Chỉ Muốn Hôn Anh

Chương 7




"Cảm ơn anh đã đến đón em..."

Trời mưa không ngớt, hôm cô vừa đến thành phố Kinh cũng là một ngày mưa dầm như thế này. Cố An nhẹ nhàng bổ sung: "Sự việc lần trước cũng cảm ơn anh ạ."

Cô buộc tóc thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, tóc mái mới cắt chỉ vừa qua lông mày, đôi mắt không bị che khuất, trong sáng và ngây thơ như cún con Becgie Đức mới sinh ở trại cảnh khuyển, thỉnh thoảng lúc nhìn anh, có chút rụt rè.

Giang Nghiễn dịch chuyển ánh mắt đi, mi mắt hơi trùng xuống một độ cong lạnh lùng và hờ hững nói: "Vì nhân dân phục vụ."

Đến nhà đã là mười hai giờ, món ăn đã dọn lên bàn, có món lòng đỏ trứng hấp bí đỏ mà cô thích nhất.

Trên bàn trà, một túi giấy lớn nằm ở chỗ rất dễ thấy, Cố An hít hít mũi, wow, thơm quá!

Qua khóe mắt, cô thấy Cố Trinh bước vào bếp, cô lén lút như ăn trộm vươn một ngón tay ra, mở túi giấy nhìn thử.

Đôi mắt cô vô thức mở to, răng nanh nhỏ cũng không còn giữ lại nội hàm nữa mà vui vẻ nhô ra.

Bánh nếp lá ngải, bánh trứng muối, bánh thịt chà bông, bánh wheel cake khoai môn trân châu... còn có trà sữa với một nửa ly trân châu!

Cố An ngẩng đầu dùng khẩu hình nói với Giang Nghiễn "ngon lắm ngon lắm đều là món ngon", mắt cô sáng lên, đầy ắp những ngôi sao nhỏ.

Khóe miệng Giang Nghiễn hơi nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ duỗi tay ôm đầy bánh kẹo, như bạn nhỏ có thể bị dụ đi bằng một cục kẹo.

Có triển vọng.

Anh quay lưng bước vào bếp, hình ảnh cảnh sát hình sự Cố đang đeo tạp dề nấu ăn thật ma quái và bất ổn. Khi đi ngang qua, anh đưa quyển sách mượn được vào tay Cố Trinh.

"Đây là gì?"

"Mượn cho cậu quyển sách."

Cố Trinh ngẩn người, ngay lúc đó vòi nước trong bếp mở ra, bệnh nhân họ Giang mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ đang từ tốn rửa tay, cẩn thận hơn cả khi rửa rau.

Cậu cả này nổi tiếng với phong thái cậu ấm khi mới vào trường cảnh sát, sau khi làm cảnh sát thì bớt đi nhiều, giờ không chỉ giúp đón em gái mà còn tốt bụng mượn sách cho.

Thật là...

Thiên sứ nhỏ ngoài miệng thì cứng rắn nhưng mềm lòng.

Cố Trinh: "Cảm ơn."

Khóe miệng Giang Nghiễn như thoáng nở nụ cười: "Không cần khách sáo."

Khi Cố Trinh tràn đầy cảm động lật ngược bìa sách, mấy chữ lớn sáng lấp lánh suýt làm anh chói mắt:

Nghệ thuật nói chuyện.

... Tôi cảm ơn cậu cái búa ấy!



Trung thu năm nay trùng với kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 10.

Cố An đã chuẩn bị sẵn nhân bánh trung thu từ trước, với các loại nhân như hạt sen, nam việt quất, sữa trứng... Chỉ đợi hôm nay gói vào vỏ bánh và cho vào lò nướng.

Cuối cùng, có thể đón Trung thu cùng anh trai!

Sáu giờ sáng, dưới lầu có tiếng động, Cố An thức dậy.

Cố Trinh đặt chiếc ba lô đã chuẩn bị sẵn sang một bên, đang cúi xuống thay giày để ra ngoài.

"Anh hai ơi, anh không ở nhà đón Trung thu à?"

Cô mặc bộ đồ ngủ hình quả trứng chiên, mắt nhắm mắt mở dụi mắt.

"Trước đó có một vụ án mạng," Cố Trinh mặc toàn đồ đen, nhét thẻ cảnh sát vào túi áo trong: "Hôm qua người liên lạc mới gửi tin, tên đó xuất hiện ở quê nhà miền Nam."

"Ngày lễ lớn, muốn ăn gì tự mua, đừng tiếc tiền, anh của em vẫn đủ tiền nuôi lợn mà."

