Ngày về thành phố, thời tiết rất xấu. Mưa to khiến cho Lục Dương và Lý Kiệt chỉ có thể đứng ngốc ngoài cửa sân bay. Lý Kiệt không quan tâm lắm, nhưng Lục Dương thì không, cứ đi đi lại lại không ngừng.
“Ngừng ngừng ngừng! Đừng đi nữa, tao chóng mặt lắm rồi!” Lý Kiệt kéo tay Lục Dương để hắn ngừng lại.
“Taxi mày gọi khi nào mới đến?”
“Mày gấp cái gì, thời tiết này đường đến sân bay kẹt xe lắm.” Lý Kiệt thảnh thơi uống một ngụm cà phê mới mua, “Huống hồ mày có gấp cũng chẳng được gì. Bây giờ có gọi taxi cũng không biến ra ngay cho mày được, mày cứ phải chờ thôi.”
Đang lúc Lục Dương muốn mắng một câu thời tiết chết tiệt, điện thoại hắn đột nhiên reo lên, không ngờ là điện thoại của Trương Mẫn Nhi.
“Alo, em đang ở trước cổng sân bay. Anh đang ở đâu?” Từ sáng sớm Trương Mẫn Nhi đã thức dậy, không ngờ đến sân bay vẫn bị kẹt xe.
Lục Dương ngạc nhiên trừng mắt, “Em đang ở sân bay hả?”
“Đừng hỏi mấy câu thừa thãi.” Trương Mẫn Nhi mấp máy môi, “Mau ra ngoài đi, ở cổng đậu xe không tiện lắm.”
“Được, anh ra liền.”
Lục Dương cúp điện thoại, kéo vali hành lý nhanh chóng chạy ra cửa. Cũng may Lý Kiệt lẹ mắt nhìn thấy liền chạy theo, “Đừng đi nhanh quá, chờ tao đi cùng với!”
“Mày đứng đợi xe tiếp đi, đừng có đi theo tao.”
“Vãi chưởng!” Lý Kiệt tức đến đứng không vững, “Cái thằng chết tiệt! Mày có xem tao là anh em chí cốt không hả?!”
Lục Dương không thèm quay đầu lại, một mạch chạy ra khỏi cửa lớn của sân bay, để lại một Lý Kiệt khốn khổ phía sau đang gào thét trong vô vọng.
Ngoài cửa sân bay đông nghịt người, nhưng Lục Dương chỉ cần liếc qua đã nhìn thấy Trương Mẫn Nhi cầm ô đứng trong làn mưa bay. Trong chớp mắt, cô đã bị một bóng đen ôm chặt vào lòng. Tuy không nhìn rõ mặt người đó, thế nhưng khí tức quen thuộc khiến cho cô biết rằng người đàn ông này chính là Lục Dương.
Trương Mẫn Nhi nhìn dòng người qua qua lại lại, những ánh nhìn xa lạ cứ hướng vào cả hai, khuôn mặt trắng nõn của cô có chút phiếm hồng, trong giọng nói mang theo mấy phần xấu hổ, “Mau buông em ra, ở đây biết bao nhiêu người!”
“Không buông, để anh ôm em thêm một lúc nữa.” Tay Lục Dương bám dính như keo không hề buông lỏng một chút nào, biết bao nhiêu chuyện phiền muộn chất chứa tận đáy lòng, trăm ngàn điều muốn nói chỉ cần cái ôm trong giây phút này thôi cũng đủ đầy rồi.
Người vây xem càng lúc càng đông, Trương Mẫn Nhi hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống. Cô hít sâu một hơi, giẫm chân hắn, “Còn không mau buông ra!”
Trương Mẫn Nhi dậm chân rất mạnh, Lục Dương bị đau nên mới chịu buông tay ra, đến khi hắn ngẩng đầu lên đối phương đã đi xa rồi. Hắn phải nhanh chân đuổi theo.
“Không thấy người ta đang nhìn à?” Trương Mẫn Nhi lại ngại ngùng hơn, “Anh không cần mặt mũi chứ em thì cần đấy.”
Lục Dương chìa tay ôm eo cô, nhanh chóng hôn lên gương mặt bị nước mưa hắt trúng, “Lâu quá không nhìn thấy em, cho nên có hơi kích động.”
“Mới đi có ba ngày mà làm như ba năm ấy!”
Trương Mẫn Nhi đến chỗ xe của mình mở khóa ra, một giây sau đã bị người ở phía sau phản bác, “Người ta nói xa một ngày như cách ba thu. Anh ba ngày không gặp em là cách chín thu rồi.”
Mấy lời ngọt ngào này người mặt dày như Lục Dương nói ra rất tự nhiên, nhưng Trương Mẫn Nhi da mặt mỏng, nghe xong chỉ có thể im miệng đỏ mặt.
