Chỉ Muốn Hôn Anh

Chương 6




Quả bóng rơi vào rổ, rồi rơi xuống mặt đất.

Trái tim nhỏ bé của Cố An ngừng đập một nhịp, sau khi lấy lại bình tĩnh thì bắt đầu đập theo nhịp nảy của quả bóng, đập liên hồi trong lồng ngực.

Anh đứng sau lưng cô giúp cô ném bóng, vừa rồi đầu óc trống rỗng, bây giờ lại bắt đầu phát lại cảnh tượng ban nãy một cách rõ ràng từng khung hình.

"Cố An, ngốc rồi sao? Chân đã ngắn còn không biết đi nhanh lên."

Cố Trinh quay đầu gọi cô.

Anh đẹp trai trước mặt cô cũng quay đầu nhìn lại.

Góc nghiêng của Giang Nghiễn hoàn mỹ đến mức như trong sách giáo khoa, đôi môi mỏng lạnh lùng.

Vì vừa chơi bóng với Cố Trinh nên cổ áo anh mở ra, lộ chút xương quai xanh mảnh khảnh, toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục, lại càng hấp dẫn.

Cố An rời mắt, nhìn trời, nhìn đất, nhìn phong cảnh, tay đan sau lưng nhỏ giọng ngâm nga.

Lòng bàn tay nắm chặt hơi ướt mồ hôi.



Ngày hôm sau, Cố Trinh và Giang Nghiễn hiếm khi được nghỉ làm.

Cố An dậy thật sớm, tóc cô đã dài đến eo, mỗi lần buộc đuôi ngựa đều thấy đau da đầu.

Cô mặc áo hoodie màu vàng sáng, quần dài màu kem, đi giày vải trắng: "Anh hai ơi, em đi xuống tầng dưới cắt tóc đây!"

Cố Trinh nhíu mày: "Tầng dưới? Cái tiệm mới khai trương mà em cũng dám đi à?"

Cố An vui vui vẻ vẻ: "À, em thấy khai trương khuyến mãi, mua một tặng một mà!"

"Chơi gì hài vậy?"

"Là mua một lần cắt tặng một lần cắt, em cắt thì anh cũng có thể cắt, muốn đi cùng không?"

"Không đi," Cố Trinh dứt khoát chuyển tiền cho cô: "Làm chuột bạch cho người ta, bị cắt hỏng thì em đừng có mà khóc."

Cố An nghe Cố Trinh nói thế, có chút do dự, nhưng khi đến trước cửa tiệm cắt tóc, Tony với bộ vest nhỏ và quần bó, giày lười nhiệt tình dẫn cô vào tiệm: "Nhìn em đáng yêu thế này, rất hợp với kiểu mái manga đang thịnh hành đấy..."

Tiếng Tony như cái máy phát lặp đi lặp lại bên tai, nhanh chóng có một người nữa tên Kelvin, giám đốc thiết kế, cũng vây quanh nói muốn tự tay thiết kế cho cô, cuối cùng không biết tại sao, cô lại ngồi vào ghế trong tiệm cắt tóc...

"Chỉ cần cắt ngắn một chút thôi là được." Cố An dặn dò xong, bắt đầu ngáp ngủ, không biết bao lâu sau, Tony phía sau hoàn thành tác phẩm, nhẹ nhàng tán thưởng: "Pơ - phệch."

Cố An mở mắt, cô bé trong gương tóc ngắn đến xương quai xanh, mái cao hơn lông mày, giống đến chín mươi phần trăm với gói biểu cảm trên WeChat của cô, làm cô bật cười.

undefined

Cười xong mới nhận ra, người này, hình như, rất quen thuộc...

Cố An ôm mái tóc bị cắt hỏng, cầu nguyện mình tạm thời có khả năng tàng hình, lặng lẽ trở về gác xép, cô đưa tay lấy chìa khóa mới nhớ ra hôm nay đã thay đồ, chìa khóa ở trong túi áo hôm qua, vò mẻ chẳng sợ nứt, bấm chuông cửa...

