Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 50: Tuyển thế tử phi




Cùng ngày đại thọ 50 của mình, Thọ vương Dương Khai đến Càn Thanh cung của hoàng thượng nhận tội. Tấu, vương phi Chân thị tin lầm người, bị gian tế Tây Liêu che mắt, liên lụy Cẩm Thân vương thế tử bị thương, kính xin hoàng thượng giáng tội. Hoàng thượng mặc dù tức giận nhưng thấy vương phi Chân thị bất hạnh qua đời, nể tình tổ tiên Thọ vương có công với nước, thu hồi lại đất phong, giáng làm Thọ Xương Bá, phải rời kinh thành ngay trong ngày đến Thọ Xương.

Nghe sự kiện rắn độc khủng khiếp ở Thọ vương phủ, mọi người trong kinh thành bắt đầu chú ý đến tứ tiểu thư Ngọc gia, Ngọc Như Ca, người đã nổi bật trong yến hội được Cẩm Thân vương thế tử tặng cho thú cưng Tuyết Lang. Mọi người không khỏi suy đoán, tứ tiểu thư Ngọc gia phải chăng đã lọt vào mắt xanh của Cẩm Thân vương thế tử, lập tức sẽ bay lên thành phượng hoàng, bất quá qua mấy ngày, lời đồn đãi tự tan biến, vì Chiêm Sự phủ truyền ra tin tức trong danh sách chọn thế tử phi do Cẩm Thân vương đưa vào cung không có tên nữ nhi Ngọc gia.

Sau khi nhận được tin, Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân có chút thất vọng, còn bên Đông viện Lý thị và Ngọc Bảo Oánh cơ hồ là vỗ tay vui mừng, mỗi ngày đều lượn lờ qua bên Nhàn Nguyệt Các, bóng gió nói mộng đẹp của Như Ca tan vỡ rồi. Như Ca lại không có phản ứng gì, cứ sinh hoạt như bình thường.

Trong Phượng Tê cung nguy nga lộng lẫy, các cung nữ kính cẩn đứng, rũ mi cúi đầu.

“Đây là chính nữ Vọng Xuyên Hầu gia, năm nay 17, tài nghệ tướng mạo đều thật tốt”

“Đây là thứ nữ là Tào quận vương, năm nay 16, bộ dáng đáng yêu”

“Đây là cháu nội của Nội Các Đại Học Sĩ, là bảo bối duy nhất của nhà đó.”

..............

Nhìn phụ nhân đang khoa tay múa chân trước những bức họa mỹ nữ, luôn miệng giới thiệu, hoàng hậu nhíu nhíu mày, “Những tranh này Huyền nhi đã xem qua chưa?”

Nghe vậy, phụ nhân bĩu môi nói: “Muội là mẫu thân của Huyền Nhi, tại sao không thể giúp nó chọn”.

“Phù muội, nếu Huyền nhi chưa đồngý, sao muội lại đưa vào cung?”

Có thể là nhận thấy hoàng hậu không vui, trong nháy mắt trên mặt phụ nhân hiện lên mấy phần thương tâm: “Từ 4 năm trước, Huyền nhi một mình đến Bắc Địa, một năm về phủ cũng chẳng được mấy ngày, rất ít nói chuyện với muội, tình cảm mẫu tử rất nhạt. Khó khăn lắm giờ thân thể mới tốt lên, hoàng thượng lại ban cho nó phủ riêng, nếu giờ không chọn một thế tử phi có năng lực, tương lai muội còn hi vọng gì nữa, lại nói Huyền nhi giờ đã 20, đến lúc chọn thế tử phi rồi.”

Hoàng hậu nghe vậy, nhớ lại những cô nương vừa rồi, bất đắc dĩ nói: “Nhưng những người muội chọn, chắc chắn Huyền nhi sẽ không thích, chẳng lẽ muội quên trong đây có những người 4 năm trước đã ghét bỏ vụ hôn sự này như thế nào. Ví như Tào quận vương lúc trước vì tránh mối hôn sự này, trong vòng ba ngày đã gả gấp trưởng nữ cho thái thú An Thành, giờ thấy Huyền nhi khỏe lại, liền đẩy thứ nữ ra, tiểu nhân bội bạc như vậy, muội lại muốn kết thân với nhà hắn?”

“Khi đó về tình có thể tha thứ được. Muốn trách thì phải trách Thọ vương phi, nếu không phải nàng ta dẫn đầu, những người này sao lại rối rít rút lui, cho nên giờ nàng ta gặp báo ứng rồi. Hiện tại Huyền nhi bình yên vô sự trở lại, thân phận tôn quý, thế tử phi tất nhiên là phải lựa chọn từ chính nữ các nhà quyền quý”, phụ nhân làm mặt đương nhiên nói.

Nghe phụ nhân nói vậy, hoàng hậu cũng không phản bác, chỉ thản nhiên hỏi “Còn ý của Cẩm thân vương thì sao?”