Mắt Cố An hơi nóng lên, nhìn xuống đôi dép hình nấm nhỏ: "Em biết rồi, anh hai chú ý an toàn..."

Cố Trinh nhướn mày, đưa tay vò mái tóc bị cắt hỏng của cô: "Anh đi đây."

Sau bữa sáng, Giang Nghiễn đến đơn vị, Cố An gói nhân bánh vào vỏ bánh, nhìn chúng chen chúc nhau trong lò nướng, mùi hương ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp bếp, khẽ thở dài.

Sáu giờ chiều, Giang Nghiễn về nhà, tắm rửa xong thì thay quần áo.

Thường ngày để tiện cho việc làm nhiệm vụ, anh mặc áo khoác jacket đen, áo da đen, ở nhà thì là áo thun dài tay đen hoặc trắng, quần thể thao đen.

Hôm nay thì khác hẳn.

Áo sơ mi trắng chất liệu cao cấp, vai áo hoàn toàn vừa vặn, quần tây đen làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, chiếc áo vest đen trông có vẻ đắt tiền khoác hờ trên khuỷu tay.

Anh có vẻ ngoài anh tuấn, khí chất thanh tao, vì dáng người gầy gò cao ráo nên luôn mang chút cảm giác của thiếu niên, nhìn như thế này, anh giống một cậu ấm cao quý sống trong nhung lụa.

"Anh đến nhà ông nội." Vì chênh lệch chiều cao, mỗi khi nói chuyện với cô, anh luôn phải cụp nửa mắt xuống, hàng mi trông rõ ràng hơn: "Ở nhà nhớ khóa cửa."

Cố An gật đầu, đưa cho anh hộp bánh trung thu đã nướng xong, miệng mỉm cười: "Anh Giang Nghiễn, chúc anh Trung thu vui vẻ, chúc ông bà nội Trung thu vui vẻ!"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Nghiễn ngồi vào xe, trong lòng bỗng dưng thấy buồn bực khó hiểu.



Có lẽ do không gian trong xe chật chội, không khí không thông thoáng, anh đưa tay cởi hai nút áo ở cổ sơ mi vừa cài, lại mở cửa sổ xe cho gió vào.

Chiếc SUV màu đen dừng trước cửa một biệt thự tư nhân ở ngoại ô, người giúp việc trong nhà bước ra đón: "Cậu út về rồi."

Giang Nghiễn khẽ gật đầu.

Nhà họ Giang luôn coi trọng Tết Trung thu, ngày này tất cả mọi người không kể lớn nhỏ đều phải tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên.

Đây là Trung thu đầu tiên anh đón ở nhà sau bảy năm. Khi Giang Nghiễn đẩy cửa bước vào, người lớn trong nhà đang ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện, vai vế nhỏ thì đứng nghiêm chỉnh một bên chào hỏi.

Giang Ninh giống như thường lệ báo cáo kết quả học tập gần đây với các bậc cha chú xong quay lại thì trong thấy Giang Nghiễn, giòn giã gọi: "Chú út! Trung thu vui vẻ!"

Anh là em họ của bố cô, là bậc cha chú gần tuổi cô nhất.

Đối với Giang Nghiễn, Giang Ninh vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ.

Khi còn đi học, anh cực kỳ thông minh, chưa đến tuổi đi học đã bị ném vào trường sớm, thành tích luôn đứng trong top 3 toàn trường. Lên cấp ba, anh hoàn toàn có thể thi đấu bảo đảm vào thẳng đại học mà không cần trải qua nỗi khổ của lớp 12.

Hơn nữa, lý lịch của anh rất ảo ma. Nghe bố nói, em họ nhỏ nhất này lúc nhỏ đam mê vật lý thiên văn, mơ ước trở thành nhà thiên văn học.

Chỉ là khi còn thiếu niên, anh bị bắt cóc, không ai biết anh đã trải qua những gì trong khoảng thời gian đó. Khi mọi người lo lắng liệu anh có bị ám ảnh tâm lý không, thì anh lại điền nguyện vọng đại học vào trường trực thuộc Bộ Công an.

Rất nhiều người gặp chuyện không may sẽ để lại bóng ma suốt đời.

Nhưng Giang Nghiễn thì khác, anh vẫn tương lai tươi sáng, quần là áo lượt, chí khí hăng hái.

"Ninh Ninh, lại đây giúp mẹ, đừng chơi điện thoại nữa."

"Mẹ, chờ chút, con đang nói lời tạm biệt với bạn cùng bàn."

