Đương nhiên các phóng viên không có gan hỏi Trình Cảnh Triết cầu hôn lúc nào, chỉ đặt nhiều lực chú ý lên người anh, “Trình tiên sinh, có đúng như trên mạng nói rằng tin tốt của ngài và Mộc tiểu thư sắp đến rồi không?”
“Về chuyện này, cổ phiếu L.E có chịu ảnh hưởng liên quan không?”
“Ba mẹ hai bên đã bàn bạc về kế hoạch tương lai của hai người chưa?”
“Nghe đồn hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, không biết có phải sự thật không?”
Hai người vừa xuất hiện, mấy vấn đề này đồng thời được hỏi ra mà không kiêng nể gì.
Khi Mộc Tĩnh Hàm nghe thấy những câu này, vẻ mặt vẫn rất bình thản, thái độ cũng trở nên nhẹ nhàng, đôi mắt quyến rũ hững hờ, khóe miệng cong lên gãi đúng chỗ ngứa.
Khi chạm mắt Trình Cảnh Triết, cô nhướng mày, ánh mắt khẽ uy hiếp truyền đạt: Anh giải quyết đi, nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời.
Nhưng cô đã xem nhẹ trình độ xỏ lá của Trình Cảnh Triết rồi. Người nọ bình tĩnh đi đến trước mặt cô, nắm lấy đôi bàn tan, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ dung túng và cưng chiều mà chỉ khi đối diện với cô mới xuất hiện, “Chính xác.”
Hai chữ bủn xỉn này của hắn đã khiến các phóng viên sôi trào nhiệt huyết, điên cuồng nhao nhao lên.
“Chúng tôi không được xem như lớn lên cùng nhau, nhưng đúng là thanh mai trúc mã, còn về tin tốt thì chính xác sắp đến rồi.”
Mộc Tĩnh Hàm bị anh nắm lấy lòng bàn tay, gãi anh vài cái, thần thái của người nọ không hề thay đổi: “Nhưng vai chính hôm nay không phải chúng tôi, nếu các vị có hứng thú với L.E thì có thể trực tiếp liên hệ với bộ phận xã hội của công ty. Xin lỗi Thẩm tổng.”
Nói xong, anh gật nhẹ đầu với vai chính cắt băng rôn hôm nay. Người kia vẫn tay, vốn đang có ý định hợp tác nên tất nhiên thái độ càng thêm tôn trọng: “Không sao không sao, hôm nay Trình tổng có thể đến đây đã là niềm hãnh diện và vinh hạnh của công ty chúng tôi.”
Khách sáo với nhau vài câu, Trình Cảnh Triết dẫn Mộc Tĩnh Hàm rời đi theo đường Lưu Hoài chỉ dẫn.
Mãi cho đến phòng trang điểm ở hậu trường, Mộc Tĩnh Hàm mới cảm nhận được sự thanh tịnh. Cô rút tay về, xoa xoa cổ: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu biết sớm thì em đã không đến rồi.”
Câu sau của cô dù đã nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng Trình Cảnh Triết nghe thấy rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Lát nữa không có lịch trình à?”
“Sáng nay thì không, buổi chiều phải đến phim trường.”
Cảnh quay cuối sẽ kết thúc trong hai ngày nay, sau đó sẽ đến Tết Trung Thu. Đạo diễn nói sẽ cố gắng để bọn họ có thể về nhà ăn tết đoàn viên.
“Vậy Tết Trung Thu em có thời gian không?”
Trình Cảnh Triết vẫn giữ nguyên vẻ mặt lên tiếng hỏi, kéo ghế dựa sang một bên để cô ngồi xuống.
Hôm nay Mộc Tĩnh Hàm mang giày cao gót 10 centimet, chân đã sớm đau buốt, nếu không phải đang ở bên ngoài thì cô đã cởi giày ra, đi chân trần vài vòng rồi.
Sau đó Trình Cảnh Triết kéo một chiếc ghế khác qua, trong khi Mộc Tĩnh Hàm bày ra vẻ mặt ngây ngốc, anh nâng chân cô lên rồi đặt lên đùi mình, bàn tay xoa bóp cổ chân trắng nõn của Mộc Tĩnh Hàm: “Chỗ này?”
