Dưới ánh đèn flash, bởi vì doanh thu phòng bán vé đạt được 2 tỷ, nhà đầu tư Linh Lung bị phóng viên vây kín:
“Cô Linh, tác phẩm đầu tiên mà cô đầu tư đạt được thành tích tốt như thế, cô có cảm tưởng gì không?”
“Cô Linh, từng có tin đồn trên mạng nói rằng cô đạt được thành tích tốt như vậy chủ yếu là do được Tổng giám đốc trẻ tuổi bí ẩn của công ty nào đó thưởng thức, cô có thể giải thích chút được không?”
Người thông minh vừa nghe là hiểu ngay câu này có ẩn ý gì, trợ lý đang định bước lên từ chối thì Linh Lung tao nhã tháo kinh râm xuống, nở nụ cười khéo léo hào phóng: “Tôi nghĩ Tổng giám đốc trẻ tuổi bí ẩn kia chắc là Trình Tư Hạo nhỉ, người cầm trịch duy nhất của công ty Trình thị đang được đồn thổi trên mạng đúng không?”
Thái độ thẳng thắn của cô khiến người trợ lý bên cạnh hít một hơi lạnh, còn mấy phóng viên thì càng thêm phấn khích, tiếng chụp hình vang lên liên tục:
“Cô Linh có thể tiết lộ chi tiết được không, quan hệ giữa cô và anh Trình này có giống như trên mạng nói không? Có thật là khoản đầu tư vào hai bộ phim điện ảnh của cô là do Trình thị bỏ ra không?”
Linh Lung lại đeo kính râm lên, cong miệng nhìn về phía máy ảnh: “Tôi nghĩ có lẽ tài sản của ông chủ Trình bây giờ chẳng nhiều bằng tôi đâu.”
***
Ngày hôm sau, Trình Tư Hạo ngồi trong văn phòng đọc tin tức thì bất đắc dĩ bật cười, trợ lý hỏi anh xem có cần phải xử lý không thì tâm trạng của ông chủ lớn ngồi ôm cơ nghiệp cực kỳ tốt, nói: “Làm sáng tỏ gì chứ, chuyện này vốn dĩ là sự thật.”
Người trợ lý ngơ ngẩn: “Dạ?”
Trình Tư Hạo: Thẻ lương của anh đã nộp lên trước khi kết hôn rồi, danh nghĩa công ty, bất động sản, đất đai hay tiền mặt đều của vợ anh, đây không phải là sự thật thì còn là gì nữa?