Chỉ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Bình Thường

Chương 6: Bắt vợ cho anh




Ba ngày sau cuộc gặp mặt với người yêu cũ, Minh Nguyệt quyết định đặt một chuyến du lịch tới thành phố Minh Viễn để nghỉ ngơi, thư giãn và dĩ nhiên đi cùng với cô bạn thân chí cốt Hoàng Mai.

Thành phố Minh Viễn nổi tiếng với vẻ đẹp cổ điển của phương Đông với những ngôi đền, chùa, kiến trúc hệt như cung đình Trung Quốc xưa. Đây còn là điểm quay phim nổi tiếng của nhiều bộ phim cổ trang trên truyền hình, bởi vậy rất nhiều người tới đây với hi vọng sẽ được gặp thần tượng của mình. Ở đây, du khách không chỉ được ngắm cảnh, cosplay những nhân vật nổi tiếng mà còn được thưởng thức các món ăn đường phố, nhà hàng, khách sạn nổi tiếng.

Ngồi nghỉ ở hàng ghế dài trong trung tâm thương mại nổi tiếng nhất của thành phố, hai cô gái Nguyệt và Mai túi lớn, túi nhỏ, dải đều trên hàng ghế. Bên trong túi từ những thương hiệu thời trang xa xỉ như Channel, Dior,... cho đến những thương hiệu nhỏ, nội địa nhưng chất lượng và giá cả vô cùng ổn áp. Cầm trên tay cốc trà sữa, vừa hút được một đống trân châu lớn, Hoàng Mai nói to:

"Tôi nói cho chị biết, trên đời này có tiền là có hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh đập tiền vào mặt của mấy tiểu thịt tươi là đã thấy thích rồi. Tư bản lên."

"Vâng vâng, phú bà thì kinh rồi."

Nguyệt nhận ra đã đến lúc nên thành thật thú nhận với cô bạn bèn nói nhỏ: "À này, ừm... có chuyện tôi chưa kể với bà, thật ra hôm trước tên người yêu cũ và tôi có gặp mặt nói chuyện."

Đang hút dở mấy miếng trân châu với thạch, Mai suýt phun ra, lau miệng nói lớn: "Oắt? Điên à? Và bà nhận lời gặp mặt?"

"Ừ. Mà cũng không hẳn. Tại anh ta đột kích tôi chứ bộ." – Nguyệt nói với vẻ ủy khuất.

"Rồi sao?" – Mai tò mò hỏi.

"Ừ thì ổng coi tôi là người thay thế, chứ thật ra ổng chưa từng yêu tôi. Rồi ổng muốn bù đắp cho tôi này kia..."

Lần này thì không phải suýt phun nhưng cũng đủ khiến Mai sặc một lúc. Cô vừa vỗ ngực vừa nói: "Cái quái gì vậy trời? Anh ta bị điên rồi. Thằng mặt...". truyện teen hay

Mai định nói câu cuối thì bị Nguyệt lấy tay chặn lại: "Suỵt, đây là nơi công cộng."

May mà nhờ Nguyệt chặn, cô nàng mới không phun ra từ cuối, nhưng dù sao nó cũng khiến cô nàng bức xúc. Mé, bạn của cô xinh xắn, đáng yêu, lại còn thông minh, công ăn việc làm tốt như thế. Không khiến bao anh tranh giành thì thôi việc đếch gì phải đi làm người thay thế cho người khác. Đúng là nam nhân trên thế gian này đều tham lam, hừm, con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn. Không ổn, không ổn...

Thấy cô bạn đang suy nghĩ đờ đẫn hết cả người, Minh Nguyệt chạm cốc trà lạnh vào mặt bạn cười nói: "Nghĩ gì vậy tình yêu?"

"Hay tôi giới thiệu cho bà mối mới nhớ?"

"Hở?"