Giang Ninh lè lưỡi: "Không phải bên ngoài lại bắt đầu mưa lớn à, nhà bạn ấy mất điện, anh trai bạn ấy lại đi công tác, giờ bạn ấy ở nhà một mình... Con lo cho bạn ấy."

"Có phải là bạn cùng bàn mới chuyển đến của con không?"

"Dạ!"

Giang Ninh vốn định hỏi Giang Nghiễn có biết anh trai của Cố An không, nhưng thấy Giang Nghiễn nhíu mày ngồi trên ghế sofa, xung quanh là từ trường người sống chớ đến gần, thực sự là một sát thần mặt ngọc.

Cô nghĩ mình nói quá nhiều làm phiền anh, nên ngoan ngoãn im lặng.

Giang Nghiễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi tí tách, sự bực bội không biết từ đâu tới trong lòng anh dần dần tăng lên theo tiếng mưa rơi.



Một khay bánh trung thu còn ấm, Cố An ăn vài miếng, đột nhiên bụng dưới đau quặn lên.

Thì ra... là kỳ kinh nguyệt.

Cô cuộn mình lại thành một cục nhỏ trên ghế sofa, im lặng chờ cơn đau qua đi, nghe Giang Ninh kể rằng cô đã gặp chú út, mấy năm không gặp, chú út càng đẹp trai và cũng đáng sợ hơn...

Bất chợt mọi thứ đều không nhìn thấy nữa, tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ cũng chìm vào bóng tối. Tiếng gió và tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa lẫn vào nhau, như thể một giây sau ác quỷ sắp phá cửa sổ xông vào.

Điện thoại còn 10% pin.

Cố An nhắn tin giải thích tình hình với Giang Ninh rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện, nhỡ đâu Cố Trinh tìm cô.

Ký ức về ngày Trung thu, dường như không mấy tốt đẹp.

Hồi nhỏ cô sống với ông bà ngoại, sau này ông bà qua đời, cô được đón về nhà cậu.

Bố mẹ còn sống, vui vẻ xây dựng gia đình mới.

Cha mẹ ruột đều không quan tâm đến cô, còn cậu thì sẵn lòng chăm sóc cô, điều này khiến cô rất biết ơn.

Dù rằng có thể… cậu chỉ vì tiền nuôi dưỡng hàng tháng.

Cuộc gọi từ cha, cuộc gọi từ mẹ, cuộc gọi từ anh trai...

Trung thu năm nay, dù anh trai không ở bên, nhưng cô đã có nhà.

Ý nghĩ này khiến cô thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

Cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cơn đau bụng cũng trở nên xa xôi.

Chuông cửa bất ngờ reo lên, như ảo giác trong mơ. Khi cô còn đang mơ hồ, chuông cửa lại vang lên rõ ràng lần nữa.

... Giờ này ai có thể đến nhỉ?

Có nên giả vờ như trong nhà có người không?

"Anh hai ơi, hình như có khách đến!"

Cố An nắm chặt tay, nhưng giọng vẫn run rẩy, kêu xong một câu này, cô mới làm bộ bình tĩnh hỏi qua cửa: "Xin hỏi ai đấy ạ?"

Bên ngoài có giọng nói lạnh lùng và thờ ơ, nghe như của một cậu ấm cao cao tại thượng: "Mở cửa, cảnh sát đây."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tim Cố An nhảy lên tận cổ rồi lại rơi xuống nặng nề.

Phòng khách không có đèn, không có nến, vì mưa lớn làm cửa sổ kính không lọt vào chút ánh sáng nào.

Giang Nghiễn bật đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt.



"Sao anh còn bấm chuông cửa chứ?"

Giang Nghiễn nhớ lại giọng nói giả vờ mạnh mẽ của cô khi gọi "anh trai" để tự trấn an mình, giọng anh bất giác trở nên mềm mại hơn: "Sợ mở cửa bất ngờ làm em khóc."

"Ồ..." Cố An đau đến không thể đứng thẳng người: "Sao anh lại về vậy?"

"Quên mang sạc điện thoại," Giang Nghiễn tùy tiện bịa một lý do, đẩy hộp đồ ăn về phía cô: "Tiện thể mang cho em ít đồ ăn."

Anh tìm được nến từ nhà tổ họ Giang, ánh sáng mờ nhạt làm không gian ấm áp hơn.

Khuôn mặt trắng sứ của cô gái được chiếu sáng, khi nhìn vào mắt cô, sự phiền muộn trong lòng anh suốt buổi tối bỗng chốc tan biến như kỳ tích.

"Chọn món em thích ăn, không thích thì bỏ đi."