Cửa mở ra, không khí chững lại trong chốc lát.

"Ô hô! Hahahaha..."

Cố An méo miệng, duỗi tay ra nhéo mặt Cố Trinh không cho anh cười, nhưng Cố Cẩu thân cao, chân dài lại còn là cảnh sát, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Anh lùi lại một bước chạy đi: "Cố An, chó nghiệp vụ của đơn vị anh còn gặm đẹp hơn Tony dưới lầu, hahahaha..."

Cố An đuổi theo phía sau, một tay ôm mái, một tay kéo góc áo Cố Trinh, đúng lúc Giang Nghiễn cầm sách từ phòng đi ra, Cố Trinh núp sau lưng anh: "Giang sir! Cô ấy tấn công cảnh sát!"

Giang Nghiễn: ...

Cố An không để ý đụng vào góc bàn, nước mắt rơi từng giọt lớn, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức: "Em cũng không muốn buồn cười thế này, hu hu hu..."

Cố Trinh sững lại, cũng không chạy nữa: "Khóc rồi? Cố An, hồi nhỏ em không phải mơ ước trở thành một người đàn ông mạnh mẽ sao? Sao giờ lại thế này..."

Cố An mím môi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, cầm lấy chiếc cặp nhỏ treo ở cửa rồi bước ra ngoài: "Em sẽ bỏ nhà ra đi! Đi thư viện! Đừng tìm em!"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc trời u ám, mây đen kéo đến, sẵn sàng đổ mưa.

Sau vài tiếng sấm rền, mưa to đột ngột ào xuống.

Cậu ấm Giang ngồi trên ghế sofa hoàn toàn không có tự giác của người đang ăn nhờ ở đậu, chứng kiến một màn kịch gia đình khôi hài, sau đó lười biếng tựa vào sofa, hai chân dài duỗi ra thoải mái, tay cầm cuốn "Điều tra hiện trường tội phạm học", có vẻ đọc rất chăm chú.

Cố Trinh bất lực: "Đi đưa ô cho Cố An đi?"

Giang Nghiễn lạnh lùng nhướng mắt: "Em gái cậu hay em gái tôi."

"Chẳng phải tôi chọc con bé khóc sao."



Giang Nghiễn gập sách lại, ném lên bàn trà.

Nhận ra mình dường như cũng chưa đọc được mấy chữ.

Cô bé có đỉnh đầu chỉ cao đến vai anh, mắt đỏ hoe, long lanh nước mắt, lông mi cong cũng dính một tầng hơi nước, nhưng vẫn không quên dặn dò rõ ràng mình sẽ đi đâu trước khi ra ngoài, để không ai lo lắng.

Giang Nghiễn thấy phiền, không kiên nhẫn đứng dậy, cầm chiếc ô đen đi ra ngoài.

"Cảm ơn Giang sir!"



Khi Cố An đến thư viện, trời vẫn chưa mưa.

Cô mượn vài quyển sách hướng dẫn toán, tìm chỗ góc khuất nhất, cố gắng chuyển sự chú ý vào đại dương kiến thức.

Nhớ ra điều gì, cô kéo mũ hoodie lên, hờn dỗi buộc dây chặt lại, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trông như một bông hoa hướng dương.

"Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi không?"

Cố An ngẩng lên, là một nam sinh lạ mặt.

Cô không thích ngồi cùng người lạ, nhất là khi còn nhiều chỗ trống.

"Có."

Giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên từ trên đầu, Cố An quay lại và đụng ngay ánh mắt anh.

Người đứng sau mặc áo khoác denim đen, quần dài đen, gọn gàng và cao ráo như sinh viên. Có điều với phong thái làm việc lâu năm trong ngành điều tra hình sự, anh toát lên khí chất lạnh lùng và trang nghiêm.

Anh đặt cuốn sách vào chỗ trống bên cạnh cô, kéo ghế ngồi xuống, nam sinh kia ngượng ngùng bỏ đi.

