Chí Tôn Chiến Thần

Chương 294: Vân gia Vũ Tôn




Mấy người Giang Sách thắng lợi trở về, chuyến đi tới KTV Tụ Tinh lần này, bọn họ đã thu hoạch bội thu, tất nhiên, điều khiến mọi người cảm thấy hưng phấn nhất vẫn là Thạch Văn Bỉnh tự bẫy chính mình.

Mặc dù ngoài miệng Tân Uẩn không nói ra, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa rồi.

Từ trước đến nay cô ấy luôn bị Thạch Văn Bỉnh ‘bắt nạt’, hôm nay càng bị Thạch Văn Bỉnh dọa sợ, bây giờ thì tốt rồi, coi như cô ấy đã nhìn thấy đối phương bị trừng phạt rồi.

Ác giả ác báo, câu nói này chẳng hề sai.

Ba người đi ra bên ngoài, rời khỏi KTV.

Tân Tử Dân cười ha hả nói: “Hôm nay thật sự quá đã, đầu tiên là khiến Thạch Văn Bỉnh bỏ ra một khoản tiền công cốc để mua hàng giả, rồi lấy được Biển Thước thần châm mà chúng ta mong muốn, cuối cùng còn thu hoạch bất ngờ một lá gan. Trước khi rời đi, càng nhận được một món quà lớn, để cho chúng ta nhìn thấy trò hay của Jalice, ha ha ha, đã, đã quá đi mất!”

“Coi như lần này tên khốn Thạch Văn Bỉnh đã gánh cái tên bị nguyền rủa đồ bị cắm sừng nghìn năm, lần này nhà họ Thạch bọn họ đã mất hết mặt mũi rồi.”

Bọn họ vừa đi vừa nói, lúc ra tới bên ngoài thì sắc trời đã ảm đạm.

Lúc chuẩn bị lên xe, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi tới.

Anh ta đeo kính, mặc đồ vest, dáng vẻ nhân sĩ thượng lưu, tóc càng vuốt keo bóng loáng, rất có cảm giác tiểu sinh nhu mì trong các ngôi sao truyền hình hiện nay.

Người đàn ông đi tới trước mặt Giang Sách, rồi chủ động vươn tay ra nói: “Chào anh, tôi tên là Diêu Hàng, là cố vấn pháp lý. Lúc nãy trong buổi đấu giá nhìn thấy anh vung tiền như rác, thật sự rất khâm phục, nên muốn kết giao làm quen với anh, không biết tôi có mạo muội hay không?”

Mặc dù giọng điệu của Diêu Hàng hiền lành, nhưng Giang Sách đã ở trên chiến trường trong thời gian dài, nên vừa liếc mắt đã nhìn ra điều khác thường của anh ta.

Ánh mắt người đàn ông này mập mờ, trên người tỏa ra hơi thở u ám xảo quyệt, chỉ có người ở trong tình huống nham hiểm lừa bịp, quanh năm đấm đá lẫn nhau mới hình thành hơi thở đó.

Người như vậy cực kỳ nguy hiểm.

Hơn nữa lúc Diêu Hàng nói chuyện, mấy tên nhà giàu ở xung quanh đều vô tình hữu ý liếc nhìn anh ta, Giang Sách có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc như sợ hãi, thương tiếc, chế giễu và cười trên nỗi đau của người khác trong mắt bọn họ.

Mặc dù đủ loại cảm xúc khác nhau, nhưng một chuyện có thể biểu đạt đủ loại cảm xúc như vậy thì có nghĩa là bọn họ cảm thấy mấy người Giang Sách đang gặp rắc rối.

Chỉ khi nào một người gặp rắc rối thì người khác mới biểu hiện ra mấy vẻ mặt này.

Mà rắc rối xuất phát từ đâu chứ?

Chỉ có thể là từ Diêu Hàng – người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây.

Mấy phán đoán này gần như hoàn thành trong tích tắc, Giang Sách vô cùng bình tĩnh giơ tay ra bắt tay với Diêu Hàng: “Chào anh, tôi tên là Giang Sách, nghề nghiệp là bác sĩ.”

“Bác sĩ ư?” Diêu Hàng hơi bất ngờ nói: “Mặc dù thu nhập của bác sĩ cũng không thấp, nhưng có thể một lần lấy ra một tỷ thì cực kỳ hiếm.”



Giang Sách xua tay nói: “Chỉ là tổ tiên xa xỉ mà thôi.”

“Bác sĩ Giang khách sáo rồi.” Diêu Hàng bỗng chủ động nói: “Gặp nhau là duyên số, bác sĩ Giang, không bằng để tôi làm chủ, mời các vị đi ăn một bữa được không?”

Tới rồi, vấn đề tới rồi.

Nếu bọn họ đi tham dự bữa tiệc của anh ta, không biết sẽ gặp phải rắc rối gì, nếu chỉ có một mình Giang Sách thì còn dễ nói, nhưng bây giờ bên cạnh anh còn có Tân Uẩn và Tân Tử Dân, nên anh không được phép có bất kỳ sai lầm gì.

Dưới tiền đề không hiểu rõ nội tình của đối phương thì anh không được manh động.

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì chẳng khác nào đánh mất cơ hội tìm hiểu đối phương, sau một hồi cân nhắc, Giang Sách nói: “Nhưng chúng tôi có chuyện gấp phải quay về ngay, nếu anh thật sự muốn đi ăn, không bằng tìm một nhà hàng ở gần nơi chúng tôi sinh sống đi.”

Khóe miệng Diêu Hàng khẽ cong lên.

Con mồi đã cắn câu rồi.

