Dorothy vui vẻ nói ra một tràng dài trong sự phấn khích và hạnh phúc. Bà Dora thấy vậy cũng an ủi con mình: “Tìm lại được là tốt rồi. Mau đi xuống ăn cơm. Từ sáng đến giờ con đã ăn gì đâu.”
Dorothy liền lắc đầu nói: “Không được, con phải đến tìm anh Khang để cho anh ấy thấy con đã tìm được nhẫn. Nếu không anh ấy sẽ buồn, sẽ giận con.”
Bà Dora lắc đầu nói: “Xem con kìa, không ăn uống gì sao được. Ngồi ăn một lát bánh mì rồi đi cũng không muộn mà.”
Dorothy nghe lời mẹ, miễn cưỡng xuống lầu dùng bữa. Đồng hồ lúc này điểm năm giờ chiều. Cô mải mê lo chụp hình chiếc nhẫn gửi sang cho Lập Thế Khang nhưng vẫn không thấy anh trả lời. Bây giờ muốn đi tìm anh thì chỉ có thể đến biệt thự nhà họ Lập thôi. Nếu anh chưa về thì cô sẽ đợi. Đợi đến tối thì cô cũng sẽ đợi. Mà muốn có sức đợi thì cô phải ăn nhiều một chút.
Bà Dora vào bếp nướng bánh mì kẹp và pha ly sữa nóng mang ra cho con. Dorothy đang đói bụng nên ăn vội, bà Dora nhìn thấy liền nói: “Ăn chậm chút. Mẹ có mua bánh dâu kem. Con ăn bánh mì xong thì ăn bánh ngọt nha.”
Dorothy gật đầu vâng dạ rồi ngoan ngoãn ăn hết bữa xế của mình. Hương vị bánh dâu tây của cửa hàng gần tiệm hoa là món khoái khẩu của Dorothy cho nên cô ăn rất ngon miệng. Lúc đang ăn thì bên ngoài có tiếng kèn xe quen thuộc vang lên. Dorothy liền nói: “Ba về hả mẹ?”
Bà Dora nhìn ra bên ngoài, bấm nút mở cổng lớn cho ba của Dorothy lái xe vào. VÌ bên ngoài trời mưa, bà sợ ông bị ướt nên xách dù ra tận cửa đón ông.
Vừa nhìn thấy ba, Dorothy liền vui mừng reo lên: “Ba về rồi, con nhớ ba quá!”
Bà Dora liền mỉm cười nói: “Lúc nãy thì khóc lóc, bây giờ lại vui vẻ như vậy. Con đúng là con nít.”
Ông Nhất Phương gượng cười xoa đầu con. Gương mặt ông không giấu được vẻ mệt mỏi và muộn phiền nên ông cũng không nói gì nhiều. Lúc này, đồng hồ điểm sáu giờ tối. Dorothy liền nói: “Sáu giờ rồi sao? Không được, con phải qua nhà anh Khang ngay đây.”
Bà Dora liền nói: “Mưa gió như vậy cũng đi hay sao con?”
“Dạ, chuyện này gấp lắm mẹ.” - Dorothy đáp nhanh rồi cầm dù bước ra ngoài.
Bà Dora liền nói: “Chờ chút! Để mẹ gọi chú Peter sang đưa con đi.”
Dorothy vội đến mức không chờ nổi: “Cô liền nói, con đặt taxi rồi, họ sẽ đến ngay đây.”
Lời vừa dứt, chiếc taxi đã an ổn đậu trước cổng lớn nhà Dorothy. Bà Dora cầm dù đi cùng con ra bên ngoài cổng chính. Bà còn cẩn thận ghi lại bảng số xe và xin số điện thoại của tài xế để khi Dorothy đến nơi thì tài xế gọi để bà an tâm.
Sau khi mọi thứ xong xuôi bà mới quay vào nhà. Bà Dora vừaa bước vào đã thấy gương mặt nặng nề của ông Nhất Phương ở phía phòng khách.
Bà nhẹ nhàng bước đến hỏi thăm: “Bên nhà lớn có chuyện gì sao?”
Ông Nhất Phương thở dài buồn bã đáp: “Catherine mất rồi.”
“Khi nào?” - Bà Dora giật mình hỏi lại.
“Hai ngày trước, chiều nay vừa chôn.” - Ông Nhất Phương đưa tay vuốt mặt, buồn bã nói.
“Sao có thể như vậy được? Sáng nay em còn thấy Nam Phương con gái anh đi đăng ký kết hôn với Lâm Cát Vũ mà.”
Ông Nhất Phương liền chán nản nói: “Con bé muốn làm vui lòng mẹ nó trước lúc đóng nắp quan tài cho nên vội vã kéo Lâm Cát Vũ đi đăng ký kết hôn.”
Bà Dora nhắm mắt lắc đầu nói: “Do chị Catherine ra đi quá đôột ngột cho nên con bé đành làm như vậy.”
Nghĩ một lúc ông Nhất Phương lại hỏi: “Sao em gặp được Nam Phương đi đăng ký kết hôn?”
Bà Dora lúc naày mới kể lại cho ông Nhất Phương nghe chuyện của Dorothy: “Hôm nay con gái mình cũng đi đăng ký kết hôn với bạn trai nó.”
“Cái gì?” - Ông Nhất Phương nghe xong liền thét lớn.
Bà Dora hơi hoảng liền sợ hãi nhìn ông không dám nói câu nào. Ông Nhất Phương liền hỏi tiếp: “Chuyện lớn như vậy mà em cũng không báo cho anh biết đã dám tự ý quyết định.”
“Xin lỗi anh, tại vì anh dạo này ít về đây cho nên...” - Bà Dora nhỏ giọng giải thích.
“Em không gọi điện được sao?” - Ông Nhất Phương giận dữ hỏi lại.
“Em sợ phiền anh.” - Bà Dora chậc lưỡi cúi đầu đáp.
Ông Nhất Phương tức giận nghiến răng chất vấn: “Em sợ phiền anh hay em vốn không xem anh là ba của Dorothy?”
“Không có, em không có ý đó. Em định đợi anh về sẽ nói nhưng anh về được một ngày thì nhà bên kia xảy ra chuyện mà ngày đăng ký thì đã đặt trước cho nên em chưa kịp thông báo với anh.” - Bà Dora lắc đầu, cố gắng giải thích.
“Con bé là con cháu nhà họ Đoàn. Dù có kết hôn cũng phải là hôn sự với gia đình tử tế. Em ngang nhiên gả nó đi như vậy khác nào để nó chịu uất ức.” - Ông Nhất Phương tức giận chống tay bên hông, lớn tiếng nói.
\-\-\-
Cám ơn sự ủng hộ của cả nhà rất nhiều. Đừng quên bấm like để lấy chương mới nhé.
Mong các bạn ghé đọc các bộ truyện mà Hạc đã viết trên app nha:
\- Thiên Kim Bạc Tỉ
\- Bạn Gì Đó Ơi\, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?
\- Gặp Em\, Yêu Em\, Ở Mãi Bên Em\.