Nghe xong Nguyệt lộ vẻ khó hiểu: tưởng con bé này lo lắng hay an ủi cô gì đó, sao chưa gì đã nghĩ đến chuyện tìm mối mới cho cô vậy trời. Nhưng mà thôi kệ, dù sao cô cũng đang muốn tìm mối, tìm nhanh nhanh còn kết hôn rồi làm theo kế hoạch còn nghỉ hưu sớm nữa.

Lần này đến Nguyệt đờ đẫn người, Mai xen vào nói:

"Hở kín gì cô nương? 26 27 tuổi rồi, không cưới sớm là ế đó. Tôi không muốn sau này ra đường rao "ai mua trăng tôi bán trăng cho"* đâu". Hầy, thật ra cũng hơi rủi ro nhưng thôi liều vậy. Anh trai tôi thì sao?"

"Ông anh già khú đế hơn mình 5 tuổi của bà á?" – Nguyệt nhấc lông mày, mặt hoang mang.

"Điên à! Tôi đâu có ác tới mức mà giới thiệu cho bà ông anh ruột tôi. Ổng thì cho ế đến già bạn ạ. Anh họ, anh họ, hơn có 2 tuổi thôi à." – Mai nhanh chóng giải thích.

Nghe cô bạn nhiệt tình như vậy, Nguyệt cũng thấy ổn. Dù sao thì theo cô thấy đàn ông mà hơn 30 tuổi giờ toàn thích lấy vợ trẻ 18, đôi mươi gì đó giống trong mấy bộ truyện ngôn tình, mà thật ra ngoài đời thật cũng có. Chứ 26 tuổi giờ này thì ai thèm chứ, còn mấy đứa bạn mình giờ chắc hai tay hai con rồi.

Thấy Nguyệt đăm chiêu suy tính như vậy, Mai biết chắc rằng cá đã cắn câu rồi, giờ thì chỉ cần chiêu cuối thôi:

"Vậy làm quen nha, trời ổng làm bên IT. Trai công nghệ đồ đó. Siêu giỏi luôn, giờ đang làm cho công ty liên doanh với Nhật đó." – Mai giở giọng nịnh nọt.

"Được thôi."

"Vậy tôi dặn ngày mai ổng tới sân bay đón tụi mình nha."

...

6 giờ chiều ngày 05.08.2023 – Sân bay Thịnh Nam

Ở sân bay, không khí ồn ào và tấp nập. Âm thanh từ tiếng loa thông báo, tiếng cười nói của mọi người khiến nơi đây trở nên nhộn nhịp và náo nhiệt. Dường như mọi người đi qua đi lại rất nhanh chóng, không làm thủ tục thì cũng chờ đợi để đón người thân. Ai ai cũng bận rộn tập trung vào công việc của mình nhưng dù vậy cũng không quên ngoái lại nhìn hai người đàn ông đang đứng chờ mỗi khi đi qua.

Hai người đàn ông có dáng người cao lớn, cả hai đều liên tục liếc đồng hồ trên tay. Một người mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu, khuôn mặt góc cạnh, trông khá đẹp trai nhưng có phần nghiêm khắc, trưởng thành. Người còn lại mặc sơ mi trắng, vui tươi, trẻ trung, cười nói trong lúc nghe điện thoại. Rõ ràng có thể thấy hai người có tính cách và phong thái hoàn toàn trái ngược

Lúc này, hai cô gái đột nhiên bước tới khiến hai người phải chú ý. Một cô gái có mái tóc dài, hơn xoăn nhẹ, mặc chiếc váy dài màu xanh, trông có vẻ dịu dàng, tay kéo va li nhẹ nhàng bước tới. Cô gái còn lại có mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi mỏng và quần đùi, đeo kính râm, khi thấy hai người đàn ông, cô nhanh chóng chạy thật nhanh tới trước mặt người áo trắng, với tay ôm lấy cổ anh, nhảy cẫng lên:

"Anh Thiên, em về rồi... Aaaa nhớ mọi người quá!"

"Có mua quà gì về cho anh không?" – Thiên gỡ tay cô ra, xoa đầu cô nói.

"Có, có. Em bắt vợ về cho anh nè?" – Mai hóm hỉnh nói.

