Trên xe ngựa, Như Ca nhìn Tuyết Lang đang nằm bên cạnh mình, mấy tháng không thấy hình như đã lớn hơn rất nhiều, người nọ cứ thế bỏ đi để thú cưng ở lại, bộ mặt uất ức như bị chủ nhân vứt bỏ của Tuyết Lang quả nhiên chuyện hiếm thấy. Ngọc Bảo Oánh thấy trên xe có thú hoang khổng lồ, dĩ nhiên không dám ngồi cùng, chạy đến ngồi vào xe lão phu nhân.
Ngọc Giai Nhàn thấy Tuyết Lang nhe hàm răng nhọn với mình mất tự nhiên nhích ra xa. Nhìn Như Ca ngồi đối diện trong lòng ghen ghét vô cùng, tại sao nàng ta lại may mắn như vậy. Rơi xuống núi không chết, trong Pháp Nguyên Tự gặp dữ hóa lành còn được tiếng tốt là sứ giả của Phật Tổ, hôm nay chắc lại chấn động cả kinh thành nữa rồi!
“Tứ muội hôm nay thể hiện tài năng, tiền đồ sáng lạn, tương lai chớ quên các tỷ nha”.
Đang vuốt ve lông Tuyết Lang, Như Ca nghe vậy nhìn thoáng qua Ngọc Giai Nhàn, cười thầm, rõ ràng sợ Tuyết Lang, nhưng vẫn kiên trì muốn ngồi chung xe với mình, đúng là làm khó nàng ta rồi.
“Đại tỷ cứ nói đùa, muội chỉ nhất thời may mắn thôi, đâu được như tỷ vốn là thư đồng của công chúa, từ sau khi công chúa gả đến Tây Vực, quý phi nương nương rất coi trọng tỷ, tương lai tỷ nhất định là phượng hoàng trên cao, không ai sánh bằng. Gần đây nếu không do tỷ tỷ không khỏe, e rằng đã vào cung làm bạn với quý phi rồi.”
Lời Như Ca như kim nhọn đâm vào thịt Ngọc Giai Nhàn. Mình bị thương, đã lâu không vào cung, mà quý phi cũng không hỏi thăm lấy một câu, sủng ái hay không đã rõ. Hôm nay vẻ mặt Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị như vậy, thì lời Như Ca có thể là thật. Âu Dương Lâm gặp nạn, là do mình và cậu bày kế, không biết có giận chó đánh mèo tính sổ lên người mình hay không, nghĩ đến đây Ngọc Giai Nhàn nhất thời hoang mang lo sợ, ngồi im không nói gì nữa.
Như Ca được hoàn toàn yên tĩnh, tập trung trêu chọc thú cưng mới giành được.
Về tới Ngọc phủ, thấy Tuyết Lang theo sau Như Ca, hàm răng sắc nhọn, con mắt lạnh lẽo, khiến ai cũng không dám lại gần.
Như Ca thấy nha hoàn và ma ma sợ hãi, xoay người lại nhìn Tuyết Lang, Tuyết Lang liền tựa như chó nhỏ từ từ chạy tới , dúi dúi đầu vào bàn tay nàng làm nũng, thấy cảnh tượng này, đám người Trịnh thị đều tấm tắc khen ngợi, đúng là một con sói có linh tính!
Lão phu nhân về tới, tự nhiên là kể lại tường tận chuyện hôm nay ở phủ Thọ Vương cho đám người Ngọc Chính Hồng nghe. Mấy người nghe nói Tuyết Lang là do Cẩm Thân Vương thế tử tặng, đều hai mắt phát sáng. Ngọc Chính Hồng liên tưởng với chuyện lần trước ở phía sau núi Lễ Học Viện, tựa hồ mỗi lần Như Ca có chuyện, Cẩm Thân vương thế tử đều có mặt kịp thời, trùng hợp quá mức! Cặp mắt Ngọc Chính Hồng nhất thời lóe sáng, nếu đứa con gái này có thể vào được phủ Cẩm Thân Vương, cho dù chỉ là làm thiếp, cũng đã vô cùng có ích cho Ngọc gia rồi.
Lý thị nghe xong, mang một đống căm phẫn về Đông viện, tại sao con gái mình hơn người như thế, thế tử lại không thấy được chứ? Bị con nhỏ Ngọc Như Ca kia chiếm hết danh tiếng.
Ngọc Giai Nhàn nhìn cái bụng phệ của Lý thị, không dám tiết lộ chút nào về chuyện nghe được, với lại cũng chưa chắc chắn, chỉ có thể tìm cơ hội bàn bạc với cậu sau.
