Chí Tôn Chiến Thần

Chương 293: Rời đi Tiên Linh cảnh




Jalice nham hiểm nhìn Tân Uẩn, đợi cô ấy uống vào, chỉ cần cô ấy uống vào thì lát nữa sẽ ham muốn đến chết, rồi có một đám đàn ông đói khát tới giúp cô ấy giải quyết ‘khó khăn’.

Tân Uẩn mơ màng chẳng biết gì, ngơ ngác cầm ly nước lên định uống, nhất thời, có một bàn tay vươn tới, mạnh mẽ giật lấy ly nước trong tay Tân Uẩn.

Hả?

Hai người phụ nữ ở trong phòng đều sửng sốt.

Bọn họ đều nhìn người ở trước mặt này, rồi phát hiện ra đây là một người đàn ông có vóc dáng cường tráng, mày kiếm mắt tinh, trên người tràn đầy hơi thở xác xơ tiêu điều.

Người đàn ông này xuất hiện từ khi nào thế?

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, kết quả đối phương lại âm thầm đi tới bên cạnh giống như ma quỷ, rất khủng bố, đáng sợ.

“Anh là ai?” Jalice bất mãn hỏi.

“Sư Tử trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo.”

“Là sao?” Jalice hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì, bởi vì cô ta đâu biết đến sự lợi hại của Mười Hai Cung Hoàng Đạo.

Trong mười hai cung, Sư Tử là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt.

Anh ta không có kỹ năng ám sát giống như Bọ Cạp, cũng không có năng lực mai phục bắn giết như xạ thủ, càng không có kỹ năng chiến đấu không thể sánh kịp của Song Tử và Xử Nữ, thậm chí cũng không cực kỳ mạnh mẽ như Kim Ngưu.

So với người khác mà nói thì anh ta chỉ có một ưu thế, đó chính là nhanh.

Đây cũng là ưu thế duy nhất của anh ta.

Anh ta đến và đi trong âm thầm, nói xuất hiện là xuất hiện bất cứ lúc nào, mặc kệ là tốc độ di chuyển hay tốc độ công kích cũng nhanh đến mức khiến người khác khó mà tưởng tượng.

Cho dù là Giang Sách cũng không thể sánh kịp Sư Tử về mặt tốc độ.

Anh ta nhanh đến mức vô địch, không ai có thể phá vỡ trong võ công thiên hạ.

Lần này Giang Sách dẫn Sư Tử tới là để lợi dụng tốc độ của anh ta, giải quyết rất nhiều vấn đề mà người bình thường không tiện giải quyết.

Jalice quát: “Tôi mặc kệ anh là Sư Tử hay con rận, nói tóm lại, đây là phòng bao của tôi, anh mau cút ra ngoài cho tôi. Còn nữa anh mau đặt đồ uống của chúng tôi xuống.”

Ly nước đó vô cùng quan trọng, mưu kế của bọn họ có thành công hay không đều phải dựa vào nó, bây giờ nó đang bị Sư Tử cầm trong tay nên trong lòng Jalice rất căng thẳng.

Sư Tử nhìn Jalice thì hờ hững hỏi: “Sao thế, trông cô có vẻ cực kỳ để tâm đến ly nước này? Cô muốn uống nó đến thế cơ à?”

Jalice hơi hoảng loạn: “Tôi tôi tôi, tôi không muốn uống, mà tôi chỉ không thích hành động xông vào cướp đồ người khác của anh thôi. Anh có cút không hả? Nếu anh còn không cút thì tôi sẽ kêu người vào đấy?”

Sư Tử khẽ cười.

“Xem ra cô thật sự rất muốn uống ly nước này.”

“Thôi được rồi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cho cô.”

Chỉ trong nháy mắt, Sư Tử đã đi tới bên cạnh Jalice, Jalice còn chưa kịp phản ứng lại thì Sư Tử đã đổ ly nước vào miệng Jalice.



Tay anh ta nâng cằm Jalice lên, để cô ta ngẩng đầu lên, rồi đổ đồ uống vào miệng cô ta.

Đồ uống cứ thế đổ xuống cổ họng.

Sắc mặt Jalice xám xịt.

Xong rồi!

Bây giờ Tân Uẩn vẫn đang ở trong trạng thái mơ màng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chuyện chuyện chuyện này là sao?

Cô ấy chỉ tay về phía Sư Tử hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”

Sư Tử buông tay ra, khẽ nói: “Bây giờ cô mau rời khỏi nơi này, trở về bên cạnh Giang Sách ngay tức khắc.”

Dứt lời, anh ta biến mất dạng như một cơn gió.

Tân Uẩn đang định chạy ra ngoài đuổi theo, ai dè vừa quay đầu lại thì phát hiện Jalice đã uống nước bỗng mặt đỏ tía tai, cả người ngồi tê liệt trên sofa, cười bỉ ổi.

Cô ta vừa cười vừa nói “Nóng quá, nóng quá”, đồng thời còn vươn tay cởi đồ.

Tân Uẩn là bác sĩ, nên vừa nhìn thấy bộ dạng này đã hiểu rõ chuyện này là sao.

