Chí Tôn Vô Lại

Chương 294: Minh Nguyệt đổ máu!




Nhạc lão đại cũng đã đợi được nửa ngày, nghe vậy lập tức lớn tiếng nói: "Dạ, Nguyệt tiểu thư, người cứ yên tâm!"

Giọng hắn vốn rất to, hơn nữa lúc này trong đại đường rất an tĩnh, mỗi người đều im lặng, thanh âm Nhạc lão đại càng vang vọng khắp đại đường.

"Các vị Nguyệt gia huynh đệ tỷ muội, Nhạc lão đại ta mặc dù không phải là người của Nguyệt gia, nhưng mấy năm nay, ta đều là dựa vào Nguyệt gia mà kiếm cơm! Nói một câu không khách khí, Nhạc lão đại ta mặc dù trong người không chảy dòng máu của Nguyệt gia, nhưng ta cũng tính phân nửa là người của Nguyệt Gia…… dù sao ta ăn cơm, đều là Nguyệt gia cho ta." Nhạc lão đại lớn tiếng nói.

Lời nói này đích xác không sai, hắn thân là hắc đạo long đầu lớn nhất trong tỉnh, nhưng bởi vì thế lực Nguyệt gia quá mức to lớn, ngày thường đều phải nhìn sắc mặt Nguyệt gia mà sống…… hơn nữa, từ bản chất mà nói, Nhạc lão đại hắn có thể trở thành hắc đạo long đầu, kỳ thật cũng là Nguyệt gia âm thầm giúp đỡ hắn mà thôi.

"Đương nhiên, Nguyệt gia là danh môn vọng tộc, Nhạc lão đại ta diễn một số mánh khoé này, người bình thường thấy chướng mắt, thường ngày, đều là quản sự Lục phòng, Nguyệt Lục thúc giao phó cho ta. Ta nghĩ, các ngươi chắc là đều coi họ Nhạc ta là người hầu của Nguyệt Lục thúc. Hắc hắc…… bất quá hai chữ người hầu này, cũng khá đúng. Nhạc lão đại ta trên danh nghĩa là lão đại gì đó, kỳ thật không phải. Ta thường ngày làm chuyện gì, đều báo cáo với Lục thúc, nếu Lục thúc không gật đầu, Nhạc lão đại ta chỉ là người hầu, ngay cả rắm cũng không dám đánh…… nếu Lục thúc gật đầu, ta mới có thể ở bên ngoài làm lão đại, chỉ làm ra vẻ thôi."

Hắn nói đến đây, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh: "Làm gì có, Nhạc lão đại, ngươi hôm nay thật có phong phạm lão đại a. Ngươi mang theo người đánh giết vào từ đường như vậy, đả thương nhiều con em Nguyệt gia như vậy, chửi bới con trai Lục thúc, chuyện này chính là Lục thúc cho ngươi làm sao?"

Người nói chuyện là Tiểu Lôi, hắn khoanh tay, cười giả lả nhìn Nhạc lão đại.

"A ha, là Nguyệt Sơn lão huynh!" Nhạc lão đại vừa thấy Nguyệt Sơn, ánh mắt lộ ra ba phần sợ hãi, lập tức cười gượng nói: "Ta làm mấy chuyện này, người khác không biết. Nguyệt Sơn lão huynh há có thể không biết? Ta bất quá chỉ là một thuộc hạ của Nguyệt gia các ngươi thôi, chuyên môn phụ trách xử lý một số sự tình không thể công khai…… muốn nói quyết định, vẫn là người Nguyệt gia các ngươi."

"Vậy hôm nay là ngoài ý muốn sao?" Tiểu Lôi cười nói.

Nhạc lão đại lắc đầu: "Ta hôm nay làm như vậy, vốn cũng do dự rất lâu, thế nhưng Nguyệt tiểu thư tìm ta, đó là tín nhiệm Nhạc lão đại ta! Huống hồ Nguyệt tiểu thư đem sự tình nói với ta, ta phải liều mạng, cũng muốn xông lên! Nói thực, nếu không phải Nguyệt tiểu thư tìm được ta, sợ rằng ta bây giờ còn đang bán mạng cho Lục thúc!"

