Đoàn Nam Phong vòng tay ôm chặt nàng vào lòng để mặt nàng áp sát tim hắn. Hắn tham luyến hít lấy hương thơm trên tóc nàng, vui sướng nói: “Có, anh yêu em. Chưa bao giờ yêu ai nhiều như vậy.”
Tinh Vân nghe được nhịp tim hắn đập rộn. Nàng biết hắn không có gạt nàng. Tối hôm qua, nàng nằm ngủ lại mơ màng nhìn thấy cảnh hắn nửa đêm đáp trực thăng mang mứt tắc đến thăm nàng. Trong mắt hắn khi ấy có bao nhiêu là tình ý. Tình cảm này không thể giả. Nhưng mà...
Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt điển trai của hắn, tay nàng khẽ vuốt má hắn: “Nếu anh yêu em, tại sao không nói cho em biết những chuyện em muốn biết? Tại sao anh có nhiều bí mật như vậy?”
Đoàn Nam Phong nghe xong, đôi mắt anh liền trở nên nghiêm trọng, anh lờ mờ đoán được Tinh Vân đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và Lưu Uyển Linh. Ngay sau đó, đôi mắt anh lại thâm trầm, ấm áp nhìn nàng. Tay khẽ vuốt tóc nàng, môi áp xuống hôn lên khuôn trán xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Tinh Vân, em có yêu anh không?”
Tinh Vân khẽ gật đầu. Trong lòng nàng trước nay chưa từng thay đổi. Nàng đối với hắn vẫn là như thuở ban đầu.
Trong đáy mắt Đoàn Nam Phong ánh lên niềm hạnh phúc. Anh biết rõ tình cảm của nàng đối với mình nhưng vẫn không giấu được hạnh phúc khi thấy sự xác nhận của nàng. Anh cúi mặt gần sát nàng, chân thành nói: “Tinh Vân, em chỉ cần tin rằng anh thật lòng yêu em. Thật lòng muốn chăm sóc và bảo vệ em cả đời là được. Những chuyện khác em biết ít một chút sẽ tốt hơn.”
Trong mắt nàng lúc này đã bắt đầu ủy mị. Nàng thừa nhận nàng luôn mềm lòng trước người đàn ông này. Trước giờ nàng luôn vô điều kiện mà tin tưởng hắn. Chỉ là xảy ra quá nhiều việc khiến nàng hoài nghi chính mình. Nhưng hôm nay hắn đã nói như vậy, nàng không có lý do để không tin tưởng hắn.
Không tự chủ được, Tinh Vân đưa tay luồn vào trong áo hắn. Nàng cảm nhận rõ mồn một những vết sẹo để lại trước đây trên người hắn đều là vì che chở cho nàng. Tự trong đáy lòng nàng tràn lên cảm giác yêu thương cùng lo sợ.
“Nam Phong dừng lại đi được không?” - Tinh Vân khó nhọc hỏi.
Đoàn Nam Phong nhíu mày hỏi: “Ý em là gì?”.
Hắn lo lắng nàng lại từ hôn cho nên hắn càng ôm chặt nàng như sợ mất, dồn dập nói: “Tinh Vân, em có thể trừng phạt anh nhưng xin em, đừng bắt anh phải xa em.”
Nàng thấy hắn khẩn trương như một đứa trẻ thì liền giải thích: “Em không có nói chúng ta dừng lại. Em chỉ muốn anh dừng lại chuyện trong hắc đạo đi. Em lo anh sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta cũng không phải là thiếu tiền để chi tiêu. Em có thể tiết kiệm. Em...”.
Nghe nàng nói vậy, Đoàn Nam Phong thở phào nhẹ nhõm hôn lên môi nàng, ngăn không cho nàng nói những lời như là hắn sắp phá sản đến nơi. Sau một nụ hôn sâu, hắn lưu luyến rời môi nàng, khẽ phân trần: “Tinh Vân, ngày nào anh còn sống, anh nhất định sẽ cho mẹ con em cuộc sống sung sướng nhất. Không để em phải chịu bất kỳ uất ức nào cả. Chuyện trong hắc đạo, không phải nói buông tay là buông tay được. Ba năm trước anh từng nghĩ đến chuyện này nhưng sau khi em bị bọn người Rio bắt đi thì anh đã không nghĩ đến chuyện rút tay ra nữa. Ngược lại càng phải làm lớn và mạnh hơn. Chỉ có như vậy thì em và con mới có thể an toàn được.”
“Nhưng mà...” - Tinh Vân cắt lời hắn, trong mắt nàng, nỗi lo sợ ngập tràn: “Em sợ, Nam Phong, em thật sự sợ anh gặp nguy hiểm. Nếu có chuyện gì, em sẽ sống như thế nào?”
Đoàn Nam Phong nghe lời nàng nói, bất giác khẽ mỉm cười. Anh cảm thấy trái tim mình ấm áp. Anh nhìn cô trấn an: “Không cần sợ. Anh sẽ không sao. Anh hứa với em, anh nhất định sẽ cùng em đi đến cuối cuộc đời. Nhất định như vậy.”
Nói xong hắn đưa ngón tay út ra ngoéo lấy ngón tay út của nàng. Nàng ngẩng lên, gương mặt tươi sáng nhìn hắn. Nàng biết hắn rất tài giỏi, hắn sẽ có cách bảo vệ mình. Nàng cũng rất tin tưởng hắn. Nhưng mà khi trái tim đã lỡ đặt lên người đàn ông thích làm chuyện nguy hiểm thì làm sao có thể thôi không bất an?
\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy,
Chắc các bạn cũng biết là bảng xếp hạng tiểu thuyết tháng này mình đã hoàn toàn bị xóa tên không còn nằm trong TOP nữa. Ôi, thật là buồn! Như các bạn cũng biết, mình viết truyện trên mạng chỉ vì 1 lý do là có độc giả hóng đợi nhưng nếu các bạn không ủng hộ Hạc nữa thì Hạc mất thời gian viết viết, chỉnh sửa và đăng để làm gì.
Trên con đường viết tiểu thuyết này, ngay từ đầu Hạc đã xác định là không dễ dàng bởi vì càng ngày càng ít người thích đọc chữ. VÌ lười, vì không có tác phẩm hay... cho nên Hạc luôn cố gắng dốc nhiều công sức để đưa đến những tác phẩm hay cho các bạn. Vậy mà nhiều bạn cũng là lạ. Ai thích thì chỉ đọc qua đọc cho vui chứ không nói mình thích nhưng không thích cái là la toáng lên om sòm, thậm chí văng tục. Ủa sao kỳ dạ? Khó hiểu quá!
Cho nên nỗi buồn chất chồng sẽ làm chậm quá trình làm việc và chương mới sẽ ì ạch đến tay các bạn. Nếu các bạn yêu thích truyện của Hạc, đừng quên nói cho Hạc biết để có thêm động lực làm việc phục vụ cống đồng Đọc - Viết nhé.
Hãy đến thăm nhà của Hạc tại Facebook : "Những câu chuyện của Hạc Giấy" nhé! Page Facebook không bán hàng online, không thu phí, không trục lợi. Chỉ đơn giản là tám chuyện thôi. ^_*
Hẹn gặp các bạn tại đó nha!