Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 4: Trần Phương




Người phụ nữ lấy tay mơn trớn phần cơ bụng của Lục Dương, sau đó túm lấy chiếc cà vạt được hắn nghiêm chỉnh thắt chặt, móng tay cô sờ sờ nhẹ lên chất liệu vải, “Lục thiếu vừa rồi hình như đang vui vẻ nói chuyện với một người phụ nữ lạ mặt phải không? Không biết nếu tôi nói chuyện này cho ba của cậu thì…”

Lục Dương cau mày nhưng trầm mặc như cũ.

Người phụ nữ thấy vẻ mặt cau có của Lục Dương liền cười một tiếng, cô bạo dạn kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái chóc.

Lục Dương không kịp phản ứng với hành động thiếu não của cô, liền một phát đẩy người, gằn giọng hỏi, “Cô bị điên à?”

Người phụ nữ kiều diễm sau khi bị Lục Dương đẩy ra, trên mặt chẳng hề lộ lấy một tia khó xử.

Cô chỉ nhẹ nhàng gẩy mái tóc xoăn uốn lượn sang một bên, đôi mắt được trang điểm tinh xảo nhẹ chớp một cái, mang theo tia phong tình quyến rũ đối phương.

“Lục thiếu không hài lòng với tôi sao?” Môi cô giương lên, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người.

“Tôi với cô Trần đây ngoài sự sắp xếp của gia đình thì không hề có tình cảm nào khác.” Ánh mắt Lục Dương tối sầm xuống, “Hôm nay mời cô Trần làm bạn đồng hành, chẳng qua cũng là cho ba cô một chút mặt mũi mà thôi, cô đừng quá phận.”

Người phụ nữ cũng không vì lời khước từ đầy lạnh lùng của hắn mà chùn bước, ngược lại cô ta còn cảm thấy người đàn ông này quả thật rất thú vị.

Một người đàn ông nam tính, mạnh mẽ lại còn tràn đầy khí khái nam tử như Lục Dương chính là kiểu đàn ông mà cô thích nhất, có thể mang đến cho người bên cạnh cảm giác được che chở an toàn. Cô rất tự tin về ngoại hình xinh đẹp của mình, cô không tin cô không thể có được hắn.

Lục Dương bây giờ có lẽ không thích cô nhưng điều đó chẳng sao cả.

Đối với Trần Phương, việc chinh phục một người đàn ông lạnh lùng mê người này còn thú vị hơn gấp nhiều lần so với những kẻ chỉ biết quỳ xuống cầu xin tình yêu của cô.

Trần Phương nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó khẽ khiêu mi rồi híp mắt lại, “Lục thiếu là một người đàn ông tốt, tôi hi vọng sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với nhau. Tôi muốn cùng anh phát triển ưu điểm trên người nhau, cùng nhau tìm hiểu đối phương, anh thấy sao?”

Lục Dương im lặng không thèm đáp lại.



Trần Phương khẽ cười một tiếng, nghiêm chỉnh lại tác phong sau đó liền xoay người, lẳng lơ đi về phía bữa tiệc.

Lục Dương sau khi thấy cô nàng kia rời đi liền hung hăng cho một nắm đấm thẳng lên tường.

Mẹ nó, thật phiền phức!

Hắn vì muốn sớm xử lý xong Lục gia, muốn biến xí nghiệp Lục gia đi lên con đường phát triển vững vàng. Hắn đã nghĩ mọi biện pháp, cũng bởi vì lần này nợ tình cảm của rất nhiều tai to mặt lớn, và để đáp trả những sự giúp đỡ này, hắn phải bỏ ra một vài thứ, ví dụ như tiền tài, lợi ích.

Trần tổng của tập đoàn H là một trong những đối tác đầu tư thân thiết, để đáp lại nghĩa tình này, ông ta lại đưa ra những yêu cầu kỳ quái đối với hắn. Ví dụ như đi bồi đứa con gái rượu của ông ăn một bữa cơm, hay phải để cô ta xuất hiện trong bữa tiệc này với thân phận là bạn gái của hắn.

Lục Dương có ngu cũng nhìn ra được ý tứ trong vụ hợp tác lần này. Ông ta đơn giản chỉ muốn mượn cơ hội để tác hợp hắn cùng với Trần Phương thành một đôi mà thôi.

Lục Dương bên này đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán bỗng cảm thấy điện thoại trong túi áo run lên bần bật. Hắn đặt ly rượu xuống thành lan can, sau đó mở điện thoại lên, thấy một thông báo mời kết bạn.

Chắc hẳn là người phụ nữ lúc nãy, Lục Dương nghĩ đến người phụ nữ kia tâm tình bỗng chốc trở nên âm trầm.

Mặc dù không hiểu đối phương xin tài khoản cá nhân của hắn để làm gì nhưng cá chắc đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.

Sau một hồi suy tư, Lục Dương liền ấn vào danh sách chờ kết bạn, không chút lưu tình chặn tài khoản đối phương. Hắn cho rằng đối với loại người như vậy, tốt nhất nên giữ khoảng cách, không tiếp xúc càng nhiều càng tốt.

Sau đêm lễ kỷ niệm của đôi vợ chồng trẻ Vương Thành Luân và Trương Hiểu Minh, Lục Dương theo lẽ thường đưa Trần Phương trở về nhà của cô. Còn về phần Trương Mẫn Nhi, sau khi uống đến một thân đầy mùi rượu, cuối cùng cô cũng chịu trở về căn hộ đang ở.

Khi Trương Mẫn Nhi đã tắm rửa sạch sẽ đâu ra đấy, cả người đều thư tái sảng khoái, cô cầm lấy khăn lông lau đi mái tóc ướt nhẹp, sau đó liền nhận được số điện thoại của ông anh họ.

Vừa bắt máy, cô đã nghe thấy tiếng oán trách ai oán của đầu dây bên kia vang lên, “Trương Mẫn Nhi, mày nói mày xin được tài khoản của anh đẹp trai rồi đúng không? Mà đó có phải tài khoản thật không vậy?” Ngữ khí của ông anh họ đã ế 35 năm thật đáng sợ, tràn đầy bực tức, “Nghe theo mày tao liền thử xin kết bạn với ảnh, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.”