"Sao anh lại đến đây?"

Giang Nghiễn xoay cây bút trong tay, trước mặt là cuốn "Trung Quốc hình sự chứng cứ học" không ngẩng đầu lên: "Mượn vài cuốn sách, Cố Trinh quá ồn."

Khóe môi Cố An nhẹ cong lên: "Ồ."

"Còn em, em đến để đọc sách hay trò chuyện với cậu trai nhỏ kia."

Cố An chớp mắt, ngơ ngác không hiểu ý anh, lúc này một bàn tay xoay đầu cô lại, còn nhấn nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Nhìn anh thì có thể đạt điểm tối đa à."

Giang Nghiễn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như băng, ngón tay thon dài gõ lên sách của cô, phát ra âm thanh trong trẻo: "Đọc sách đi, không hiểu thì hỏi anh."

Vài cô gái mới vào thư viện, một người trong đó như thấy điều gì, đứng khựng lại, nhẹ nhàng chỉ về phía Giang Nghiễn, mặt lộ vẻ vui sướng.

"Tôi muốn xin WeChat của anh chàng kia!"

"Không ngờ có ngày gặp được kiểu người cấm dục ngoài đời, từ giờ các nam chính trong tiểu thuyết đều là có thật nha…."

"Những anh chàng lãnh đạm thế này mới thu hút, bạn nghĩ kiểu con trai này nếu bị ghẹo thì anh ấy sẽ đỏ tai hay kéo cà vạt cưỡng hôn?"

"Bút cho bạn, viết đi!"

Cô gái vốn rất đẹp, đẹp đến mức tự tin, cô ta bước đến bên Giang Nghiễn, cúi xuống hỏi: "Anh ơi, chỗ này có ai ngồi không?"

Cố An ngẩng lên, cô ngồi bên trái Giang Nghiễn, bên phải không có ai.

"Không có."

Anh cúi đầu đọc sách, góc nghiêng lạnh lùng và trắng trẻo, không ngẩng đầu nhìn ai đó.

Cô gái ngồi xuống, ánh mắt mạnh dạn lướt qua người bên cạnh.

Người đàn ông trẻ này từ xa nhìn lạnh lùng cấm dục, nhưng đến gần lại thấy ánh mắt anh ta chứa đầy sức hấp dẫn.

"Anh ơi, có thể thêm WeChat không? Sau này có thể giúp nhau giữ chỗ."

"Không có điện thoại."

Giọng nói của anh đẹp trai sạch sẽ và lạnh lùng, vì hạ thấp giọng mang theo chút âm mũi, chỉ mỗi giọng nói ấy đã khiến người ta thấy bị quyến rũ.

Nhưng trai đẹp thì luôn khó chịu.

Cô gái cười duyên dáng, đưa tay vuốt tóc: "Vậy không có điện thoại thì làm sao liên lạc hàng ngày?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lần này "anh trai" cuối cùng cũng cho cô ta một cái nhìn chính diện.

Anh có đôi mắt dịu dàng và thâm tình, chỉ là đuôi mắt và chân mày lại lộ rõ vẻ cáu kỉnh không che giấu, như thể chỉ còn thiếu việc viết "tính tình tôi không tốt, tránh xa tôi ra chút" lên trên mặt.

Anh nhìn cô ta, lạnh lùng và lưu manh nói vài chữ.



"Thả chai trôi dạt."

undefined



Khi ra khỏi thư viện, đã là giữa trưa, mưa đã nhỏ lại.

Cố An ôm chiếc cặp nhỏ đứng ở cửa thư viện, lúc ra đi quá giận, không xem dự báo thời tiết, càng không nghĩ đến việc mang ô.

Ngay lúc đó, một chiếc ô đen được mở ra bên cạnh cô.

Người cầm ô nâng tay lên hơi cao, khuôn mặt dưới ô đẹp trai đến mức khiến người ta tròn mắt.

"Học sinh cấp ba, lại đây."