"Hả?" - Anh làm vẻ mặt khó hiểu.

Nghe thấy cô bạn mình nói vậy, Nguyệt nhanh chóng véo tay cô bạn mình một cái rồi nhanh chóng đưa tay ra bắt tay với anh, cười nói:

"Chào anh, em là Minh nguyệt - bạn của Mai."

"Anh là Vân Thiên – anh họ của Mai. Chào em nhé." – Anh cũng đưa tay ra với cô.

Trong lúc mọi người đang cười cười nói nói, làm quen lẫn nhau, người đàn ông áo đen bên cạnh vẫn yên lặng không nói gì. Dường như anh không có thói quen chào hỏi người lạ hay thậm chí là tham gia vào các câu chuyện làm quen gặp mặt. Anh chỉ thích yên lặng, xem xét và đánh giá người khác, hoặc đơn giản anh chả để tâm.

"Phong, anh làm cái quái gì ở đây vậy?" – Mai quay người sang ông anh bên cạnh, không khỏi bất ngờ nói lớn.

"Bị kéo đi thôi, nhóc con."

Thấy anh trai mình ở đây, Mai có vẻ tém tém lại một chút, dù sao cô cũng hơi sợ ông anh ruột này. Cô ghé tai anh họ nói nhỏ:

"Sao anh lại đưa ông già nhà em tới vậy?"

"Anh đi nhờ ổng đó em, tiện đường. Dù sao càng đông càng vui mà." – Thiên hóm hỉnh cười nói.

Trong khi Mai đang chửi thầm: "Vui cái đầu anh." thì Nguyệt lúc này mới quay sang người đàn ông áo đen bên cạnh, bắt tay anh nói:

"Chào anh, em là bạn Mai, Nguyệt ạ."

"Chào em, anh là Phong." – Anh cũng đưa tay ra bắt lại, nghiêm nghị nói. – "Thời gian qua làm bạn với Mai, em vất vả rồi."

"Dạ không ạ." – Nguyệt lí nhí đáp lại.

Thành thật mà nói, từ lúc ở xa tiến tới, cô đã biết phải đối xử hai người đàn ông này như thế nào rồi. Một người thì vui tươi có thể đối xử thân thiện, vui vẻ một chút là được nhưng người còn lại thì không đơn giản như thế. Anh có cái gì đó nghiêm khắc, trưởng thành khiến người khác bị áp lực khi tới gần và một cái cảm giác gì đó khiến cô như: sởn gai ốc. Đây là cảm giác khi gặp nam chính lạnh lùng, một cái nhìn cũng có thể khiến người ta run sợ hay sao? Stop, đầu óc cô lại bị lậm ngôn tình quá rồi, chắc chắn là tại Hoàng Mai. Nghĩ vậy cô nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ và tâm trạng của mình.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra: "Hình như mình đã gặp hai người này ở đâu rồi? Liệu có phải người giống người hay không?"

Lúc này, anh họ Mai – Vân Thiên cất tiếng nói phá tan bầu không khí ngượng ngùng:

"Sẵn tiện mọi người ở đây, chúng ta đi ăn một bữa làm quen nha!"

"Đi đi đi..." - Mai nhanh nhảu đáp dù sao cũng không thể kiềm lại cái bụng đói của mình.

Kéo tay Nguyệt, Mai năn nỉ nói: "Đi nha bà?"

"Ừ, làm phiền mọi người rồi." - Nguyệt vui vẻ trả lời.

Nghe vậy, Phong thấy có chút phiền phức, dù sao anh cũng không thích tụ tập như vậy lắm nhưng cũng không nói gì nhiều:

"Để anh lái xe."

Nghe vậy, mọi người đều tán thành, nhanh chóng đi ra khỏi sân bay và lên xe chuẩn bị đi ăn.

- --

Ghi chú: Câu thơ (*): "Ai mua trăng tôi bán trăng cho" là câu thơ nằm trong bài thơ Trăng vàng trăng ngọc của Hàn Mặc Tử.