâu là tình yêu và sự thương hại. Trên thế giới có rất nhiều đàn ông, người điều kiện tốt không thiếu, cớ sao lại yêu một người tàn tật như vậy!” Ninh Hinh nói.

“Nhưng con yêu anh ấy thật mà, anh ấy so với bọn họ tốt hơn nhiều, ngoại trừ anh ấy con không vừa mắt bất kỳ ai!” Ninh Nhi dứt khoát nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Bất luận thế nào, ba mẹ cũng không cho phép con yêu đương với một người tàn tật.” Trước khi vào nhà, giáo sự Cố chốt hạ vấn đề.

“Không được...”

Ninh Nhi còn muốn phản bác liền bị Ninh Hinh ngăn lại: “Thôi, chúng ta tạm thời đừng nói đến vấn đề này, ba mẹ đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.”

Ninh Nhi ngậm miệng. Ba mẹ ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại bị cô và Tịnh Tề làm cho trở tay không kịp, có lẽ nên đến bọn họ nghĩ ngơi trước rồi mới tính tiếp vấn đề này, cô sẽ từ từ thuyết phục hai người.