Trương Mẫn Nhi không ghét Lưu Việt, nhưng cũng không thích Lưu Việt. Đều là sống chết không buông, nhưng thái độ của cô đối với Lục Dương cũng không kiên quyết như khi đối mặt với Lưu Việt. Thậm chí có thể nói khi ở cùng Lục Dương, tuy đối phương rất cường ngạnh nhưng cũng cho cô rất nhiều thời gian thoải mái.
“Cậu Lưu, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, giữa tôi và cậu không có khả năng.” Cùng một việc đã nói mười lần, nhưng người ngồi trước mặt vẫn như âm hồn bất tán bám theo, giống như hoàn toàn không hề để ý đến lời cô nói.
Lời của Trương Mẫn Nhi làm cho đôi bên nhất thời im lặng. Không biết sau bao lâu, giọng nói của Lưu Việt nhẹ nhàng vang lên, “Nếu chị đồng ý đến tham gia sinh nhật của em, từ nay trở về sau em sẽ không đến làm phiền chị nữa.”
“Cậu Lưu, tôi sẽ không tham gia sinh nhật của cậu, cũng sẽ không hứa hẹn gì với cậu. Tôi đã nói rất rõ ràng, tình cảm của cậu, tôi sẽ không nhận. Nếu như cậu vẫn sống chết không buông, cuối cùng người tổn thương nhất vẫn chỉ là bản thân cậu mà thôi.”
Lúc mới gặp Trương Mẫn Nhi, Lưu Việt đã bị thu hút bởi nụ cười mỉm của cô. Nhưng đến ngày hôm nay cậu mới biết, cay nghiệt bất cần mới chính là bản chất thật của đối phương.
“Trừ chuyện này, còn chuyện gì khác nữa không?”
Trương Mẫn Nhi là một người không hiểu cách đối diện với tình cảm, gặp được Vương Thành Luân yêu hết tâm hết lực, lúc từ chối tình cảm của Lưu Việt thì lạnh nhạt tuyệt tình.
Trong thế giới quan của cô chỉ có hai màu trắng và đen, đây cũng là lý do tại sao cô từng yêu Vương Thành Luân nhưng lại hận gã đến vô cùng, thậm chí còn muốn phá hỏng hạnh phúc của gã, để gã hiểu được mùi vị đau khổ của ái tình.
Lục Dương lại bị sự rạch ròi trong tình cảm của Trương Mẫn Nhi hấp dẫn. Mới đầu hắn khá khó chịu bởi tính cách lạnh nhạt khó gần của cô, nhưng sau này hắn mới hiểu, chỉ là cô không thể nào cố gắng nếu việc đó không có kết quả.
Thức trắng một đêm khiến Trương Mẫn Nhi vô cùng mệt mỏi, vừa về đến nhà đã ngủ quên, đến khi thức dậy ngoài cửa sổ trăng đã lên cao. Cô đưa tay sờ soạng đống đồ đặt trên tủ đầu giường lấy điện thoại, mở ra xem thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Lục Dương, còn hơn hai mươi mấy tin nhắn, pin điện thoại cũng tụt gần hết.
Chờ không thấy tin nhắn trả lời, Lục Dương suýt chút nữa đã mua vé máy bay về thành phố H ngay trong đêm nay, cũng may Lý Kiệt tỉnh táo khuyên hắn chờ thêm một chút, có lẽ Trương Mẫn Nhi đang bận nên không chú ý đến điện thoại.
Đang lúc Lục Dương thực sự chuẩn bị đi mua vé máy bay về trong đêm, điện thoại của Trương Mẫn Nhi đã gọi lại. Không chờ cô mở miệng, hắn ở đầu giây bên kia gần như hét lên, “Sao em không nghe điện thoại?!”
Lo lắng chồng chất trong lòng trong phút chốc được giải tỏa, giọng nói run run của Lục Dương vừa căng thẳng lại vừa lo âu.
Trương Mẫn Nhi nhìn điện thoại một hồi, rất lâu sau mới đáp, “Lúc nãy em ngủ quên.”
“Em…” Lời trách móc nhờ có lý trí nên nuốt trở vào, Lục Dương vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau vì lo lắng quá nhiều, “Lần sau không được như thế nữa, anh lo lắm.”
Không có tin tức của Trương Mẫn Nhi trong mấy tiếng đồng hồ, Lục Dương như ngồi trên đống lửa, trong lòng đau đớn lo lắng không thôi.
Trương Mẫn Nhi mấp máy môi, muốn mở miệng xin lỗi đối phương, nhưng không tìm được một lý do thích hợp nào, cuối cùng chỉ có thể làm thinh.
“Em ăn tối chưa?” Giọng nói của Lục Dương đã trở lại vẻ dịu dàng như trước.
Trương Mẫn Nhi thành thực trả lời, “Chưa, về nhà là ngủ ngay.”
“Vậy nhanh nhanh ăn cái gì đi.” Lục Dương cẩn thận dặn dò, “Em có bệnh đau bao tử sao còn không biết lo?”
Hai người câu qua câu lại nói rất lâu, không ai muốn cúp máy trước. Lý Kiệt đã leo lên giường ngủ say ngáy o o, trong giấc mơ vẫn thầm mắng Lục Dương sao có thể gà mẹ như vậy chứ.
“Tối ngày mốt anh về.” Lục Dương nói hành trình của mình cho cô nghe, muốn xem xem đối phương sẽ phản ứng ra sao.
Không ngờ Trương Mẫn Nhi chỉ bình thản ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lục Dương lại nghĩ, tính cách của cô vốn là như thế, có nhiều chuyện phải từ từ, dù gì cô cũng không thể trở thành một người vợ ngoan ngoãn dính người sớm như vậy được.
Như vậy thì không phải là Trương Mẫn Nhi mà hắn yêu.
“Được rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Dương nghĩ đến Triệu Lộ Dung, lại thuận miệng hỏi một câu, “Gần đây em có nhận được chuyển phát nào nữa không?”
Nói đến Triệu Lộ Dung, bà ta mấy hôm nay biến mất không dấu vết, không có động tĩnh gì, nhưng cũng khiến Trương Mẫn Nhi cảm thấy lo lo.
“Không có.”
“Vậy thì tốt.” Lục Dương thầm nghĩ, chắc là mấy ngày trước mình đến uy hiếp cũng có tác dụng.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dương càng muốn nhanh chóng trở về nhà, trong đầu hắn đều tự hỏi mấy ngày nay cô sống có tốt không, ăn cơm có ngon không, ngủ có đủ giấc không. Theo như lời Lý Kiệt nói, có lẽ hắn bị điên thật rồi.