Nguyệt Tinh có chút không vui liếc Tiểu Lôi, thàn nhiên nói: "Nhạc lão đại, không cần chuyển hướng, cứ việc trọng yếu mà nói!"

"Dạ, dạ!" Nhạc lão đại gật đầu, nói: "Vốn là ta đi theo Lục thúc làm việc. Ba tháng trước, Lục thúc sai ta làm một chuyện. Lúc ấy ta không quá để ý, bởi vì Lục thúc ngày thường thường xuyên phân phó ta làm một số sự tình bí mật, mà sự tình đó cũng rất nhỏ, ta cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm."

"Là chuyện gì?" Tiểu Lôi hỏi.

"À, lúc ấy Lục thúc đưa ta ba địa chỉ, bảo ta đi tới ba chỗ này, mời người trở về. Hắn nói lúc tất yếu, có thể động thủ ép về, thế nhưng không được đả thương người, phải lưu người sống lại."



Tiểu Lôi nhíu mày, cười nói: "Lưu người sống lại, vậy là ý tứ gì?"

Nhạc lão đại nhìn qua tựa hồ đối với Nguyệt Sơn rất kiêng kỵ, mặc dù Tiểu Lôi luôn ngắt lời, nhưng hắn lại không dám lộ ra nửa điểm bực mình, do dự một chút, nói: "Lưu người sống…… chính là bất kệ gãy tay hay là gãy chân, đều không sao cả, miễn là người còn sống không chết là được." Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: "Lục thúc giao phó cho ta, để ta tìm thủ hạ đáng tin đi làm việc này. Ta nghĩ cả nửa ngày, vốn định tự mình dẫn người đi, có điều là sau đó ta tạm thời có chút việc, liền phái vài tâm phúc của ta đi. Kết quả sau khi bắt người trở về, ta mới biết được, nguyên là ba địa chỉ của ba nhà này, có hai nhà biết một chút công phu, trong đó một nhà còn đang mở trường dạy võ. Lúc bắt người của hai nhà này, thật mất chút khí lực, còn có ba thủ hạ bị thương. Bất quá may mắn sự tình coi như ổn thỏa. Còn như nhà cuối cùng, thì đơn giản hơn, nhà đó là hai mẹ con, đều là người thường, cơ thể yếu ớt, người trẻ tuổi chính là một cô giáo, lúc bắt rất đơn giản, cũng không mất công gì."

Nhạc lão đại nói đến đây, trên mặt không ít thanh niên trẻ tuổi Nguyệt gia đã lộ ra vẻ mặt khác thường, hiển nhiên là nghe ra được một chút manh mối……

Nguyệt Tinh gật gật đầu, dường như không thèm đếm xỉa hỏi: "Vậy ba nhà này, ngươi có biết là người nào không?"


"Nguyên là không biết, sau mới biết." Nhạc lão đại cười khổ, vuốt ve của mình mũi: "Cô giáo trẻ tuổi đó, bạn trai của cô ta tên là Nguyệt Hổ. Nhà đó mở trường dạy võ, trong nhà có đứa bé gái chín tuổi, bởi vì là con tư sinh, ba nó không dám nhận. May mắn nhà mẹ nó mở trường dạy võ, nên đem nó về cho bà ngoại nuôi. Mà cha của con bé, cũng là người Nguyệt gia, tên gọi Nguyệt Bưu. Còn nhà kia, nhà bọn họ có một cô gái hai mươi tuổi, gần đây vừa mới cùng một thanh niên Nguyệt gia đính hôn, mà còn do Lục thúc giới thiệu. Chuyện này còn chưa công bố, nghĩ đến là Lục thúc cố ý làm như vậy, nhưng mà hai thanh niên đã có quan hệ thân mật, còn thanh niên Nguyệt gia yêu cô gái đó, tên gọi Nguyệt Báo."