Cô ấy nhìn ly rượu còn sót lại kia, rồi nhanh chóng phản ứng lại, lúc nãy Jalice ra sức khuyên nhủ mình uống là vì muốn bỏ thuốc mình.

Ban nãy Sư Tử đã ra tay cứu mình.

Cô ấy nghĩ mà sợ, nếu không có Sư Tử kịp thời xuất hiện, e rằng bây giờ cô ấy sẽ giống như Jalice.

“Đúng rồi, Sư Tử bảo mình mau rời khỏi đây.”

“Rồi quay về... bên cạnh Giang Sách.”

Tân Uẩn không dám chạm trễ, vội cầm điện thoại lên rời khỏi nơi này ngay, cô ấy chạy một mạch tới hội trường đấu giá, mà lúc này buổi đấu giá cũng đã kết thúc.

Cô ấy chạy tới chỗ ngồi bên cạnh Giang Sách, rồi thở hồng hộc nói: “Giang Sách, tôi...”

Giang Sách xua tay nói: “Cô không cần phải nói gì cả, tôi biết hết rồi.”

“Anh biết hết ư?”

“Sư Tử là do tôi sắp xếp qua đó.”

Tân Uẩn hoàn toàn sửng sốt, cô ấy thật sự không ngờ Giang Sách lại lợi hại đến thế, mọi thứ đều trong sự tính toán của anh.

Mà lúc này, Thạch Văn Bỉnh vẫn đang đắm chìm trong kế hoạch hoàn hảo của mình, anh ta đang tưởng tượng đến dáng vẻ la hét kịch liệt của Tân Uẩn ở trên màn hình lớn vào lát nữa, nên hoàn toàn không nhận ra rằng Tân Uẩn đã quay lại chỗ ngồi ở phía sau rồi.

Lúc MC đứng trên sân khấu chuẩn bị tuyên bố kết thúc thì màn hình lớn bỗng được bật lên.

Mọi người đều liếc nhìn nhau.



Đây là tiết mục đặc biệt do Thủy Vân Thiên sắp xếp à? Ai cũng tò mò nhìn qua đó.

Không nhìn thì không biết, một khi đã nhìn thấy rồi thì ai cũng giật mình.

Mọi người chỉ thấy trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh trong phòng bao KTV, mấy người đàn ông đang làm chuyện không thể miêu tả với một người phụ nữ, toàn bộ hội trường đấu giá đều là tiếng la hét của người phụ nữ.

Ánh mắt người phụ nữ đó rời rạc, vừa nhìn là biết đã bị bỏ thuốc.

Thạch Văn Bỉnh vẫn chưa nhận ra đó là người phụ nữ của mình, mà anh ta quay đầu nhìn về phía Giang Sách ngay, anh ta rất muốn biết lúc Giang Sách nhìn thấy cảnh tượng trước mặt sẽ có vẻ mặt gì?

Ai dè...

Giang Sách lại bình tĩnh nhìn Thạch Văn Bỉnh, hoàn toàn không bị lay động. Truyện Sắc

Thạch Văn Bỉnh sửng sốt nói: “Giang Sách, anh đừng quá đau lòng, mà phải bình tĩnh. Tôi đã sớm nói rồi, người phụ nữ như Tân Uẩn quá xinh đẹp, rất dễ...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết thì chợt phát hiện ra, không ngờ Tân Uẩn lại đang ngồi ngay bên cạnh Giang Sách.

“Tân Uẩn? Tại, tại sao cô lại quay về?”

“Khoan đã, cô quay về rồi ư, vậy người phụ nữ trên màn hình lớn là ai?”

Thạch Văn Bỉnh giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, bây giờ anh ta mới phát hiện ra, người đang bị mấy thuộc hạ của mình đùa bỡn lại chính là người phụ nữ của mình – Jalice.

Tim anh ta nhất thời vụn vỡ.

“Ja... Jalice?”

“Tại sao? Tại sao? Chuyện này không thể nào?”

“Đám súc sinh mấy người, mau ngừng tay lại!”

Thạch Văn Bỉnh mặt mày tái mét, gấp gáp đứng dậy xông ra ngoài, quát đến mức khàn cả họng, nhưng có tác dụng gì đâu chứ? Bây giờ đã muộn rồi.

“Jalice à!!!”

Nhìn bóng lưng của Thạch Văn Bỉnh, mọi người đều mơ hồ cảm nhận được, trên đầu anh ta đã mọc một chiếc sừng dài.

Trong đại sảnh, tiếng hét chói tai vẫn tiếp tục vang lên.

Mấy tên nhà giàu kia cũng không nóng lòng rời đi, mà ai cũng ngồi xuống, từ từ thưởng thức trò hay trong nhân gian này.

Tân Uẩn nhìn đến mức mặt đỏ tía tai, nên kéo cánh tay Giang Sách nói: “Chúng ta đi được chưa thế? Ở đây không được thoải mái cho lắm, nên tôi không muốn ở lại đây nữa.”

“Được, vậy chúng ta đi.”

Giang Sách đứng dậy, cầm theo vật phẩm thắng lợi của mình, rồi cùng Tân Uẩn và Tân Tử Dân rời khỏi hội trường đấu giá.

Cuối cùng thiện ác đều có báo ứng.

Tính tới tính lui lại tính chính mình.