Đúng là một cậu ấm sống an nhàn sung sướng.

Những món ăn tráng miệng trước mặt đẹp đến nỗi cô không nỡ đụng vào, những món ăn mà cô không gọi tên được làm cô tròn xoe mắt.

Cố An híp mắt lại vì thỏa mãn: "Cảm ơn anh Giang Nghiễn."

Sau khi ăn xong, cô rửa sạch và lau khô hộp đồ ăn, gói ghém gọn gàng những món còn thừa, rồi lấy một chiếc chăn nhỏ cuộn mình vào một góc sofa.

"Sao em không lên lầu ngủ?"

Cố An không muốn nói rằng mình sợ tối, sợ nói ra sẽ khiến Giang Nghiễn vì chăm sóc cô mà ngại không muốn rời đi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh Giang Nghiễn, anh không đi à?"

Rõ ràng sợ muốn chết.

Giang Nghiễn thản nhiên đáp: "Đợi mưa tạnh bớt, lái xe dễ hơn."

Cố An không kìm được mà mỉm cười, giọng cô cũng mang theo ý cười ngọt ngào: "Vậy anh có thể kể cho em nghe một vụ án không bí mật được không?"

Anh là cảnh sát, anh trai cô cũng vậy, thiêng liêng không thể xâm phạm và xa vời không thể chạm tới.

Cô muốn hiểu hơn.

Giang Nghiễn bất lực, xoa xoa sống mũi thanh tú.

Đưa con nít đi học, mang đồ ăn cho con nít, giờ còn phải kể chuyện trước khi đi ngủ cho con nít nghe.

Ánh nến dìu dịu làm nhu hòa đường nét gương mặt anh, tinh tế đến mức khiến người ta động lòng.

"Ngày xưa có một đứa trẻ thiểu năng, được mẹ chăm sóc nhiều năm."

"Rồi bệnh của đứa trẻ thiểu năng đó có chữa khỏi không? Có giống như những người cùng tuổi không?"

Giang Nghiễn lạnh lùng phá vỡ tưởng tượng của cô, giọng nói mát lạnh nhưng nhẹ nhàng: "Một ngày nọ, nó chết, bị giết."

Cánh tay Cố An nổi da gà.

Giang Nghiễn bỏ qua những thông tin quan trọng và bí mật, nghe như một câu chuyện nghìn lẻ một đêm về thế giới khác.

Cô gái bên cạnh lấy chiếc chăn nhỏ quấn mình thành một cục tròn, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

"Vậy là mẹ của đứa trẻ thiểu năng, vì lo lắng sau này không ai chăm sóc con mình, đã tự tay giết chết con mình đúng không?"

"Giết xong rồi, lại tự thú với cơ quan công an phải không?"

"Vậy cuối cùng thì sao?"

"Bị kết án thế nào?"

"Không biết."

"Chuyện xưa kể xong rồi."

Phần sau anh không muốn nhắc đến.

Những mặt tối mà anh đã từng thấy, cô cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy.

Thế giới này phức tạp và tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.

Khi đèn bật sáng, Cố An theo phản xạ quay đầu nhìn anh.

Đôi mắt ấy hiện lên vẻ dịu dàng vốn có, đen trắng rõ ràng và có màu sắc mềm mại, đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, mà giờ đây chúng đang nhìn cô một cách lặng lẽ, không biết anh đang nghĩ gì.

Anh đã ở bên cô suốt cả đêm.

Trong đêm không biết bao giờ đèn sẽ sáng trở lại.

Trong đêm Trung thu mưa bão này.

Giang Nghiễn đứng dậy, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã không còn phẳng phiu như lúc ra ngoài, cổ áo mở hai cúc, từ góc nhìn của cô có thể thấy xương quai xanh làm người ta phải nghĩ sâu xa, đường nét yết hầu rõ ràng, mạnh mẽ.

Chỉ trong vài giây, anh lại trở về dáng vẻ cậu chủ lạnh lùng thường ngày, lười biếng nói: "Không còn sớm nữa."

Thấy cô không phản ứng, anh hơi cúi người, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống. Người anh thanh mảnh, mặt trắng trẻo, mặc áo sơ mi và quần tây, nhìn như một kẻ cấm dục nhưng... lại có vẻ nhã nhặn hư hỏng.

Và ngay lập tức, ngón tay của kẻ nhã nhặn hư hỏng ấy nhẹ nhàng véo mũi cô, giọng điệu thờ ơ, ánh mắt không chút kiêng dè.

"Em bé tò mò, đi ngủ được rồi."