Hắn từ từ nói ra, nhưng lại không có ai cắt ngang hắn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc……

Nguyệt Hổ, Nguyệt Bưu, Nguyệt Báo……

Ba người Nguyệt gia này, chính là ba kẻ phụ trách chăm nom săn sóc cuộc sống hàng ngày cho Thái công trước khi bị thiêu chết! Mà ba người này, sau đó cũng bị "Thiêu chết" tại nơi xảy ra hỏa hoạn!

Nhìn vẻ mặt chúng nhân, Nguyệt Tinh tựa hồ rất hài lòng trước phản ứng của mọi người, lại cố ý hỏi: "Nhạc lão đại, ta hỏi ngươi, ba người này đều cùng Nguyệt gia chúng ta có một chút quan hệ, vậy sao Lục thúc muốn ngươi bắt bọn họ trở về?"

Nhạc lão đại lập tức trả lời: "Ta không biết." Ngừng một lát, hắn mới cố ý thở dài: "Chỉ có điều dựa theo lẽ thường suy đoán, bắt thân nhân một người trở về, tự nhiên là vì hiếp bách người kia làm một số việc……"

"Hồ thuyết bát đạo! Ngươi hồ thuyết bát đạo!!" Nguyệt Thiên quát lên the thé: "Ngươi có chứng cứ gì! Cái gì cũng là miệng ngươi nói ra. Ngươi có chứng cứ sao!!"

Thúc công cũng giận tái mặt, cẩn thận nhìn chăm chăm Nhạc lão đại, thở dài: "Người trẻ tuổi, nói chuyện phải có căn cứ."

"Dạ……" Nhạc lão đại lập tức cung kính cúi đầu: "Ta lừa ai cũng không dám lừa các vị thúc công a."


Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Nguyệt Thiên, cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi muốn chứng cớ phải không? Hừ, ngươi rõ ràng biết sự tình này bị cha ngươi xoá sạch dấu vết, mới dám nói như vậy. Đúng hay không?"

Tiểu Lôi lập tức ngắt lời nói: "Nhạc lão đại, đám ba người bị ngươi bắt về đâu? Rốt cuộc họ đang ở đâu?"

Nhạc lão đại chậm rãi nói: "Ta đem họ về, giam trong một nhà kho, Lục thúc bảo ta sai người giam lại, hắn sẽ báo cho ta biết phải làm sao. Lục thúc làm việc, luôn luôn chỉ nói cho ta biết ta phải làm cái gì, cho tới bây giờ ta vẫn không dám hỏi hắn. Hắn nói làm sao, ta cứ như vậy mà làm. Thế nhưng, mấy ngày trước, cũng chính là ngày thứ hai Thái công qua đời…… các vị, có xem tin tức trên truyền hình không?"

Lúc này, một người của Nguyệt gia đứng phía dưới nhịn không được kêu lên kinh hãi: "A! Chẳng lẽ là tin tức về vụ nổ ngoài ý muốn tại một nhà kho của một công xưởng?"

Còn có người cả giận nói: "Họ Nhạc, ngươi đã giết bọn họ?!"

Nhạc lão đại vội vàng lắc đầu phẩy tay, lớn tiếng nói: "Nhạc lão đại ta không có lá gan lớn như vậy! Chuyện này, không phải là Nhạc lão đại ta làm! Vụ nổ trong nhà kho, chẳng những người của ba nhà bị chết sạch, ta còn mất đi sáu thủ hạ! Sáu thủ hạ đó chính là tâm phúc do ta phái đi bắt bọn họ! Toàn bộ đều chết trong đó. Không ai thoát được!" Sắc mặt hắn trầm lại: "Người của ba nhà bị giam lại, bị nổ chết cũng không kỳ quái. Nhưng sáu thủ hạ của ta, đều là do ta nhiều năm bồi dưỡng thành, thân thủ đều không đơn giản! Không ngờ không có ai sống sót…… hắc hắc, lúc ấy trong lòng ta đã hiểu ngay, sự tình này nhất định có vấn đề. Hắc hắc, không thể tưởng được Lục thúc thật sự ngoan độc như vậy! Giết người diệt khẩu, ngay cả thủ hạ của ta cũng bị thủ tiêu. Trong lòng ta lúc ấy cũng có một chút sợ hãi, thầm nghĩ Lục thúc làm sự tình này, không ngờ đều không nói cho ta biết, xem ra có phải muốn xử lý Nhạc lão đại ta luôn không? Chuyện này, kể ra phải đa tạ Nguyệt tiểu thư, sau đó nàng đã tìm được ta, để ta trước dẫn người trốn đi…… hắc hắc, cho nên hôm tang lễ Thái công mấy ngày trước, Nhạc lão đại ta cũng không thể đến phục lạy lão nhân gia người……"

