Trương Mẫn Nhi trước câu hỏi như câu khẳng định của hắn có hơi bất ngờ, hai bả vai khẽ run rẩy, thẹn quá hóa giận hét lớn, “Anh bị khùng hả?”
Lục Dương cũng cảm thấy hắn bị điên thật rồi, nếu không sẽ không tự nhiên cảm thấy câu hỏi của cô giống như đang làm nũng, giống như… cô thật sự thích hắn vậy.
Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi lên lầu, ngay lúc cô định đóng cửa, hắn đã nhanh chóng lẻn vào ôm chặt lấy vòng eo thanh mảnh của đối phương rồi dồn cô vào tường. Đôi mắt thâm trầm dưới ánh đèn lờ mờ u ám, người khác nhìn vào đều khiến lòng xôn xao.
“ Anh lại giở trò gì đấy?” Trương Mẫn Nhi bất mãn giãy giụa.
Thật ra Lục Dương muốn xác nhận bản thân hắn có phải là người duy nhất trong lòng của cô hay không?
“ Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Đối mặt với sự tra hỏi của Lục Dương, trong lòng Trương Mẫn Nhi có hơi hoảng sợ, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao hết lần này đến lần khác cô đều bỏ qua cho hắn.
“Không phải.” Trương Mẫn Nhi tức giận trừng mắt nhìn Lục Dương, không ngần ngại lặp lại một lần nữa, “Đương nhiên là không phải.”
“Em nói dối.” Lục Dương không tin, hắn hung hăng tiến đến.
Trương Mẫn Nhi sợ hãi muốn trốn về phía sau, thế nhưng cô chỉ nghe được tiếng quần áo ma sát với bức tường lạnh lẽo.
Trong phòng tối đen chỉ còn bốn mắt nhìn nhau, dường như không ai chịu thỏa hiệp.
“Vậy em giải thích đi, tại sao từ trước đến nay em đều không đánh anh? ” Lục Dương từng bước, từng bước dồn ép cô vào bước đường cùng, đến khi không còn chỗ trốn, “Rõ ràng thân thủ của em rất khá, nếu như muốn phản khác, đó là điều rất dễ dàng nhưng em chưa hề làm anh bị thương bao giờ.”
“Nói mau, tại sao lại không phản kháng?”
“Tại sao luôn mặc kệ để anh quấn lấy em?”
“Mẫn Nhi, bảo bối, thân ái, rốt cuộc là vì sao?”
Phòng khách yên tĩnh vang vọng những câu hỏi dồn dập của Lục Dương, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi giống như chột dạ liền đỏ bừng. Đôi mắt nâu tròn xoe long lanh mở to, hai phiến môi khẽ giật giật, dường như lời giải thích của cô như bị nghẹn lại ở đâu đó không thể thốt ra.
Tại sao cô lại làm như vậy? Ngay cả bản thân Trương Mẫn Nhi cũng không biết.
Thừa Hạo cảm nhận được tia xoắn xuýt trên gương mặt lạnh lùng của đối phương, trái tim không cách nào kiềm chế có chút nóng lên, loại rung động tựa như lông vũ thoáng qua, hắn muốn bắt lấy nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã sớm vụt mất đi.
Từ một lời nói dối biến thành thành một vòng lặp vô định, cả hắn và cô, người hãm vào đó cũng không hề hay biết.
Trong nháy mắt bốn phiến môi khẽ chạm vào nhau, bên tai cô bỗng nghe được âm thanh nỉ non quen thuộc, “Mẫn Nhi, bảo bối, thân ái, hãy thừa nhận đi mà...”
Trương Mẫn Nhi không vội trả lời, cô khẽ nhắm mắt lại, sâu thẳm trong trái tim vang lên một câu hỏi: Liệu Lục Dương sẽ trở thành một Vương Thành Luân khác?
Phản ứng hóa học giữa hai người không phải là giả, tiếp xúc da thịt chính là phương pháp trực tiếp mà hiệu quả nhất của tình yêu. Phiến môi đỏ như trái anh đào của cô khẽ nhếch lên, giống như khiêu khích, giống như thống khổ không ngừng quyến rũ câu mất hồn vía của hắn.
Cánh tay bị thương của Trương Mẫn Nhi cẩn thận vòng qua ôm lấy gáy của đối phương, hai chân bị hắn mạnh mẽ tách ra, bờ mông đẫy đà bị ép đến mức nhấc lên. Tư thế vừa đứng vừa làm này quả thực tốn quá nhiều sức lực, nhưng có thể làm thứ to lớn kia đỉnh vào nơi sâu nhất.
Lục Dương cảm thấy phía dưới cứng rắn của hắn được động nhỏ ẩm ướt của cô siết chặt.
Trương Mẫn Nhi sợ hãi giãy giụa, bản năng muốn cự tuyệt sự xâm nhập đột ngột của đối phương.
Lục Dương đương nhiên biết cô đang trốn cái gì, hai tay hắn gắt gao chế trụ eo nhỏ văn vẹo, lực đạo đâm rút cố tình ngày càng nhanh, nơi yếu ớt kia bị đỉnh vừa mềm vừa sướng. Cô khó chịu muốn trốn thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương, đôi mắt nhiễm đầy giọt lệ khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo, môi khẽ nhếch lên phát ra những âm thanh rên rỉ vụn vỡ.
Đáng sợ quá! Giống như cả linh hồn cũng bị đâm thủng vậy.
Trương Mẫn Nhi không nhớ rõ ngày hôm ấy đã cùng với Lục Dương làm bao nhiêu lần, còn chưa tỉnh táo đã bị đối phương lôi vào trận tra tấn tiếp theo.
Ái tình cứ lặp đi lặp lại cho đến khi thân thể dần chết lặng, lý trí hoàn toàn đánh mất. Trương Mẫn Nhi không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng chịu tháo lớp mặt nạ cứng rắn cô đã đeo nó suốt bao năm nay, trên gương mặt xinh đẹp nhiễm đầy nước mắt, rên rỉ cầu xin, “Không, không chịu nổi nữa, đau quá…”
Trái tim Lục Dương nảy lên đau nhói, hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, ngay tại thời khắc này, chính bản thân hắn cũng không rõ đâu là thực đâu là ảo.
“Mẫn Nhi, bảo bối, thân ái đừng sợ, em còn có anh.”
Trên đời này điều đáng sợ nhất chính là khi bạn nói dối quá chân thật, ngay cả bản thân bạn cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.