Phụ nhân vừa nghe đến ba chữ Cẩm Thân vương, mặt liền biến sắc, nghiến răng nói: “Hiện giờ hắn và tiện nhân Liễu Như Mộng kia gắn bó như keo sơn, nếu hỏi hắn, còn không phải sẽ để cho người Liễu gia đắc ý”.

“Ý của vương gia chưa hỏi, Huyền nhi cũng không biết, muội cho rằng tự mình có thể quyết định?” hoàng hậu nhìn Cẩm Thân vương phi, nhiều năm ở trong vương phủ như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có, khó trách sao Cẩm Thân vương không thích.

“Tỷ là hoàng hậu, chỉ cần tỷ gật đầu, xin hoàng thượng ban hôn là được, người khác còn dám ý kiến gì nữa?” hình như nhớ tới chuyện gì, mặt Cẩm Thân vương phi hiện lên nụ cười hả hê: “Lúc trước, tiện nhân LiễuNhư Mộng kia mơ ước vị trí vương phi, tìm mọi cách mê hoặc vương gia, hoàng thượng hạ chỉ xuống, chẳng phải vị trí CẩmThân vương phi đã là của muội sao?”

“Muội.........” nhìn vẻ mặt hả hê của phụ nhân, hoàng hậu chỉ biết thở dài.

“Thôi, muội và Cẩm Thân vương mấy năm qua như thế nào tự muội biết rõ, chẳng lẽ còn muốn tương lai Huyền nhi và thế tử phi cũng dẫm lên vết xe đổ, muội về đi, hôn sự của Huyền nhi nếu nó không đồngý, bổn cung sẽ không nhúng tay vào”

Hoàng hậu nói xong, liền bảo ma ma bên cạnh đỡ mình về tẩm điện nghỉ ngơi.

“Tỷ!”, thấy hoàng hậu rời đi, trên mặt phụ nhân tràn ngập không cam lòng, cầm mấy bức họa ra về.

Trong tẩm điện Phương Tê Cung, hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm, xoa xoa trán.

Lão ma ma thấy vậy, vội vàng tiến lại, giúp hoàng hậu xoa bóp đầu, nói : “Nhị tiểu thư tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn giống hệt ngày trước làm gì cũng không suy nghĩ kỹ càng, hoàng hậu cần gì quan tâm, sức khỏe ngài không tốt, phải cố gắng giữ gìn!”

Tựa vào người lão ma ma chăm sóc mình từ nhỏ, trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của hoàng hậu vẫn mang theo ưu sầu như trước: “Lúc trước thái hậu chuyên chế, cản trở hoàng thượng mọi đường. Vì không để thái hậu bành trướng thêm thế lực, mới bất đắc dĩ ban hôn cho Phù muội. Hiện tại thái hậu đã lui về hậu cung, không nhúng tay vào việc triều chính nữa, coi như đã xong. Nhưng cũng đã tạo nên một đôi phu thê bất hòa, Phù muội thật khờ, Liễu thị tuy được vương gia sủng ái nhưng nói gì cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, ngày sau vương phủ tất nhiên là vào tay Huyền nhi rồi, đến lúc đó, ai hơn muội ấy được? Khổ nỗi muội ấy lại chẳng hiểu được điều này!”

“Mà cũng chẳng trách sao Huyền nhi lại không thân với muội ấy, lúc Huyền nhi bị thương, là mẫu thân mà ngay cả tới thăm cũng không tới, đứa nhỏ kia ngoài mặt thì kiên cường, nhưng trong lòng chắc rất đau khổ, Huyền nhi là ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, sao nhẫn tâm để nó cưới nữ tử mình không thích, chuyện này, Phù muội có làm ầm ĩ thế nào ta cũng không đồng ý”.

“Hoàng hậu nói đúng lắm, thế tử hiện giờ rất có chính kiến nha! Nghe quản gia phủ thế tử nói, lão thái gia ở Bắc Địa đưa cho thế tử mấy thị thiếp đều bị thế tử ban cho tướng sĩ trong quân”.

Hoàng hậu nghe vậy, cười nói: “Đúng vậy, những tướng sĩ kia mặt mày hớn hở, ngược lại ông ngoại nó lại giận đến dậm chân, cũng hết cách, hiện giờ không ai ra lệnh cho nó được. Nhắc mới nhớ, không thấy nó mấy ngày nay rồi.”

Ma ma dừng tay, khẽ nói: “Bệnh của thế tử vẫn chưa khỏi hoàn toàn, sau yến hội ở Thọ vương phủ liền biến mất, sợ là ở bên ngoài dưỡng bệnh rồi! Lão quản gia cũng không biết thế tử đi đâu”.

Nghe vậy, hoàng hậu thở dài bất đắc dĩ.

“Muội muội này của bổn cung thật là nhẫn tâm, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc tranh giành với Liễu thị, hoàn toàn quên mất nhi tử mình rồi.”

Nghe hoàng hậu cảm thán, lão ma ma cũng lắc đầu liên tục, có mẫu thân thế này, đứa nhỏ thật là đáng thương.