Chỉ Yêu Mình Anh

Chương 45




Ninh Nhi nghe thấy có “quà tặng” lập tức hai mắt tỏa sáng, nghiêng đầu suy đoán, Tịnh Tề cười cười bật máy tính, đúng lúc này điện thoại của Ninh Nhi vang lên.

“Ba, mẹ!” Ninh Nhi nhìn màn hình điện thoại lập tức nhảy lên, Tịnh Tề ngược lại có chút hoảng hốt.

Ninh Nhi thông qua điện thoại báo cáo tình hình gần đây của mình cho ba mẹ, đầu dây bên kia không biết nói gì làm cho Ninh Nhi hào hứng không thôi, “Vậy chốt ngày đó, lần này, con sẽ cho ba mẹ một bất ngờ!”

Gọi điện thoại xong, Ninh Nhi không nhịn được vui vẻ trong lòng, hưng phấn nói với Tịnh Tề: “Ba mẹ em cuối tuần này sẽ về nước!”

Tịnh Tề đang ngồi khởi động máy tính, vẻ mặt khựng lại một chút, kinh ngạc nhìn Ninh Nhi. Ninh Nhi đặt điện thoại sang một bên, ôm cổ Tịnh Tề, nói: “Ba mẹ em hơn hai năm rồi chưa về nước, lần này khó có được một chuyến nghỉ ngơi, em thật sự rất vui! Vừa rồi bọn họ còn trêu em có phải vẫn chưa có anh nào để ý hay không, hừm, thật là xem thường con gái họ quá mà, lần này em nhất định sẽ cho họ một sự kinh kỉ!”

Tịnh Tề đột nhiên có chút hoảng hốt, cánh tay thon gầy vỗ vỗ lên phần đùi ngắn ngủi còn lại kia, buồn buồn nói: “Em cảm thấy, bộ dạng anh thế này có thể làm họ kinh hỉ không?”

Ninh Nhi sững sờ, quen biết anh lâu như vậy, cô gần như đã quên mất anh là người tàn tật, thế nhưng, thân thể không trọn vẹn của anh là sự thật, liệu ba mẹ có tiếp nhận Tịnh Tề giống như cô hay không?

Cho dù vậy... Ninh Nhi quay đầu nhìn Tịnh Tề, Tịnh Tề của cô đáng yêu như vậy, tốt bụng như vậy, cô thích, ba mẹ nhất định cũng sẽ thích, nhất định sẽ không có vấn đề gì.(Sen: Trời ơi, chị ngây thơ quá -_-)

Sự việc đột ngột phát sinh này làm cho cả Ninh Nhi và Tịnh Tề đều quên mất vụ quà tặng kia.

Hơn hai năm Ninh Nhi chưa được gặp ba mẹ, để đón tiếp họ trở về chuyến này, Ninh Nhi sau khi nghe điện thoại liền bắt đầu công tác chuẩn bị. Ba mẹ cô có một căn nhà riêng ở gần trường đại học Bách Khoa, bình thường để trống không ai ở, so với căn hộ một người của Ninh Nhi thì rộng rãi hơn nhiều. Vì để ba mẹ sau khi trở về có chỗ ở thoải mái hơn, chiều nào Ninh Nhi cũng đến căn nhà gần trường đại học dọn dẹp, Tịnh Tề biết trình độ làm việc nhà của cô luôn khiến người khác cạn lời nên mỗi ngày cũng sẽ đi theo phụ giúp.

Tịnh Tề đang dùng khăn ướt lau một lượt kệ sách âm tường, Ninh Nhi đứng bên cửa sổ treo màn cửa cô mới mua.

“Mẹ em vẫn luôn truy hỏi xem anh là người thế nào, em nói với bà ấy, nhất định sẽ cho bà ấy một niềm vui bất ngờ.” Ninh Nhi nói.

Tay Tịnh Tề hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy có hơi lo lắng, “Nhưng mà anh...” Tịnh Tề do dự, thực ra anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp người nhà của Ninh Nhi.

Ninh Nhi nhẹ nhàng từ bệ cửa sổ nhảy xuống, ôm lấy eo Tịnh Tề, nói: “Đừng sợ, ba mẹ em rất hiền lành, họ nhất định sẽ thích anh.”

Trong lòng Tịnh Tề có chút đau, những công việc nhảy lên nhảy xuống chỗ cao như vầy đều là do đàn ông làm mới đúng, nhưng bản thân anh lại không có cách nào giúp Ninh Nhi.

“Em nhất định phải sớm nói với hai bác...tình huống của anh, đừng để bọn họ cảm thấy quá đột ngột.” Tịnh Tề cẩn thận từng li từng tí nói. Anh không nắm chắc ba mẹ Ninh Nhi liệu có đồng ý cho con gái bảo bối của mình qua lại với một chàng trai chỉ có một chân hay không.

“Anh yên tâm, em sẽ có chừng mực!” Ninh Nhi tự tin nói, nhìn dáng vẻ ước chừng đã tính toán kỹ lưỡng của cô, Tịnh Tề cũng cố gắng đè xuống cảm xúc hỗn loạn của mình.

Ninh Nhi dậy từ rất sớm, hôm nay ba mẹ cô đáp chuyến bay về nước, cô và Tịnh Tề đã thương lượng xong, cô sẽ ra sân bay đón người còn Tịnh Tề sẽ đến nhà hàng đặt bàn ăn, chuẩn bị nghênh đón hai vị phụ huynh.

