Lục Dương thức dậy vào buổi trưa hôm sau, hắn cầm lấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, nhìn thấy hàng chục cuộc gọi cùng tin nhắn đến từ Lý Kiệt, vừa lúc định đứng dậy gọi lại thì nhận ra Trương Mẫn Nhi vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh hắn.
Lục Dương dứt khoát ném điện thoại sang một bên, thầm nghĩ để tối gọi lại cho Lý Kiệt cũng chưa muộn.
Nhân lúc Trương Mẫn Nhi vẫn còn say giấc nồng, Lục Dương lặng lẽ nằm bên cạnh, hắn khẽ chống tay lên cằm rồi ngắm nhìn cô. Gương mặt tinh xảo như được phác họa tỉ mỉ, làn da trắng sáng, lông mi dài cong vút cùng bờ môi đỏ hồng lúc nào cũng ướt át quyến rũ. Tuy cô rất xinh đẹp nhưng hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư chân tay yếu ớt, chính nét đẹp này đã khiến hắn phải đổ đứ đừ.
Lục Dương nhớ đến ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, cô mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi hở lộ ra xương quai xanh tinh tế. Khi nói chuyện mắt luôn nhìn thẳng đối phương, giọng điệu lưu loát không một kẽ hở, toàn thân đều là khí chất của một người có học thức và có gia giáo từ bé.
Đương lúc Lục Dương còn đang chìm trong hồi ức, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên kéo hắn trở về thực tại. Sáng sớm ai lại rảnh rỗi tới đây vậy trời?
Trương Mẫn Nhi đang ngủ ngon lành vì tiếng ồn không khỏi nhíu mày, sau đó bực bội kéo chăn trùm kín đầu, hoàn toàn không có ý rời giường nửa bước. Lục Dương bị dáng vẻ có chút trẻ con của cô làm cho bật cười, từ đáy lòng hắn không nhịn được muốn yêu thương chiều chuộng cô nhiều hơn.
Hắn rón rén rút tay khỏi người Trương Mẫn Nhi, không quên kê gối mềm cho cô nằm, sau đó xuống giường mặc lại quần áo, vệ sinh cá nhân chút đỉnh rồi mới chịu đi mở cửa.
“Ai vậy?”
Lục Dương nhíu mày nhìn người đang đứng trước mặt, đây chẳng phải là thực tập sinh được Trương Mẫn Nhi dạy bảo dạo gần đây hay sao? Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây?
Người ngạc nhiên không chỉ có Lục Dương, bản thân Lưu Việt cũng đang rất xấu hổ đứng ngoài cửa, cậu không ngờ người mở cửa lại là hắn.
Lưu Việt nghe y tá Vu kể về sự tình của hai người vào tối hôm qua liền lo lắng không thôi, sau khi tìm viện trưởng để hỏi địa chỉ, nhân lúc nghỉ trưa cậu nhanh chóng tìm đến chung cư cô đang ở. Thế nhưng, không ngờ người mở cửa lại là Lục Dương, lại còn trong trạng thái quần áo xộc xệch nữa, kẻ ngu cũng biết đêm qua hai người đã làm cái gì.
“Cậu là đồng nghiệp của em ấy?” Lục Dương khoanh hai tay trước ngực, nhấn mạnh hai từ “em ấy”.
“Chào anh, tôi tên Lưu Việt, là thực tập sinh dưới sự chỉ bảo của bác sĩ Trương.” Trong ánh mắt của cậu thoáng hiện lên sự thất vọng khi đối diện với người trước mặt, “Tôi nghe nói chị ấy bị thương nên muốn đến đây thăm bệnh.”
Lục Dương gật đầu xem như nghe hiểu, đồng thời tầm mắt của hắn dời xuống nhìn chằm chằm giỏ quà trong tay đối phương.
Biết rõ hắn đang nhìn cái gì, Lưu Việt không vội giải thích, “Đây là trái cây tôi mua trong siêu thị, còn có thuốc, thuốc này bôi ngoài da rất hiệu quả.”
“Ồ, cậu chu đáo quá. Tối qua tôi đã đưa cục cưng đến bệnh viện rồi, thôi thì thay mặt em ấy tôi cảm ơn tấm lòng của cậu vậy.” Lục Dương tự xem bản thân là gia chủ, thậm chí còn cố tình nhấn mạnh từ ‘em ấy’ hết lần này đến lần khác.
Em ấy? Thật buồn nôn quá đi!
Lưu Việt trong lòng thầm phỉ nhổ tên khốn khiếp trước mặt không biết xấu hổ, còn nghe ra được trong lời nói của hắn có biết bao nhiêu cưng chiều cùng sủng nịch. Nhất thời không biết nói gì, cậu chỉ im lặng xoắn xuýt đứng ngoài cửa hết nửa ngày trời.
“Mẫn Nhi vẫn còn đang ngủ, tôi không muốn đánh thức em ấy. Không thì thế này đi, cậu cứ để đồ ở đây, khi nào em ấy tỉnh tôi sẽ nói cậu đã tới thăm, được chứ?” Lục Dương quả nhiên là cáo già cao tay, một sói nhỏ miệng còn hôi sữa như Lưu Việt làm gì có cửa để đấu với hắn, “Cậu còn việc gì cần tôi chuyển lời nữa không?”
Lưu Việt biết mình đã đuối lý, đành cầm lấy giỏ quà đưa cho Lục Dương, “Không có việc gì, anh có thể đưa quà cho bác sĩ Trương giúp tôi được không?”
“Ồ, đương nhiên là được rồi. Cảm ơn cậu vì đã có lòng nhé!”
Lưu Việt vừa rời đi, Lục Dương đã nhanh chóng hạ xuống nụ cười giả tạo. Hắn đóng cửa lại, đi thẳng vào nhà bếp rồi ném hết thuốc mà Lưu Việt đưa cho bỏ vào thùng rác. Thế nhưng, hắn không thể lãng phí thức ăn, liền chọc thủng túi bóng kính rồi xếp những trái cây tươi ngon ra đĩa, còn giỏ quà thì quẳng đi không thương tiếc.
Ha! Trương Mẫn Nhi có hỏi thì cứ nói hắn đã dậy từ sớm để mua trái cây bồi bổ cho cô vậy.
Thế là vẹn cả đôi đường!
Đối với hắn, trong cuộc đời của Trương Mẫn Nhi chỉ cần một Lục Dương mà thôi, không nhất thiết phải có đám ruồi nhặng bu xung quanh làm chi cho phiền phức.