"Ngươi nói nhiều như vậy, cũng không có chứng cớ." Tiểu Lôi thở dài: "Người chết đèn tắt, cũng không thể mở miệng, không chứng minh được. Người khác chỉ nói một câu "vu hãm", đã có thể dễ dàng bác bỏ ngươi."

Nhạc lão đại cung kính nói: "Nguyệt Sơn lão huynh, người khác không biết ta. Ngươi còn không biết sao? Năm đó…… hắc hắc, năm đó ta phạm lỗi với ngươi, bị ngươi giáo huấn một hồi, sau đó ta liền đối với Nguyệt gia các ngươi trung tâm cảnh cảnh, không dám làm chuyện gì có lỗi với Nguyệt gia các ngươi…… chuyện này, là Lục thúc hắn bắt ta làm. Lúc bắt đầu, ta cũng không biết chuyện như thế nào, hắn bảo ta bắt người, ta liền bắt người, còn như nội tình thế nào, ta không dám hỏi. Thân phận của ba nhà, ta cũng là sau đó mới biết được."


Tiểu Lôi động tâm, xem ra Nhạc lão đại tựa hồ rất quen thuộc Nguyệt Sơn, quá nửa là từng nếm qua cay đắng dưới tay Nguyệt Sơn.

Nhạc lão đại sau khi nói xong, thở dài, nói: "Nhạc lão đại ta là người thô lỗ, bất quá may mắn có Nguyệt tiểu thư, nàng thông minh hơn ta rất nhiều. Nàng nói, Lục thúc làm việc mặc dù rất kín kẽ, nhưng hắn luôn luôn có nhiều tâm tư, thủ đoạn làm việc cũng nhiều. Bắt cóc uy hiếp mặc dù là hắn làm ra, nhưng mà hắn còn có thể đồng thời dùng thủ đoạn khác. Ngoài uy bức, nói không chừng còn có thủ đoạn khác. Chúng ta tìm thật lâu, rốt cuộc cũng tìm ra! A ha!"

Hắn phất tay, quát: "Mang vào!!"

Bên ngoài lập tức có vài hắc y hán tử khiêng một cái bao tải rất to tiến vào, bên trong bao tải có cái gì đang run rẩy giãy dụa, còn phát xuất thanh âm "Ô ô", mấy người khiêng đến giữa, quăng bao tải ra, lập tức một người chui ra.

Người nọ bất quá chỉ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, tướng mạo gầy gò, vốn mang theo một mắt kính, lúc này lại bị gãy mất, trên mặt còn có vài vết thương, hai tay bị trói sau lưng, trong miệng còn nhét một chiếc vớ, nhìn chân trái hắn để trần, hiển nhiên chiếc vớ kia là của hắn.


Nhạc lão đại lấy ra một tờ giấy, cười nói: "Chuyện này mất khá nhiều công phu, mất không ít khí lực, qua rất nhiều cửa, cuối cùng mới có chứng cớ này…… ai." Hắn đem tờ giấy trong tay mở ra, hiển nhiên là một hóa đơn gì đó, hắn chậm rãi nói: "Chỗ này là ba tài khoản ngân hàng, ngày mở tài khoản đều là cùng một ngày, chính là bốn ngày trước khi Thái công tạ thế. Mỗi tài khoản có một số tiền, tổng cộng là sáu ngàn vạn. Tên chủ tài khoản, đều là dùng giấy giả, dù sao loại sự tình này, là rất bình thường."