Ninh Nhi diện đồ thật đẹp, xe chạy đến nhà riêng gần trường đại học, giường lớn trong phòng ngủ đã sớm được trải ga giường mới tinh, ba mẹ rất lâu mới có thể về thăm một chuyến, nhất định phải được thư giãn tuyệt đối. Rất nhanh đến buổi trưa, Ninh Nhi ước chừng thời gian rồi lái xe đến sân bay.

Chuyến bay không bị trì hoãn, Ninh Nhi thuận lợi đón được ba mẹ. Giáo sư Cố và vợ là Ninh Hinh hai năm không gặp con gái, lúc này vừa nhìn thấy bảo bối nhỏ vừa xinh đẹp vừa tròn trịa trên mặt không nhịn được vui mừng hớn hở. Ninh Nhi đứng ở giữa ba mẹ, hai tay gác lên vai họ, thần bí nói:”Trước tiên chúng ta đến nhà hàng ăn cơm, sau đó về nhà nghĩ ngơi, con muốn giới thiệu với ba mẹ một nhân vật đặc biệt!”

Giáo sư Cố vẫn chưa hiểu: “Nhân vật đặc biệt gì?” Ninh Hinh cười từ tốn, từ bên người Ninh Nhi chồm qua gõ nhẹ lên vai chồng, “Anh đó, học vị giáo sư để làm gì mà phản ứng chậm như vậy, Ninh Nhi đã sớm nói muốn cho chúng ta một bất ngờ lớn, nhất định là muốn giới thiệu con rể rồi.”

“Vẫn là mẹ thông minh hơn người!” Ninh Nhi cười nói, hôm lên gò má mẹ mình hôn cái, giáo sư Cố ở bên cạnh xụ mặt: “Ba không thông mình thì con gái không thương ba nữa sao? Thật là đau lòng quá đi!”

Ninh Nhi lại nhón chân hôn lên gò má ba cô một cái, một nhà ba người cười vui vẻ đi về phía bãi đổ xe. Từ nhỏ Ninh Nhi đã lớn lên trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc, cho dù sau này ba mẹ không thường xuyên ở cạnh, nhưng tình thường dành cho nhau vẫn như cũ không thay đổi, cho nên cô luôn cho cuộc sống sau này của cô và Tịnh Tề cũng sẽ hạnh phúc giống như vậy, mỗi ngày trải qua đều sẽ rất vui vẻ, an nhàn.

Vừa lên xe, Ninh Hinh không nhịn được lại hỏi con gái: “Con rể tương lai dáng dấp thế nào?”

Ninh Nhi nghĩ đến nỗi lo của Tịnh Tề, do dự một chút nhưng vẫn quyết định tạm thời không nói ra tình huống Tịnh Tề với ba mẹ, cô rất có lòng tin rằng ba mẹ cô cũng sẽ giống như cô, không để ý đến thân thể không trọn vẹn của Tịnh Tề, anh hiền lành tốt bụng như vậy, ba mẹ cô nhất định cũng sẽ thích anh giống như cô thích anh vậy.

Ninh Nhi đưa tay lộ ra đồng hồ đeo tay, cười nói: “Đây ạ!”

Hai vị giáo sự chụm đầu nhìn qua, cẩn thận nhìn ngắm ảnh chụp bên dưới mặt đồng hồ, “Ồ, anh chàng này lớn lên rất điển trai nha!”

“Đúng đó, con gái chúng ta ngàn tuyển vạn chọn thì anh chàng được con bé coi trọng sẽ không thể tầm thường, nhìn qua thần thái rất sáng dạ!”

Hai vị phụ huynh nhìn tới nhìn lui ảnh chụp, không ngừng tán thưởng. Trên mặt Ninh Nhi lộ ra đắt ý.

“Được được, Ninh Nhi, con mau lái xe đi, con rể tương lai còn đang đợi chúng ta ở nhà hàng đó!” Ninh Hinh sốt ruột nói, bà rất háo hứng muốn gặp gỡ vị con rể này.

Trước cổng nhà hàng, Ninh Nhi cẩn thận đổ xe vào bãi đổ, cô gọi điện cho Tịnh Tề, xác định vị trí phòng ăn. Trong điện thoại, Tịnh Tề không yên tâm nhắc nhở cô, phải cẩn thận chuẩn bị tư tưởng cho ba mẹ cô, Ninh Nhi không chút lo lắng nói: “Anh yên tâm, ba mẹ sau khi xem ảnh chụp của anh đều rất thích, con gái bảo bối của họ cũng sắp bị gả đi không thương tiếc rồi đây!”

Ninh Nhi dẫn ba mẹ vào thang máy muốn đi đến phòng ăn, Tịnh Tề đã chờ sẵn ở trước cửa lớn. Giáo sư Cố và vợ cười cười nói nói lúc nhìn thấy Tịnh Tề đang tươi cười nghênh đón, nụ cười trên mặt họ càng đậm hơn thế nhưng khí ánh mắt lướt qua hai chiếc nạng trong tay anh, còn có ống quần trống rỗng bên dưới, nụ cười lập tức đông cứng. Không khí lập tức rơi vào im bặt, trong đầu hai vị phu huynh vang lên tiếng sấm uỳnh uỳnh.