Giọng nói êm tai nhưng mang theo sự lạnh lẽo rõ rệt, ngay sau đó, từng giọt mưa trên đầu biến mất.

Một bóng râm nhàn nhạt bao phủ, đó là một chiếc ô đen với dòng chữ cảnh sát màu bạc.

Ánh mắt cô từ đỉnh chiếc ô nhìn xuống, là khuôn mặt lạnh lùng như sương tuyết của Giang Nghiễn.

"Mưa rồi!"

"Nhưng tao không mang ô..."

"Người ta có bạn trai mang ô đến cho!"

"Đã vậy còn có vẻ ngoài và khí chất như nam chính phim thần tượng!"

Cố An ngẩng mặt lên.

Đôi mắt đen láy của anh dưới hàng mi càng thêm thâm thúy, đuôi mắt dài, nhìn thế này, quả thực da trắng mặt đẹp...

Nếu trước đây anh không học cảnh sát mà học một trường đại học tổng hợp, hoặc là một trường công nghệ ít nữ sinh, thì chắc các cô gái theo đuổi anh có thể vòng quanh sân vận động ba vòng.

"Cảm ơn anh nhé..."

Cả hai cùng che chung một chiếc ô, khoảng cách thực sự quá gần.

Cố An có chút lạnh, đưa tay cọ cọ cánh tay, không cẩn thận chạm vào khuỷu tay anh.

Gió bắc không chút nể tình thổi tới, cô "hắt xì" một cái.

Lạnh quá...

Giang Nghiễn đưa ô cho cô.

Khi anh nhận lại ô, trên vai cô có thêm một chiếc áo khoác denim đen.

Anh chỉ mặc một chiếc áo phông đen rộng, cánh tay trắng lạnh lẽo với một lớp cơ mỏng, đường cong lưu loát.

"Anh không lạnh." Nhận thấy ánh mắt cô, Giang Nghiễn rủ mi mắt.

Áo khoác của anh với cô thật sự quá lớn, cô trông như một đứa trẻ mẫu giáo lén mặc đồ người lớn, vạt áo dài gần tới đầu gối, bây giờ cô đang cố gắng cuộn tay áo lên từng gấp từng gấp...

"Cảm ơn." Cố An nhếch môi cười, trên người toàn là mùi áo khoác của anh, lành lạnh và dễ chịu.

Cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt chứa ý cười của Giang Nghiễn: "Anh cười gì vậy?"

"Không có gì." Khóe miệng Giang Nghiễn vừa nhếch lên đã trở lại bình thường.

"A! Em biết rồi! Anh đang cười em lùn đúng không?" Cố An nhăn mày thành những đường sóng nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm: "Em sẽ còn cao hơn! Em còn nhỏ mà! Vả lại em lùn, nhưng em biết chơi bóng rổ!"

Cô lẩm bẩm làm anh đau đầu.

Nhưng... lại thấy cô xù lông chơi rất vui.

"Anh không phải cũng giống Cố Trinh, cười nhạo kiểu tóc mới của em chứ?" Cố An hoàn toàn uất ức, biến thành một cây nấm nhỏ u buồn.

"Em nhắc anh mới nhớ." Ngay lập tức, Giang Nghiễn hơi cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không chút tì vết tiến lại gần, bây giờ, anh đang thích thú ngắm nhìn mái tóc mái của cô, lúm đồng tiền nhàn nhạt ở khóe môi, trông anh như một cậu thiếu niên cà lơ phất phơ.

"Đừng nhìn nữa!" Cây nấm nhỏ che mặt, lòng bàn tay nóng bừng.

Cô không ngẩng đầu, nên không thấy, người cảnh sát trẻ được đồn rằng có tính tình xấu và độc miệng, lần đầu tiên nghiêng đầu cười.

Anh kéo cô lại gần mình, chiếc ô nhẹ nhàng nghiêng về phía cô.

Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh rất nhẹ từ trên đầu rơi xuống, mang theo ý cười chưa tan.

"Đẹp lắm."

"Cùng chú cảnh sát về nhà nào."