Bà Dora lắc đầu đáp lại: “Em và Dorothy không có một chút liên hệ nào với Đoàn Thị. Em chỉ muốn em và con bé có những tháng ngày an ổn mà thôi. Em không muốn người của nhà họ Đoàn lại đến tìm em và con.”
Ông Nhất Phương thở dài, lúc này giọng cũng dịu lại, ôn tồn nói: “Dora à, Catherine mất rồi. Từ nay về sau em không cần sợ bà ấy đến uy hiếp em nữa.”
Bà Dora nhắm mắt nhớ lại những chuyện trước đây, phút chốc rùng mình. Bà trầm giọng nói trong uất nghẹn: “Vợ anh mất rồi nhưng anh vẫn còn con cái và vô số nhân tình bên ngoài. Dorothy chỉ là đứa bé bất đắc dĩ chào đời. Anh vốn không muốn có nó. Cho nên, em xin anh đừng bắt nó phải đối diện với những vấn đề của giaa đình anh. Nếu được thì anh hãy coi như mẹ con em không tồn tại được không?”
“Em nói cái gì vậy?” - Ông Nhất Phương nóng nảy hỏi lại.
Bà Dora im lặng.
“Càng nói càng chẳng ra làm sao.” - Ông Nhất Phương nhíu mày trách bà.
Bà Dora không muốn nói gì nữa, con gái bà yêu ai thì bà gả con bé cho người đó. Tất cả đều không liên quan gì đến ai.
Ông Nhất Phương đọc được suy nghĩ ương bướng này của bà cho nên liền nghiêm giọng hỏi: “Ai nói với em Dorothy là đứa bé bất đắc dĩ được sinh ra?”
Bà Dora nâng mi mắt lên nhìn ông. Ông Nhất Phương lại nói tiếp: “Nếu anh không muốn có nó thì em có thể một mình giữ lại nó hay sao?”
Cánh môi của bà Dora khẽ rung. Đoàn Nhất Phương nhìn đôi mắt ướt mèm của bà thì không nỡ găng giọng nữa. Ông hạ giọng nói tiếp: “Đúng là anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài. Trước em, sau em đều có. Anh không nói anh la đàn ông tốt nhưng anh luôn “ăn bánh trả tiền” chưa từng để ai mang thai con của mình. Vậy em có biết vì sao anh vẫn để em mang thai hay không?”
Bà Dora cúi mặt trả lời: “Vì không cẩn tthận.”
Ông Nhất Phương lắc đầu nói: “Anh có rất nhiều lần không cẩn thận với rất nhiều người nhưng anh đều giải quyết êm đẹp. Chỉ có em ngoại lệ.”
Bà Dora nhìn ông hồi lâu, rồi cúi đầu hỏi lại: “Vì sao anh lại nhẹ tay với em? Có phải do năm đó em khóc lóc van xin anh cho em giữ lại con hay không?”
“Không phải.” - Ông Nhất Phương đáp gọn.
“Năm đó là anh cố tình để em mang thai Dorothy.”
Bà Dora trừng mắt kinh ngạc nhìn ông như khng tin vào tai mình. Bao nhiêu năm qua bà chưa từng nghĩ con ngựa không cương như Đoàn Nhất Phương là của riêng bà, càng không bao giờ nghĩ ông để tâm đến chuyện của mẹ con bà. Cho nên giờ phút này nghe ông nói như vậy bà chỉ có thể dùng thái độ sững sờ này để nhìn ông.
Ông Nhất Phương nhìn biểu hiện trên mặt bà thì liền hiểu bà đang thắc mắc chuyện gì. Ông bước sang chỗ bà ngồi, vòng tay ôm eo bà từ phía sau, nhẹ giọng giải thích: “Năm đó, vì anh lo sợ mất em, lo sợ em phát hiện chuyện anh đã có gia đình mà rời xa anh cho nên anh đã giở trò với những chiếc bao để trong phòng ngủ của chúng ta.”
“Anh...” - Bà Dora nghẹn lời. Bà không ngờ một người đàn ông phong lưu đa tình như ông lại dùng thủ đoạn này giữ chân bà.
“Anh thế nào?” - Ông Nhất Phương hỏi lại.
“Có phải rất bỉ ổi hay không?” - Ông Nhất Phương hỏi tiếp.
“Ấu trĩ.” - Bà Dora cất giọng mắng nhưng vào tai ông Nhất Phương thì nó lại thành giọng điệu hờn dỗi.
“Anh biết anh rất ích kỷ nhưng anh không còn cách khác. Cứ tưởng dùng cách này giữ em nhưng lại khiến em bị Catherine ngày đêm uy hiếp hăm dọa.” - Ông Nhất Phương buồn bã nhớ lại những chuyện đã qua.
Bà Dora lắc đầu nói: “Tại sao phải nhất định làm như vậy với em?”
“Vì yêu em.” - Ông Nhất Phương không ngần ngaại, trực tiếp nói ra.
Bà Dora thở dài, chán nản nói: “Anh có nhiều phụ nữ như vậy thì anh biết bản thân mình yêu ai sao?”
“Em không tin anh sao?” - Ông Nhất Phương hỏi lại.
Bà Dora nhẹ giọng đáp: “Từ khi em biết anh có gia đình thì em đã không tin anh nữa.”
Vòng tay của ôông Nhất Phương nới lỏng ra, ông xoay người bà Dora lại đối diện với mặt mình: “Vậy sao em không đến với người khác?”
Bà Dora nhìn thẳng vào mắt ông, kiên định nói: “Vì em yêu anh.”
Ông Nhất Phương ôm chặt bà vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không yêu em thì anh đã không ở bên em ngần ấy năm. Cũng không cần giao ra Đoàn Thị cho Catherine để đổi lấy bình yên cho mẹ con em. Anh vì tránh việc Catherine tìm được em mà đã bỏ nhà sang tận châu Âu làm ăn để bà ấy nghĩ anh đã mang hai mẹ con em sang đó.”
“Dora, anh đã từng thử rất nhiều cách để quên em. Bao gồm qua lại với những người khác. Nhưng càng làm vậy thì anh càng cô đơn. Chỉ khi gặp em, anh mới cảm thấy an ổn.”
Bà Dora ngồi im như tượng để ông Nhất Phương ôm. Hơn hai mươi năm qua, bà chưa từng nghĩ bà là ai đó rất quan trọng trong lòng ông. Nhìn thấy ông lên báo với tình nhân khác bà chỉ có thể im lặng. Bởi bà biết đã có người đủ tư cách lên tiếng ghen tuông. Đến bây giờ thì người ghen tuông của năm đó cũng đã ra đi. Cuộc đời của bà ấy đã không còn liên quan đến những buồn vui giận hờn của người đàn ông này nữa.
\-\-\-\-
Đừng quên bấm like để lấy bão chương nhé cả nhà.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ Hạc Giấy nha.