Sau khi lên xe, Lục Dương bắt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo người dựa sát vào lòng. Không chờ đối phương kịp phản ứng, bốn phiến môi đã dán chặt vào nhau. Hắn chờ không kịp, đưa lưỡi mở hàm răng cô ra. Nhớ nhung mãnh liệt trong lòng trong nháy mắt bùng phát, đôi môi giao triền khiến hô hấp đôi bên đều trở nên mơ hồ hỗn loạn.
Trương Mẫn Nhi bị hôn đến hoa mắt, tùy ý đề hắn mở cúc áo sơ mi. Bàn tay lạnh buốt không hề kiêng kỵ vuốt ve da thịt ấm áp, cho đến khi xe phía sau không chờ kịp bấm còi, cô mới cuống cuồng đầy hắn ra, sau đó nắm chặt cổ áo hắn nói, “Về nhà rồi làm.”
Trên đường về nhà, Lục Dương cứ nhìn Trương Mẫn Nhi chăm chăm như nhìn bữa ngon. Vật giữa hai chân cũng bắt đầu rục rịch, hận không thể dừng xe ăn sạch người này. Bởi vì mưa to, trên đường cao tốc kẹt xe rất nhiều. Hắn nhìn dòng xe chật ních phía trước, cứ theo tình hình này hai tiếng nữa cũng chưa chắc về được đến nhà.
Lục Dương quyết định rẽ vào một con đường khác. Trương Mẫn Nhi nhìn thấy đây không phải là đường về nhà, nghĩ là hắn đi sai rồi, nhắc nhở, “Anh rẽ sai rồi kìa.”
Lục Dương không trả lời vẫn cứ lái xe. Đi đến đoạn đường vắng vẻ ở vùng ngoại ô, hắn đột nhiên dừng xe lại.
“Đây là đâu… Ưm… Buông ra…”
Lục Dương hôn môi Trương Mẫn Nhi, thuận tay chỉnh ghế cô xuống thấp nhất, sau đó cũng vọt qua vị trí kế bên. Chỗ ngồi chật hẹp khiến hai người ôm nhau không dư ra một kẽ hở. Hắn giật mạnh cà vạt trước ngực xuống, giơ hai tay cô lên cao rồi trói lại.
Thoáng buông đôi môi ướt át ra, lại triền miên gặm cắn cái cổ thon dài của cô rồi chuyển xuống xương quai xanh tinh xảo.
Trương Mẫn Nhi liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc ở hai tay, “Lục Dương, anh làm gì vậy?”
“Đương nhiên là làm em.” Ngón tay miễn cưỡng chen vào động nhỏ chặt khít, “Sao lại chặt như vậy, lúc anh không ở nhà em cũng không tự làm à?”
“Anh nghĩ… em biến thái như anh đấy hả?” Trương Mẫn Nhi tức đỏ mặt. Hai con ngươi đen láy cũng theo đó đong đầy tầng sương ướt át.
Lục Dương không biết từ đâu lấy ra một chai dầu bôi trơn, đổ lên động nhỏ đóng chặt, ngón tay linh hoạt mượn theo bôi trơn cắm vào bên trong, “Anh chỉ biến thái với một mình em mà thôi.”
Tình dục không thể khống chế bùng phát. Hung khí đầy gân xanh có chút thô bạo tiến vào động nhỏ ẩm ướt. Khoái cảm tê dại từ cửa động khuếch tán, Trương Mẫn Nhi sướng đến vung loạn hai chân. Khóe môi đỏ bừng không ngừng chảy xuống nước bọt, eo nhỏ căng thẳng, cặp đào tuyết trắng cũng bị bức tách khỏi ghế ngồi.
Dục vọng như con dã thú xổng chuồng. Bên trong bị xỏ xuyên trong nháy mắt đã không còn đau nữa, ngược lại là khoái cảm cực hạn. Lý trí còn sót lại của cô đã bị ném lên chín tầng mây, hôn loạn lên khuôn mặt ướt át của đối phương, “Thoải mái lắm…. đã đầy hết rồi … anh động đi, dùng sức làm em đi…”
Trương Mẫn Nhi bị hãm sâu trong tình dục châm ngòi cho Lục Dương mất đi việc khống chế lý trí, trong đầu đều là hình ảnh *** mỹ khi cơ thể trắng như bạch ngọc của cô bị chất nhầy trắng đục của mình bắn đầy.
“Lại lớn hơn rồi….” Trương Mẫn Nhi mơ màng phản kháng, “Bụng chứa không nổi….”
Tính khí không ngừng bành trướng vào sâu bên trong co rút kịch liệt rồi bắn ra, chất nhầy trắng đục nóng bỏng chen nhau tràn vào nơi nhỏ hẹp chặt khít. Hắn cúi người xuống, hôn lên vẻ mặt mê ly của cô, “Mẫn Nhi, anh yêu em.”
Làm xong một lần trên xe, hai người về đến nhà lại củi khô lửa bốc tiếp tục triền miên. Trương Mẫn Nhi tâm trí hỗn loạn ngã xuống giường, thân thể thả lỏng nghênh đón những va chạm hung hăng mạnh mẽ của đối phương, dường như linh hồn cũng bị người đàn ông này nắm lấy.