“Anh, anh làm gì thế?”
Mộc Tĩnh Hàm lập tức nhìn ra ngoài cửa, lúc nãy khi tiến vào Trình Cảnh Triết quên chưa đóng.
Nói xong, cô muốn rút chân về, nhưng lực xoa nắn của Trình Cảnh Triết rất thoải mái, không nhẹ không nặng, rất vừa vặn.
Mộc Tĩnh Hàm đành ngồi yên, cơn đau nhức ở cổ chân giảm bớt một chút.
Qua một lúc lâu, khi Mộc Tĩnh Hàm mơ màng sắp ngủ, nghe thấy giọng nam réo rắt: “Tết Trung Thu về Tương Hải cùng anh đi.”
Bây giờ não cô chả còn khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ mới nghe nói đi cùng anh đến đâu đó thôi mà đã không chút do dự đáp: “Vâng.”
Buổi chiều Mộc Tĩnh Hàm ăn cơm ở bên ngoài rồi lại theo người đại diện quay về phim trường.
Buổi sáng lúc thông báo tin tức đó thì đang phát sóng trực tiếp, vì thế đối với việc hai người này chân chính rải cẩu lương trước camera, quần chúng xem được chỉ có thể cười ha ha chúc mừng.
Cảnh quay của Mộc Tĩnh Hàm bắt đầu vào lúc 4 giờ, vẫn còn một tiếng nữa. Sáng nay cô đã ngủ đủ rồi nên cũng không gà gật nữa, rảnh rỗi thì đọc kịch bản hoặc lướt điện thoại.
Trợ lý tiểu Chu ra ngoài lấy đồ vẫn chưa về, Mộc Tĩnh Hàm thấy trong tách trà không có nước, đang định tự đứng dậy đi lấy thì một cô bé lạ mặt lập tức đưa ấm trà ấm áp đến trước mặt cô.
“Chị Hàm, đây là nước ấm, em để ở đây cho chị nhé.”
Cô bé này không được tính là gầy, mặc một chiếc áo khoác nỉ hai lớp, dáng vẻ khi cười rộ lên với Mộc Tĩnh Hàm rất chân thành.
“Chị tiểu Chu khi đi ra ngoài đã dặn, lát nữa rót nước đưa đến cho chị đấy ạ.”
Cô bé giải thích, có lẽ thấy được thắc mắc của Mộc Tĩnh Hàm nên nói thêm: “Em là trợ lý mới tới của đạo diễn Cố, chị Tằng Tằng từ chức rồi ạ, hôm nay mới vừa bàn giao cho em xong.”
Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới nhớ ra, mấy ngày trước cũng đã nghe nói rằng trợ lý Tằng Tằng của đạo diễn Cố có chuyện phải rời đoàn, nhưng không ngờ rằng người này lại đến nhanh như thế.
Cô cười cười, ngẩng đầu: “Cảm ơn.”
Nói xong thì lại bồi thêm một cô nữa với cô bé nhỏ có chút ngại ngùng: “Cố lên.”
Dù bé trợ lý này làm việc có vẻ chậm rãi, nhưng thái độ rất nghiêm túc, cần cù chăm chỉ, chắc hẳn đây cũng là lý do đạo diễn Cố giữ lại cô bé.
Chưa đến 4 giờ, đạo diễn Cố đến giải thích về cảnh diễn cho cô.
Đây là cảnh cuối của cô trước khi đóng máy. Kịch bản là mấy ngày nay cô bị cảm lạnh ho khan, có triệu chứng bị viêm, nhưng lại liên tục chăm sóc nữ phụ ở bệnh viện đến mức ngất xỉu. Sau khi được y tá phát hiện, cô được tiêm thuốc mà trong đó thành phần quan trọng nhất là Penicillin*.
