Lưu Uyển Linh bị vu oan thì tức lắm vội phân bua: “Em không có. Em không có giết cô ta. Cô ta nhiều lần đến gặp em nói không tranh giành danh phận với em, chỉ mong làm tình nhân bên ngoài của anh. Em không đồng ý cho nên cô ta rất tức giận mắng mỏ em. Nhưng em không vì vậy mà giết cô ta. Những điều cô ta nói chỉ khiến em xa cách với anh mà thôi. Chưa đến mức giết người. Anh phải tin em đó.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói giống như không có chuyện gì nhưng thật ra anh đã biết nên bắt đầu từ đâu để tìm ra nguyên nhân cái chết của Băng Thanh.
“Không quan trọng, cảnh sát đã nói là tự sát thì anh cứ tin như vậy. Cũng không muốn truy cứu thêm. Nhưng anh nói cho em biết, Tinh Vân không phải Băng Thanh. Nếu như em ở sau lưng anh làm ra chuyện gì với cô ấy, dù rất nhỏ anh cũng sẽ không bỏ qua.” - Câu cuối cùng đột nhiên Lưu Uyển Linh nghe ra được lời hăm dọa đáng sợ của anh khiến cô có phần lạnh sống lưng nhưng vẫn cố hỏi lại: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Đoàn Nam Phong trừng mắt nhìn Lưu Uyển Linh. Đôi mắt nâu đẹp đẽ phút chốc lạnh như băng khiến người đối diện sợ hãi, giọng anh gây gắt hỏi : “Năm đó người ăn cắp tài liệu về mẫu virus sinh học của anh là Băng Thanh sao?”
Đoàn Nam Phong hỏi xong lại khẽ lắc đầu giải thích: “Cô ấy sống cùng anh lâu như vậy, dù không yêu nhau thì cũng là ít nhiều hiểu được. Cô ấy thích hư vinh, thích tự do, ngông cuồng, bất quy tắc nhưng tuyệt đối là mê anh. Cô ấy sẽ không làm ra chuyện đưa anh vào chỗ chết. Chuyện này chắc chắn còn có kẻ khác nhúng tay vào.”
Nghe Đoàn Nam Phong nói đến đây, gương mặt Lưu Uyển Linh hoá thành trắng bệch. Chuyện của năm năm trước đối với cô như một cơn ác mộng. Khi đó cô mới mười sáu tuổi, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của anh hai mình tiếp cận Đoàn Nam Phong. Cũng từ đó cô vô tình bị kéo vào ân oán trong giới hắc đạo và những phen đối đầu gay gắt giữa Lập Thế Khang và Đoàn Nam Phong. Cũng từ đó mà cô biết tới súng, tới máu và cả những cái chết khiến hàng đêm cô không ngủ ngon được, luôn sống trong lo lắng và sợ hãi.
“Lưu Uyển Linh, anh nói cho em biết, cái mạng này của em, anh lượm về là vì còn dùng tới. Em đừng vọng tưởng đó là vì yêu mà anh cứu em.” - Đoàn Nam Phong rõ ràng từng tiếng, đều đều nói bên tai cô khiến cô rung lên bần bật, tức giận hét lên: “Đoàn Nam Phong, anh ngả bài rồi sao?”
Đoàn Nam Phong bình thản nhìn cô. Gương mặt điển trai mang vẻ lạnh lùng và nguy hiểm cất lời cảnh cáo: “Em tốt nhất an phận một chút, sống qua ngày cho tử tế. Đừng năm ngày ba bữa lại đến chọc giận Tinh Vân. Hôm qua em cũng thấy rồi đó. Tinh Vân không phải người em có thể đụng vào.”
Lưu Uyển Linh nghe xong thì dậm chân quay đi. Cô biết Đoàn Nam Phong không phải người nhu nhược hay mềm yếu. Lời hắn nói tuy ít nhưng tuyệt đối không phải là “rung cây nhát khỉ”. Nếu cô còn nấn ná không chịu đi, chỉ sợ rằng “chuyện xưa tích cũ” một lần sẽ bị hắn đem ra tính sổ. Đến lúc đó thì... Nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ tới cho nên nhanh chân biến mất dạng.
Tinh Vân đứng phía sau bức tượng nghe xong cũng lạnh toát cả người. Người đàn ông này luôn dịu dàng ôn nhu là thế, nhưng không ngờ anh vẫn còn một bộ mặt dọa người đáng sợ đến như vậy.
Tinh Vân đờ đẫn bước về phòng. Vừa đi cô vừa nghĩ về người chồng tương lai của mình, cô thật sự không biết gì về anh. Cuộc sống của anh có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu toan tính, có bao nhiêu bí mật? Cô hoàn toàn không hiểu hết được. Mỗi lần có chuyện xảy ra, cô lại vô tình nhặt lấy một chút chuyện về anh. Điều duy nhất mà cô chắc chắn đó là Đoàn Nam Phong thực sự là người đàn ông không đơn giản.
Đoàn Nam Phong sau khi nói xong chuyện với Lưu Uyển Linh thì cũng quay lại phòng ngủ. Anh lên giường, nằm ôm Tinh Vân vào lòng. Hai tay người đàn ông chạm vào cơ thể cứng đờ của cô. Biết có chuyện gì đó, anh liền hỏi: “Bé con, em ngủ không ngon sao?”
Giọng anh nhỏ nhẹ và yêu thương rót vào tai khiến Tinh Vân mở mắt ra, đôi mắt đẹp mơ hồ xa xăm, khẽ lắc đầu. Đoàn Nam Phong thấy cô mệt cho nên không hỏi thêm cô gì nữa. Chỉ nhẹ hôn lên đôi má non mềm của cô. Từng nụ hôn nhỏ, trải khắp khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh thỏ thẻ vào tai cô: “Tinh Vân, sang năm mới rồi, anh cũng sắp bước sang tuổi ba mươi. Anh biết em mới nhận lại gia đình nên không muốn nhanh như vậy đã kết hôn. Nhưng mà... một ngày chưa ký giấy với em, tim anh như bị treo ngược.”
Tinh Vân không nói gì, nghĩ đến việc kết hôn tự nhiên cô có chút hoang mang. Cô không tự tin có thể hạnh phúc bên cạnh người đàn ông nguy hiểm như anh.
Đoàn Nam Phong thấy biểu hiện của Tinh Vân dường như là không muốn kết hôn với anh cho nên anh lại cất giọng hỏi: “Tinh Vân, hai chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai. Hai gia đình chúng ta vốn là có hôn ước từ trước. Em còn ngại chuyện gì nữa sao?”
Tinh Vân từ trong chăn khẽ hỏi, giọng cô nhỏ như mèo kêu: “Nam Phong, anh yêu tôi không?”
\-\-\-\-\-\-
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.