Bên Nhàn Nguyệt Các, Vân Kiệt thấy chị dẫn theo Tuyết Lang về, hưng phấn cơ hồ nhảy cẫng lên, vọt vào phòng bếp bưng ra một mâm thịt, thật cẩn thận đưa qua. Ai ngờ Tuyết Lang chỉ ngửi ngửi một chút rồi quay đầu đi, không thèm để ý Vân Kiệt. Như Ca thấy vậy gõ gõ đầu nó mấy cái, Tuyết Lang cao ngạo vẫn là ngoãn ngoãn nghe lời, lang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu oa!
Thấy Tuyết Lang, Liệt thị lại thầm lo, chuyện hôm nay ở vương phủ thật quá mức kinh khủng. Nhớ lại lời lão phu nhân kể, đó đều là những con rắn độc cắn nuốt thịt người, con gái mình xém nữa đã không còn mạng! Liệt thị khác hẳn lão phu nhân, không mong con gái được gả vào phủ vương gia gì hết, chỉ hi vọng Như Ca cả đời bình an là tốt rồi.
Sau khi nghĩ thông, Liệt thị cho người hầu lui hết, gọi một mình Như Ca vào phòng, song qua hồi lâu, vẫn chỉ nhìn Như Ca không nói gì.
“Mẫu thân có chuyện muốn dặn dò Ca nhi ạ?” thấy Liệt thị như vậy, Như Ca biết nhất định mẹ có chuyện muốn dặn riêng mình.
Liệt thị đưa tay vén vài sợi tóc rối của Như Ca, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Ca nhi, mẫu thân không muốn con vào cung hay gả vào phủ vương hầu gì hết.”
Nghe vậy, người Như Ca cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó liền trở lại vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Liệt thị hấy Như Ca không có gì khác thường, nắm tay nàng nói: “Ca nhi, chỉ ở Ngọc phủ mà con đã thiếu chút nữa mất mạng mấy lần, trong phủ vương hầu còn kinh khủng hơn nhiều, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan. Hôm nay, chỉ là một cuộc biểu diễn đã kinh tâm động phách như vậy, nếu thật vào phủ vương hầu, mẫu thân sợ con sẽ gặp bất trắc, mẫu thân thật sự rất sợ!”
Liệt thị nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi vào kinh tới nay, lòng vẫn còn sợ hãi, mấy ngày nay giao thiệp với phu nhân nhà quyền quý, nghe được quá nhiều chuyện bẩn thỉu trong nhà vương công quý tộc, nghĩ đến những phụ nhân hoặc chết oan, hoặc điên điên khùng khùng vì bị tội tịch thu gia sản, Liệt thị không rét mà run.
“Ca Nhi, con nghe mẫu thân nói....” Liệt thị chỉ sợ Như Ca sẽ đi vào con đường đó, nên kể hết những chuyện bí mật làm người ta kinh hãi nghe được mấy ngày nay, đến cuối cùng đã khóc không ra tiếng.
“Ca nhi, bất luận Cẩm Thân Vương thế tử có ý gì khi cứu con, mẫu thân nhất định phải nhắc nhở con, ngàn vạn lần không được vì nhất thời cảm động mà nhảy vào hố lửa này. Cẩm Thân Vương thế tử địa vị tôn quý, nếu hắn cho con làm thiếp, đã là đối đãi con không bạc. Nhưng con phải biết nam nhân đa tình, hôm nay có lẽ hắn có mấy phần thật lòng nên che chở con, cho con chỗ dựa, nhưng ngày sau thì thế nào? Một khi con thất sủng, thân phận hèn mọn sẽ chịu đủ khi dễ, đến lúc đó, con phải sống làm sao? Đến lúc đó, mẫu thân.......và đệ đệ con muốn......gặp mặt con cũng khó!”
Như Ca thấy mẹ càng nói càng kích động, phát âm cũng bắt đầu không rõ ràng lắm, Như Ca an ủi: “Mẫu thân, Ca nhi không có việc gì, mẫu thân chớ lo lắng.”
“Ca nhi, con nhất định phải....đáp ứng ta, không cần bước vào nơi ăn tươi nuốt sống người đó, mẫu thân xin con!!”
Liệt thị cố chấp nắm chặt hai tay Như Ca, tựa như nếu nàng không đồng ý sẽ không buông tay.
Thấy vậy, Như Ca biết chắc mấy ngày nay mẹ tích tụ sợ hãi quá nhiều, tới bây giờ đã không chịu nổi, bộc phát ra, chỉ có thể thở dài nhẹ giọng an ủi.
Liệt thị ôm chặt Như Ca, tựa như sợ con gái sẽ chạy mất. Như Ca đành Liệt thị ôm, chờ lúc Liệt thị hơi buông lỏng, châm một cây kim vào huyệt ngủ của Liệt thị , rồi gọi Thanh Trúc vào đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Sau một hồi bận rộn, Như Ca trở về phòng mình, thấy Tuyết Lang đang nằm bên trong, nhớ lại chuyện ban ngày, trằn trọc mãi, cả đêm không ngủ được.