(*) Thuốc kháng sinh Penicillin là một phân nhóm nhỏ thuộc nhóm beta-lactam (một họ kháng sinh rất lớn, bao gồm những loại kháng sinh có cấu trúc hóa học chứa vòng Beta Lactam). Thuốc thường được sử dụng trong trường hợp nhiễm khuẩn các vi sinh vật còn nhạy cảm.
“Cô yên tâm, đến lúc quay chúng ta chỉ sử dụng đường glucose, chỉ cần để bình thuốc Penicillin xuất hiện một chút là được, cô phải phối hợp với y tá truyền dịch vào.”
Vì muốn thu được hiệu quả chân thật nên việc tiêm vào tay là điều không thể tránh khỏi.
Đạo diễn Cố vẫn đến đây nói lại một lần nữa cho cô.
Nói gì đi nữa thì Mộc Tĩnh Hàm cũng là một diễn viên đã diễn xuất nhiều, diễn trong cơn mưa to, đu dây thép cũng là những cảnh thường có, chỉ một kim tiêm đâm vào thì cũng chẳng là gì.
Nhưng đạo diễn Cố vẫn giải thích riêng với cô lần nữa, “Đến lúc quay chai Penicillin sẽ xuất hiện, nhưng chất lỏng y tá lấy ra từ trong chai là đường glucose, chúng ta chỉ cần quay bình thuốc thôi là được.”
Tác dụng của thuốc Penicillin này có thể lớn hoặc nhỏ, đặc biệt là đối với người có thể chất mẫn cảm tuyệt đối không thể chạm vào. Dù sao cũng không phải Penicillin, bên trong chỉ là đường glucose thôi, tất nhiên Mộc Tĩnh Hàm cũng không cần phải kiểm tra xem mình có mẫn cảm không.
Lúc ấy người của đoàn phim còn nói giỡn: “Dù sao cô cũng phải tiêm đường glucose vào mà, có muốn đi kiểm tra xem có mẫn cảm với đường glucose không nào?”
Thế nhưng dù đã chú ý ngàn vạn lần như thế, đúng lúc quay vẫn xảy ra chuyện.
Trước khi quay, đạo diễn Cố đã cho trợ lý mới đến đi lấy “Penicillin” đến đây. Vì việc này trước đây đều là trợ lý Tằng Tằng làm, đương nhiên Tằng Tằng hiểu đạo diễn Cố nói lấy Penicillin đến đây là có ý gì.
Là cái bình bên ngoài viết Penicillin, thực tế bên trong là đường glucose.
Bọn họ đã mua hai loại về rồi “chiết” vào.
Nhưng trợ lý mới này lắng nghe xong, nghiêm túc tìm hai bình thuốc đó rồi cẩn thận để vào hộp đồ quay phim.
Sau đó, đạo diễn hô “action”, chính thức bắt đầu quay.
Lúc Trình Cảnh Triết đến thì đã quay được hơn nửa.
Đúng lúc Mộc Tĩnh Hàm ngất xỉu, dù biết là diễn kịch nhưng con ngươi sâu thẳm của Trình Cảnh Triết vẫn không chịu được mà co rút. Lớp trang điểm tái nhợt kia của Mộc Tĩnh Hàm khiến trái tim anh thắt lại.
Tiếp đó, diễn viên đóng vai y tá đến truyền dịch cho cô.
Mộc Tĩnh Hàm vươn bàn tay trắng nõn ra, bên trong phim trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng y tá vỗ vỗ vào mu bàn tay cô để tìm mạch máu.
Lúc Mộc Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt đã nhìn thấy Trình Cảnh Triết, nhưng bây giờ vẫn đang ở trước camera, cô nhanh chóng lờ đi. Cảm giác đau đớn trên mu bàn tay khiến cô khẽ cắn môi theo bản năng, đạo diễn Cố ngồi sau máy theo dõi lộ ra ánh mắt hài lòng.
Cảnh cuối cùng là cô ngồi trong đại sảnh, lướt điện thoại thì nhìn thấy cuốn tự truyện do nữ phụ viết gây bão mạng. Người đã từng huy hoàng đến thế, lúc này lại không ngóc đầu lên được nữa, kết cục là Mộc Tĩnh Hàm đóng vai nữ chính ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa rồi u tối bỗng sáng rực lên, đôi mắt mờ hơi nước không kìm được mà rơi lệ, đôi môi không chút huyết sắc kia bỗng nhiên dễ chịu hơn, chậm rãi cười, cảm giác ấm áp lan tràn khắp cơ thể.