"Vậy có chứng cớ gì chứng minh rằng số tiền này là đưa cho Nguyệt Hổ, Nguyệt Bưu, Nguyệt Báo?" Con trai Lục thúc nghiến răng quát.

Nhạc lão đại cười khổ nói: "Vốn không có biện pháp gì chứng minh, cho dù ta nói số tiền này là dùng để mua chuộc ba người kia, đe doạ, thêm nữa dụ dỗ…… chỉ có điều loại chuyện mở tài khoản, luôn không có biện pháp để chứng minh cái gì, bất quá may mắn, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt! Sự tình không ngờ lại có chuyển biến…… a ha."

Nhạc lão cười to rất thần bí, hắn lắc đầu nói: "Ta cũng quả thực nhịn không được phải bội phục Lục thúc…… ai, lão nhân gia làm việc thật sự rất cẩn thận, đã diễn là diễn cho trót, rõ ràng biết tiền này là quăng xuống nước, lại vẫn còn diễn đến giây cuối cùng……"

Hắn lại lấy ra thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ, liệng xuống đất.

Đó là một tập vé máy bay!

"Tập vé máy bay này, tổng cộng có mười hai cái! Người của ba nhà bị ta bắt giữ, thêm vào ba tiểu tử kia, tổng cộng là mười hai người! Trên mỗi tấm vé đều có tên họ. Tên họ trên vé đều là tên thật! Ngày bay là ngày thứ hai sau ngày Thái công mất…… nếu ta không đoán sai, lúc Lục thúc mua chuộc ba người chăm sóc thái công, nhất định là bắt người nhà bọn họ đến uy hiếp, sau đó lại đưa cho mỗi người một món tiền, sau đó lại mua vé máy bay cho bọn họ an tâm, lừa bọn họ chỉ cần sự tình xong xuôi, lập tức sẽ an bài bọn họ lên máy bay rời khỏi! Hắc hắc, đáng tiếc cho ba tên ngốc, lại tưởng rằng Lục thúc sẽ thật sự cho bọn họ tiền, thả người nhà bọn họ rời đi…… làm sao lại đơn giản như vậy! Tài khoản ngân hàng, vé máy bay, toàn bộ đều là thật, nhưng lại chỉ là lừa bọn chúng làm việc cho Lục thúc!" Nhạc lão đại cười, nói: "Ngoài ra, chứng cớ quan trọng nhất là…… mấy tấm vé này đều được ép plastic! Các ngươi biết vì sao không? Bởi vì… trên mấy tấm vé này có dấu vân tay của Lục thúc! Ta sợ dấu vân tay sẽ mất đi, lúc này mới cẩn thận bọc chúng lại…… xin hỏi, cái này có được tính là chứng cớ không?"

Ngữ khí của hắn trở nên băng lãnh: "Còn ba tài khoản ngân hàng, cũng đều là Lục thúc tự mình mở…… dẫu sao cũng là mấy ngàn vạn a! Ngân hàng làm sao có thể không coi trọng? Tự nhiên muốn Lục thúc phải tự đến giải quyết, bất quá Lục thúc cũng thật sự rất cẩn thận, không ngờ lại đặc biệt tìm một ngân hàng địa phương tỉnh khác mà Minh Nguyệt gia không mở tài khoản…… chỉ có điều chuyện này càng thêm đơn giản…… người trong bao tải này, chính là người của ngân hành đó, ta đành phải bắt hắn mang về. Việc Lục thúc mở tài khoản, hắn nắm rõ nhất."

Nguyệt Thiên bắt đầu run rẩy, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, người vốn đứng chung quanh hắn, cũng đều nhịn không được tiếp nối lui ra phía sau vài bước, dường như trên người hắn mang theo bệnh độc.

Các thúc công nhìn lẫn nhau, thúc công cầm đầu thở dài, phân phó: "Phái người ra sau, đem Lục thúc các ngươi lên đây!"

Vài người tâm phúc lập tức chạy vào hậu đường, nhưng không đến vài phút, lại chạy ra, khuôn mặt kẻ cầm đầu kinh hoảng, thất thanh nói: "Thúc, thúc công…… không không không, không tốt rồi! Lục thúc đã chết!"