“Được thôi!” Anh ta chỉ về phía chiếc xe đậu ở gần đó: “Xe của tôi đang ở bên đó, ba người cứ đi trước đi, rồi tôi sẽ chạy theo ba người.”

“Được.”

Mấy người Giang Sách ngồi lên xe, sau đó lái xe rời đi, Diêu Hàng cũng từ tốn đi theo sau.

Đợi bọn họ rời đi rồi, còn có hai chiếc xe van khác cũng chạy theo.

Có tên nhà giàu hiểu rõ nội tình chứng kiến cảnh tượng này thì lắc đầu nói: “Chậc chậc, bị ‘thợ săn nhà giàu’ nhìn chằm chằm rồi, thanh niên tên là Giang Sách kia sắp mất mạng rồi.”

Bên cạnh cũng là một tên nhà giàu hay ra vào nơi này khó hiểu hỏi: “Là sao? Thợ săn nhà giàu là có ý gì?”

“Ông không biết đấy thôi, thanh niên mặc đồ vest ban nãy tên là Diêu Hàng, là thợ săn nhà giàu nổi tiếng ở Nam Thành. Về cơ bản mỗi lần đấu giá cậu ta đều sẽ có mặt, nhưng mục tiêu của cậu ta không phải là vật phẩm đấu giá, mà là mấy tên nhà giàu.”

“Là sao?”

“Chính là cậu ta sẽ chọn mấy tên nhà giàu nhiều tiền lại có sức phòng ngự thấp để làm mục tiêu xuống tay. Sau khi đối phương rời khỏi phạm vi thế lực của Thủy Vân Thiên sẽ xuống tay, nhẹ thì cướp tiền tài và vật phẩm đấu giá của bọn họ, nặng thì thậm chí còn giết cả người. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”

“Có chuyện như vậy ư?”

“Tôi lừa ông làm gì? Cậu ta nổi tiếng xấu khắp Nam Thành. Ở buổi đấu giá, Giang Sách ra tay hào phóng, bên cạnh còn dẫn theo một phụ nữ và một ông lão, chứ chẳng hề có vệ sĩ, quả thật là mục tiêu xuống tay lý tưởng nhất. Haizz, do đó đôi lúc làm người phải khiêm tốn một chút, bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành mục tiêu của thợ săn.”

Đoạn đối thoại của bọn họ cũng truyền đến tai người khác.

Ai cũng cảm thấy lo lắng cho tương lai của Giang Sách, tất nhiên cũng có không ít người xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện, cười trên nỗi đau của người khác.



Cho đến bây giờ, chỉ cần bị thợ săn nhà giàu nhìn chằm chằm thì chẳng có ai có thể thoát khỏi.

Mất hết tiền bạc của cải đã là kết cục tốt đẹp nhất.

Có thể giữ lại mạng sống mới là quan trọng nhất.

“Nhưng tôi đoán Giang Sách sắp toi đời rồi, không biết người phụ nữ bên cạnh cậu ta là vợ hay bạn gái, trông xinh đẹp như vậy, haizz, chắc chắn là bị Diêu Hàng nhìn chằm chằm rồi.”

“Diêu Hàng càng xuống tay tàn nhẫn với phụ nữ, hơn nữa còn cực kỳ biến thái, thích chơi trước mặt chồng người ta, cực kỳ vô liêm sỉ.”

“Nói vậy là Giang Sách và người phụ nữ bên cạnh cậu ta đều không sống được bao lâu nữa.”

Tất nhiên lời bàn tán của mọi người đều không truyền đến tai Giang Sách.

Bây giờ Giang Sách chẳng hề hay biết gì cả, mà dẫn Diêu Hàng tới gần khách sạn mà bọn họ đang ở.

Sau khi quay về khách sạn cất kỹ vật phẩm đấu giá thì bọn họ đi xuống lầu, rồi cùng Diêu Hàng đi tới nhà hàng ở gần đó để dùng bữa, tiện thể ‘làm quen’ kết giao một người bạn.

Trong lòng Diêu Hàng cười khẩy: Quả nhiên lần này đã chọn đúng mục tiêu, nam thì có tiền nhưng không có đầu óc, nữ thì ngây thơ rất xinh đẹp, còn có một ông lão kéo chân sau, đúng là đối tượng xuống tay lý tưởng nhất.

Anh ta đã ảo tưởng đến giây phút vui vẻ khi cướp được tiền.

Nhóm người nhàn nhã bước đi, chẳng mấy chốc đã đi tới trước cửa một nhà hàng, Giang Sách định nhấc chân đi vào trong.

Tân Uẩn nhất thời sửng sốt, rồi kéo Giang Sách lại, khẽ hỏi: “Sao anh lại chọn nhà hàng này?”

Giang Sách khẽ cười đáp: “Phục vụ của nhà hàng này tốt như thế, nên ăn thêm mấy lần nữa cũng chẳng có gì quá đáng đúng không?”

Anh phớt lờ hành động ngăn cản của Tân Uẩn, rồi cố chấp đi vào nhà hàng, Tân Uẩn đành phải bất chấp đi theo anh.

Tân Uẩn rất không tình nguyện dùng bữa ở nhà hàng này.

Bởi vì nhà hàng này chính là nhà hàng đã bẫy cô ấy lúc trước, bán một con tôm với giá một trăm bảy mươi tám tệ.

Cô ấy không hiểu tại sao Giang Sách lại muốn dẫn bạn mới quen biết tới nhà hàng xấu xa này để dùng bữa, chẳng khác nào anh đang cố ý bẫy người bạn mới này?

Trên thực tế, quả thật Giang Sách đang định làm vậy.

Bạn mới ư?

Ha ha, tôi chính là bẫy anh đấy.