Sau đó là kết cục của chuyện xưa.
Cách kết thúc mở này khiến cư dân mạng nghĩ rằng, có lẽ nữ chính vừa thấy nữ phụ bây giờ đã được mọi người biết mặt gọi tên trên mạng thì cảm thấy vui vẻ thay cả phần cô ấy, cuộc đời này đã không uổng phí. Và có lẽ ngay lúc này, thấy nữ phụ đột nhiên tỉnh lại, cô mới có thể nở nụ cười từ tận đáy lòng như thế.
Nhưng sau đó ra sao thì phim truyền hình sẽ không nhiều lời. Bạn muốn nghĩ thế nào, sẽ là thế ấy.
Đạo diễn nâng tay lên, ý bảo Mộc Tĩnh Hàm có thể quay đầu đi. Động tác này Mộc Tĩnh Hàm đã đóng vô số lần, đương nhiên đạo diễn Cố rất yên tâm về cô, thế nhưng lúc này cô lại khó khăn chớp mắt, đôi mắt đối diện với camera hơi dại ra, lớp trang điểm làm nổi bật đôi môi tái nhợt kia dần dần trở nên xanh xao, đồng thời tần suất hô hấp ngày càng lớn, trạng thái này vừa nhìn đã thấy có gì đó không đúng.
Không đợi ông ra mệnh lệnh, Trình Cảnh Triết ở bên cạnh bỗng nhiên xông lên phía trước, giọng nói run rẩy: “Chuyện gì vậy?”
Anh ôm cô vào lòng, nhìn sắc mặt Mộc Tĩnh Hàm dần trắng toát, nhiệt độ tay cũng lạnh lẽo, Trình Cảnh Triết nhíu chặt hai hàng lông mày, vầng trán đổ mồ hôi mỏng. Sự lo lắng và gấp gáp đó khiến những người vây quanh xem giật mình.
“Này, đây là chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại như vậy?”
Sắc mặt trắng bệch của Mộc Tĩnh Hàm quá đáng sợ, ngay cả mí mắt đang chống chọi cũng đã gục xuống, muốn ngất đi. Trình Cảnh Triết vỗ mặt cô, hô to: “Mộc Tĩnh Hàm, không được ngủ, không được ngủ!!!”
Bộ dạng sốt ruột đó khiến những người khác ở phim trường không dám tiến lên.
Lưu Hoài đã gọi xe cứu thương từ sớm, thậm chí còn gọi bác sĩ gần đây nhất nhanh chóng đến đây để cấp cứu.
Có người kêu lên, giọng nói run rẩy: “Phải làm sao đây, chẳng lẽ cô ấy dị ứng với đường glucose thật sao?”
Trình Cảnh Triết nghe thấy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn chất lỏng đang không ngừng nhỏ giọt, lạnh giọng hỏi: “Đó là gì?”
Mắt anh đỏ ngầu, đạo diễn Cố trả lời: “Là đường glucose, trước khi quay đã cho người đổi rồi.”
“Đường glucose?”
Trình Cảnh Triết nghi ngờ tình trạng này của Mộc Tĩnh Hàm không thể không liên quan đến cái bình ghi Penicillin ở ngoài vỏ này, lập tức rút kim tiêm ra, ôm lấy Mộc Tĩnh Hàm: “Đừng ngủ, ngoan, anh đưa em đến bệnh viện.”
Bác sĩ đã sắp đến, nhưng giờ đây Trình Cảnh Triết không chờ được lâu đến thế, đang định ôm người rời đi thì sắc mặt cô bé trợ lý đứng ở bên ngoài trắng bệch: “Đạo diễn cố, ông, ông nói là có người đổi thành đường glucose thì sao?”
Đạo diễn Cố có dự cảm không tốt rất mãnh liệt: “Cô lấy cái gì thế?”